Khước Nhiên Triết nhường chỗ cho y đứng bên cạnh, nhìn những ngón taython dài duyên dáng của Triệu Hiệp Thư bóc vỏ gừng trước khi thể hiệnkích thước dải mà y mong đợi từ Nguyên soái.
Khước Nhiên Triếtđang lắng nghe, nhưng tâm trí hắn không thể không đưa mắt nhìn vào taiTriệu Hiệp Thư với những sợi tóc vàng lướt qua.
Đôi mắt hznsx dõi theo những sợi tóc vàng cho đến ngọn đang sượt qua tuyến pheromone sau gáy Triệu Hiệp Thư.
Sau đó, tâm trí hắn lang thang sang một hướng khác, tưởng tượng mùi hươngcủa Triệu Hiệp Thư sẽ ngọt ngào như thế nào khi một con dao bất ngờ đâmvào thớt khiến hắn thoát khỏi trạng thái hôn mê.
"Anh có đangthực sự lắng nghe không vậy?" Ôn Tần Khê đang hướng dẫn nguyên soái cách bóc tỏi và sử dụng một thiết bị ngoại lai hỏi.
"Ừm... nghe… nghe mà," lông mày hắn nhíu lại khi nhìn thấy con dao đã được đâm vào thớt.
Điều này cực kỳ nguy hiểm.
Hán không muốn Triệu Hiệp Thư một mình làm những việc tầm thường nhưng có sức sát thương lớn như vậy.
Nhưng Ôn Tần Khê lại giải thích biểu tình của hắn là sợ bị y đâm.
"Cái gì?... Anh sợ em sẽ đâm anh ngay tại chỗ à?" y hỏi với vẻ chán nản khibiết Khước Nhiên Triết không tin tưởng bất chấp mọi thứ.
"Không...Anh sợ em có thể làm tổn thương chính mình," hắn lo lắng cắn môi dưới.
Ôn Tần Khê gần như bán đứng chính mình, một loại cảm giác dễ chịu dâng lên trong lòng, nâng cao tinh thần y.
"Xong việc này đi, em cần nó ngay bây giờ," y nói và đi về phía tủ lạnh để làm mát khuôn mặt nóng bừng của mình.
Sau một thời gian dài đấu tranh, y cũng dịu được quả đầu cà chua của mình.
Ôn Tần Khê đã chiên gà xong thì Khước Nhiên Triết lại tới trình bày tácphẩm tồi tàn nhưng đầy tâm huyết của mình như muốn được khen ngợi.
Ôn Tần Khê cũng không cần phải phục tùng hắn, chỉ gật đầu rồi lấy chảo ra xào.
Nguyên soái còn ở trong chuồng chó, người trong chuồng chó không đáng khen ngợi.
Y cầm lấy kiệt tác của Khước Nhiên Triết và ném nó vào chảo cùng với mộtít hạt tiêu và hành lá, đồng thời ra hiệu cho Khước Nhiên Triết ngồixuống.
Nguyên soái không bị tổn thương khi Triệu Hiệp Thư khôngkhen ngợi hắn vì đã hoàn thành tốt công việc, hắn chỉ vui vì ít nhấthoàng tử cũng có mặt hắn.
Điều hắn không biết là hình phạt của hắn vẫn chưa đến.
Khi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ chảo, hắn thêm những miếng gà chiêngiòn và một lượng nước nhỏ để hương vị ngấm vào thịt gà trong vài phúttrước khi dọn lên với một ít cơm trắng và trang trí món ăn bằng hạtvừng.
Y mang tới hai cái bát, đặt một cái trước mặt Khước Nhiên Triết và cái còn lại ngay cạnh mình, trước khi y đi lấy ly sữa.
Nguyên soái vui mừng kiên nhẫn chờ đợi Triệu Hiệp Thư trở về.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng hoàng tử lại là một omega tốt bụng, chu đáo và cao thượng nhưng hắn đã nhầm.
"Đây là món gì?" Khi Ôn Tần Khê ngồi xuống chiếc ghế quầy bar bên cạnh, đặtly sữa lên quầy bếp, Khước Nhiên Triết tò mò dùng đũa chọc vào con gà.
"Ăn." Ôn Tần Khê cầm một đôi đũa đáp lại.
Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn uống một ngụm, mặt lập tức đỏ bừng.
Ôn Tần Khê đã làm món gà Tứ Xuyên cay với rất nhiều ớt đỏ, là món ăn ngon của Khước Nhiên Triết.
Y đã sử dụng phương pháp tương tự để đối phó với Ôn Đản Niên và y cảm thấy điều đó thật tuyệt.
Khước Nhiên Triết muốn nhổ nó ra, nhưng Ôn Tần Khê lại ngậm miệng lại đe dọahắn: "Anh nên nuốt nó đi nếu không em sẽ thực sự đưa anh vào danh sáchđen mười năm."
Lời đe dọa phát huy tác dụng khi Nguyên soái nuốtchửng chiếc lưỡi của mình như đang bốc cháy theo đúng nghĩa đen, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của hắn đỏ ngầu như đang chảy nước mắt.
Miệng hắn có cảm giác như một ngôi sao nhỏ đã biến thành siêu tân tinh trong miệng hắn.
Khước Nhiên Triết vội vàng đứng dậy, cầm ly uống một ngụm nước.
Ôn Tần Khê muốn ngăn cản, nhưng hành động của alpha quá nhanh.
Hắn đã uống được một ngụm, Ôn Tần Khê nói: “Như vậy sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn mà thôi.”
Cảm giác nóng rát trở nên tồi tệ hơn nhưng Khước Nhiên Triết vẫn muốn uống nhiều hơn.
Lúc hắn chuẩn bị rót thêm một ly nữa, Ôn Tần Khê cầm ly sữa trong tay y ra hiệu cho Khước Nhiên Triết cầm lấy.
Trái tim của Khước Nhiên Triết dịu lại khi nhìn thấy nụ cười an ủi xinh đẹp trên khuôn mặt Triệu Hiệp Thư.
Cảm giác nóng rát trong miệng dường như không còn nghiêm trọng nữa.
Hắn nhận lấy ly sữa và ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm chỉ sau một ngụm.
“Cảm ơn,” hắn vừa nói vừa lấy ra một bát riêng không có ớt đang cố gắng nhịn cười.
Ôn Tần Khê đặt bát cho Khước Nhiên Triết, nhưng khi nhìn thấy vẻ do dựtrong mắt Nguyên soái, y nói: "Cái này không có ớt, em hứa," ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Nguyên soái đã tin tưởng y một lần và cuối cùng bị bỏng nên hắ chỉ ngồi sau khi đổ đầy sữa đến miệng ly.
Cú cắn đầu tiên của hắn cẩn thận đến mức Ôn Tần Khê không nhịn được nữa mà cười ra nước mắt.
Khước Nhiên Triết bất lực mỉm cười khi nhận ra nó không có ớt và chân thành cảm ơn y.
“Bây giờ chúng ta hòa rồi,” Ôn Tần Khê tiếp tục ăn cơm nói, “Vậy anh có muốn kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó không?”
***
Bí ẩn về việc làm thế nào Triệu Hoàng Mỵ có thể đưa Khước Nhiên Triết vàotình thế khó khăn như vậy đã được hé lộ khi Nguyên soái nhớ lại từng chi tiết nhỏ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Những gì Ôn Tần Khênói trước đó đều là sự thật, Triệu Hoàng Mỵ kỳ thực đã dùng danh nghĩaTriệu Hiệp Thư để thực hiện nửa đầu kế hoạch của mình.
Tại trụ sở UPSF, hai giờ sau khi Khước Nhiên Triết nhận được tin nhắn từ TriệuHiệp Thư cho Nguyên soái biết rằng y sẽ từ bỏ thuốc ức chế sau khi họkết hôn, một bữa trưa đóng gói đã được chuyển đến bàn của Khước NhiênTriết.
Gần đây, Triệu Hiệp Thư đã chiều chuộng hắn bằng những bữa trưa đóng gói được giao vào cùng một thời điểm hàng ngày như đồng hồnhưng lần này thì khác.
Triệu Hiệp Thư không gọi điện trước chohắn như mọi khi, thay vì gọi điện, bữa trưa đóng sẵn lại kèm theo mộtdòng chữ nhỏ: 'Hy vọng là anh thích.’
Điều này hoàn toàn khôngbình thường nhưng hắn đã cãi nhau với Triệu Hiệp Thư và vừa được tha thứ nên hắn cho rằng hoàng tử không muốn nói chuyện với mình mà chọn cáchhòa giải theo cách này.
Mảnh giấy làm hắn nghi ngờ vì cả haingười đều chưa từng sử dụng chữ L đó với nhau và hắn cũng không thể nhớđược chữ viết tay của Triệu Hiệp Thư vì mọi thứ đều là điện tử nhưng hắn gạt nó đi không muốn lãng phí công sức của omega mình vốn là chất xúctác cho sợi dây chuyền của các sự kiện.
Hộp cơm bento chứa nhữngmón hắn thích nhưng nó có hương vị khác giống như được làm bởi một đầubếp chuyên nghiệp chứ không phải bữa ăn mà Triệu Hiệp Thư luôn làm chohắn.
Chán nản, hắn chỉ ăn một ngụm rồi gạt hộp cơm sang một bên,viết tin nhắn cho Triệu Hiệp Thư rằng: 'Anh biết chúng ta đã cãi nhau và anh đã sai nhưng em có nhất thiết phải gửi bữa ăn thờ ơ này qua không?Đây có phải là em đang trừng phạt anh không?'
Nhưng Ôn Tần Khêđang loay hoay với chiếc hộp hình khối bí ẩn, cơ bản là đang chế nhạotrí thông minh của y, nên không để ý đến tin nhắn của Khước Nhiên Triếtcho đến khi đã quá muộn.
Khước Nhiên Triếtđang lắng nghe, nhưng tâm trí hắn không thể không đưa mắt nhìn vào taiTriệu Hiệp Thư với những sợi tóc vàng lướt qua.
Đôi mắt hznsx dõi theo những sợi tóc vàng cho đến ngọn đang sượt qua tuyến pheromone sau gáy Triệu Hiệp Thư.
Sau đó, tâm trí hắn lang thang sang một hướng khác, tưởng tượng mùi hươngcủa Triệu Hiệp Thư sẽ ngọt ngào như thế nào khi một con dao bất ngờ đâmvào thớt khiến hắn thoát khỏi trạng thái hôn mê.
"Anh có đangthực sự lắng nghe không vậy?" Ôn Tần Khê đang hướng dẫn nguyên soái cách bóc tỏi và sử dụng một thiết bị ngoại lai hỏi.
"Ừm... nghe… nghe mà," lông mày hắn nhíu lại khi nhìn thấy con dao đã được đâm vào thớt.
Điều này cực kỳ nguy hiểm.
Hán không muốn Triệu Hiệp Thư một mình làm những việc tầm thường nhưng có sức sát thương lớn như vậy.
Nhưng Ôn Tần Khê lại giải thích biểu tình của hắn là sợ bị y đâm.
"Cái gì?... Anh sợ em sẽ đâm anh ngay tại chỗ à?" y hỏi với vẻ chán nản khibiết Khước Nhiên Triết không tin tưởng bất chấp mọi thứ.
"Không...Anh sợ em có thể làm tổn thương chính mình," hắn lo lắng cắn môi dưới.
Ôn Tần Khê gần như bán đứng chính mình, một loại cảm giác dễ chịu dâng lên trong lòng, nâng cao tinh thần y.
"Xong việc này đi, em cần nó ngay bây giờ," y nói và đi về phía tủ lạnh để làm mát khuôn mặt nóng bừng của mình.
Sau một thời gian dài đấu tranh, y cũng dịu được quả đầu cà chua của mình.
Ôn Tần Khê đã chiên gà xong thì Khước Nhiên Triết lại tới trình bày tácphẩm tồi tàn nhưng đầy tâm huyết của mình như muốn được khen ngợi.
Ôn Tần Khê cũng không cần phải phục tùng hắn, chỉ gật đầu rồi lấy chảo ra xào.
Nguyên soái còn ở trong chuồng chó, người trong chuồng chó không đáng khen ngợi.
Y cầm lấy kiệt tác của Khước Nhiên Triết và ném nó vào chảo cùng với mộtít hạt tiêu và hành lá, đồng thời ra hiệu cho Khước Nhiên Triết ngồixuống.
Nguyên soái không bị tổn thương khi Triệu Hiệp Thư khôngkhen ngợi hắn vì đã hoàn thành tốt công việc, hắn chỉ vui vì ít nhấthoàng tử cũng có mặt hắn.
Điều hắn không biết là hình phạt của hắn vẫn chưa đến.
Khi hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ chảo, hắn thêm những miếng gà chiêngiòn và một lượng nước nhỏ để hương vị ngấm vào thịt gà trong vài phúttrước khi dọn lên với một ít cơm trắng và trang trí món ăn bằng hạtvừng.
Y mang tới hai cái bát, đặt một cái trước mặt Khước Nhiên Triết và cái còn lại ngay cạnh mình, trước khi y đi lấy ly sữa.
Nguyên soái vui mừng kiên nhẫn chờ đợi Triệu Hiệp Thư trở về.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng hoàng tử lại là một omega tốt bụng, chu đáo và cao thượng nhưng hắn đã nhầm.
"Đây là món gì?" Khi Ôn Tần Khê ngồi xuống chiếc ghế quầy bar bên cạnh, đặtly sữa lên quầy bếp, Khước Nhiên Triết tò mò dùng đũa chọc vào con gà.
"Ăn." Ôn Tần Khê cầm một đôi đũa đáp lại.
Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn uống một ngụm, mặt lập tức đỏ bừng.
Ôn Tần Khê đã làm món gà Tứ Xuyên cay với rất nhiều ớt đỏ, là món ăn ngon của Khước Nhiên Triết.
Y đã sử dụng phương pháp tương tự để đối phó với Ôn Đản Niên và y cảm thấy điều đó thật tuyệt.
Khước Nhiên Triết muốn nhổ nó ra, nhưng Ôn Tần Khê lại ngậm miệng lại đe dọahắn: "Anh nên nuốt nó đi nếu không em sẽ thực sự đưa anh vào danh sáchđen mười năm."
Lời đe dọa phát huy tác dụng khi Nguyên soái nuốtchửng chiếc lưỡi của mình như đang bốc cháy theo đúng nghĩa đen, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của hắn đỏ ngầu như đang chảy nước mắt.
Miệng hắn có cảm giác như một ngôi sao nhỏ đã biến thành siêu tân tinh trong miệng hắn.
Khước Nhiên Triết vội vàng đứng dậy, cầm ly uống một ngụm nước.
Ôn Tần Khê muốn ngăn cản, nhưng hành động của alpha quá nhanh.
Hắn đã uống được một ngụm, Ôn Tần Khê nói: “Như vậy sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn mà thôi.”
Cảm giác nóng rát trở nên tồi tệ hơn nhưng Khước Nhiên Triết vẫn muốn uống nhiều hơn.
Lúc hắn chuẩn bị rót thêm một ly nữa, Ôn Tần Khê cầm ly sữa trong tay y ra hiệu cho Khước Nhiên Triết cầm lấy.
Trái tim của Khước Nhiên Triết dịu lại khi nhìn thấy nụ cười an ủi xinh đẹp trên khuôn mặt Triệu Hiệp Thư.
Cảm giác nóng rát trong miệng dường như không còn nghiêm trọng nữa.
Hắn nhận lấy ly sữa và ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm chỉ sau một ngụm.
“Cảm ơn,” hắn vừa nói vừa lấy ra một bát riêng không có ớt đang cố gắng nhịn cười.
Ôn Tần Khê đặt bát cho Khước Nhiên Triết, nhưng khi nhìn thấy vẻ do dựtrong mắt Nguyên soái, y nói: "Cái này không có ớt, em hứa," ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Nguyên soái đã tin tưởng y một lần và cuối cùng bị bỏng nên hắ chỉ ngồi sau khi đổ đầy sữa đến miệng ly.
Cú cắn đầu tiên của hắn cẩn thận đến mức Ôn Tần Khê không nhịn được nữa mà cười ra nước mắt.
Khước Nhiên Triết bất lực mỉm cười khi nhận ra nó không có ớt và chân thành cảm ơn y.
“Bây giờ chúng ta hòa rồi,” Ôn Tần Khê tiếp tục ăn cơm nói, “Vậy anh có muốn kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó không?”
***
Bí ẩn về việc làm thế nào Triệu Hoàng Mỵ có thể đưa Khước Nhiên Triết vàotình thế khó khăn như vậy đã được hé lộ khi Nguyên soái nhớ lại từng chi tiết nhỏ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Những gì Ôn Tần Khênói trước đó đều là sự thật, Triệu Hoàng Mỵ kỳ thực đã dùng danh nghĩaTriệu Hiệp Thư để thực hiện nửa đầu kế hoạch của mình.
Tại trụ sở UPSF, hai giờ sau khi Khước Nhiên Triết nhận được tin nhắn từ TriệuHiệp Thư cho Nguyên soái biết rằng y sẽ từ bỏ thuốc ức chế sau khi họkết hôn, một bữa trưa đóng gói đã được chuyển đến bàn của Khước NhiênTriết.
Gần đây, Triệu Hiệp Thư đã chiều chuộng hắn bằng những bữa trưa đóng gói được giao vào cùng một thời điểm hàng ngày như đồng hồnhưng lần này thì khác.
Triệu Hiệp Thư không gọi điện trước chohắn như mọi khi, thay vì gọi điện, bữa trưa đóng sẵn lại kèm theo mộtdòng chữ nhỏ: 'Hy vọng là anh thích.’
Điều này hoàn toàn khôngbình thường nhưng hắn đã cãi nhau với Triệu Hiệp Thư và vừa được tha thứ nên hắn cho rằng hoàng tử không muốn nói chuyện với mình mà chọn cáchhòa giải theo cách này.
Mảnh giấy làm hắn nghi ngờ vì cả haingười đều chưa từng sử dụng chữ L đó với nhau và hắn cũng không thể nhớđược chữ viết tay của Triệu Hiệp Thư vì mọi thứ đều là điện tử nhưng hắn gạt nó đi không muốn lãng phí công sức của omega mình vốn là chất xúctác cho sợi dây chuyền của các sự kiện.
Hộp cơm bento chứa nhữngmón hắn thích nhưng nó có hương vị khác giống như được làm bởi một đầubếp chuyên nghiệp chứ không phải bữa ăn mà Triệu Hiệp Thư luôn làm chohắn.
Chán nản, hắn chỉ ăn một ngụm rồi gạt hộp cơm sang một bên,viết tin nhắn cho Triệu Hiệp Thư rằng: 'Anh biết chúng ta đã cãi nhau và anh đã sai nhưng em có nhất thiết phải gửi bữa ăn thờ ơ này qua không?Đây có phải là em đang trừng phạt anh không?'
Nhưng Ôn Tần Khêđang loay hoay với chiếc hộp hình khối bí ẩn, cơ bản là đang chế nhạotrí thông minh của y, nên không để ý đến tin nhắn của Khước Nhiên Triếtcho đến khi đã quá muộn.
Danh sách chương