____________
Đôi môi của Khước Nhiên Triết nhếch lên thành một nụ cười tinh quái mà Ôn Tần Khê không thể nhìn thấy.
Sau đó, Nguyên soái tiếp tục liếm lòng bàn tay của Triệu Hiệp Thư một cách vui tươi nhưng gợi tình khiến Ôn Tần Khê phải tròn mắt ngạc nhiên.
“Không thể chơi trò chơi như vậy ở đây, mọi người đều có thể nhìn thấy.” Ôn Tần Khê đẩy Nguyên soái ra rồi bước đi, nhưng nhìn tốc độ của y thì càng giống chạy trốn hơn.
“Vậy chúng ta vào trong nhà chơi nhé,” Khước Nhiên Triết nói, đi theo omega của mình như một chú cún con dễ thương đi theo chủ nhân của nó.
Ôn Tần Khê không có trả lời mà thay vào đó lựa chọn tăng tốc độ.
"Em có muốn ở một mình trong phòng với anh không? Vậy hãy để anh giúp em," Khước Nhiên Triết nói trước khi tóm lấy omega của mình và ném y lên vai như một bao khoai tây chở y đến tận đình của họ.
"AAAAHHHH!... Triết ca thả em xuống," Ôn Tần Khê hét lên khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dõi theo mình. "Xấu hổ quá.”
Hai ngày trôi qua và ngày hành quyết cựu hoàng đã đến với sự có mặt của toàn bộ hoàng gia ngoại trừ Triệu Hoàng Mỵ, người được cho là đã chết.
Hoàng hậu Vô Chi Thụ cũng ở đó cầu xin sự sống của chồng mình mà phớt lờ lời khuyên của các con trai bà.
Họ đã dặn bà đừng gây rắc rối trong khi giúp bà thu dọn đồ đạc.
Bà không thể ở lại cung điện nữa và buộc phải chuyển về cùng gia đình.
Đây có thể được coi là sự khoan hồng vì Ôn Tần Khê có rất nhiều bằng chứng cho thấy bà tích cực tham gia vào các hoạt động tham nhũng của chồng mình.
Nhưng cựu Hoàng hậu làm sao có thể thấy được lòng tốt của Triệu Hiệp Thư đang trực tiếp xúc phạm mình.
"Đồ con bất hiếu, con qu.ỷ dữ. Sao ngươi có thể giết cha ruột của mình chứ," bà nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, "Gia đình ta đã làm gì đáng bị như vậy? Chúng ta không chấp nhận ngươi vào gia đình mình sao? Thậm chí còn sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Vì ngươi nhưng ngươi lại quay lại và cắn vào bàn tay đã cho ngươi ăn à?" đồng hồ nhảm nhí của bà đang nghiêng về phía vùng màu đỏ một cách nguy hiểm.
Ôn Tần Khê nhịn không được cười lớn một tiếng khinh thường.
Y không thể tin được những điều tào lao mà người phụ nữ này đang phun ra.
Khước Nhiên Triết tức giận đến mức đứng lên đánh người phụ nữ này để im lặng, nhưng Ôn Tần Khê đã ngăn hắn lại và nói: "Ồ... đánh tôi và xa lánh tôi là cách ngài chấp nhận sao, hoàng hậu cũ? Thú vị nha... Nếu tôi là ngài, tôi đã cẩn thận vì ...," trong khi A Đồng, người đang đứng ở cuối sảnh, loay hoay với thiết bị liên lạc của mình hiển thị tất cả các bằng chứng mà họ có để chống lại cựu Hoàng hậu, "Tôi có thể suy nghĩ lại về quyết định để ngài đi ."
Hoàng tử Tịch Trí và Hoàng tử Thiếc Chi thầm cầu xin mẹ họ hãy đóng cửa lại vì họ đã nhận thức đầy đủ về bản án cho những tội ác mà mẹ họ đã gây ra.
Nhìn thấy tất cả những điều này, bà không khỏi im lặng nuốt hết những lời xúc phạm ở đầu lưỡi xuống.
Triệu đế bị kết án không hài lòng với quyết định này và bắt đầu chửi bới vợ mình.
"Đồ khốn nạn vô ơn. Ta đã cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn thậm chí còn giết vợ ta để được ở bên ngươi nhưng ngươi lại quay lưng phản bội ta. Con cuốc chết tiệt ngươi nên chết cùng với ta! Ngươi nghĩ ta làm tất cả những điều này là vì ai? Nếu cô ấy không làm vậy thì sao? Hôm nay nếu không chết cùng ta thì ta yêu cầu xem xét lại bản án của mình!” vị hoàng đế loạn trí bị trói tay sau lưng hét lên.
Cựu Hoàng hậu thu mình trong một góc lo lắng cắn môi ước gì ngay từ đầu mình đã không nói gì.
Theo đúng nghĩa đen, bà đã tự mua cho mình một tấm vé có thể dẫn đến cái chết.
"Chậc chậc... Tôi xin lỗi nhưng các con của bà ấy vẫn cần bà ấy ở bên, trừ khi bà ấy lại vi phạm pháp luật nữa," Ôn Tần Khê nói với giọng hống hách, mắt dán chặt vào người phụ nữ đang co rúm lại.
"Bà ta muốn ta giết mẹ ngươi. Đó hoàn toàn là một kế hoạch do người phụ nữ hèn hạ đó bày ra! Chúng ta đều có tội như nhau-, AAAAAHHHH!......," Triệu đế hét lên, sau đó là một tiếng thịch lớn khi cơ thể vô hồn của hoàng đế ngã xuống xuống đất.
Ngay bên cạnh gã là Hoàng tử Thiếc Chi đang run rẩy, người đã tự tay bắn vào đầu cha mình.
Toàn bộ hội trường chính im lặng, khán giả như bị sét đánh.
Kể cả Ôn Tần Khê cũng không có ai lường trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Hoàng tử Thiếc Chi chết cứng tại chỗ với khẩu súng vẫn chĩa vào người cha đã khuất của mình trong khi một giọt nước mắt chảy dài trên má.
Chính Hoàng tử Tịch Trí đã đến gần em trai mình và giật súng khỏi tay cậu để dỗ dành.
Hoàng tử Thiếc Chi ngoan ngoãn đưa cho anh nhưng rõ ràng cậu vẫn còn đang ngơ ngác.
Mặc dù bị sốc nhưng cậu vẫn tỉnh táo phần nào và quỳ lạy Triệu Hiệp Thư và nói: "Thư ca, thay mặt cha mẹ em xin lỗi anh," trán cậu hôn lên sàn nhà lạnh lẽo, "Em không thể viết lại quá khứ nhưng em có thể chắc chắn sẽ thay đổi được tương lai miễn là anh cho em cơ hội."
Nhìn thấy em trai mình nghiêm túc quỳ gối trước người anh cùng cha khác mẹ của mình, Triệu Tịch Trí cũng tham gia cùng cậu.
Đây có thể được coi là dấu hiệu của lòng trung thành của họ và Ôn Tần Khê đã chấp nhận.
"Từ giờ trở đi chúng ta là anh em, bây giờ đứng dậy đi." Ôn Tần Khê cảm thấy thật đắc ý nói.
Hai anh em xin phép Triệu Tịch Trí kéo miệng ra khỏi sảnh chính. “Mẹ đi thôi.”
Triệu đế được chôn cất trong vòng một giờ mà không có tang lễ hoành tráng cũng như phong tục tập quán được chôn cất trong nghĩa địa thường dân mang nhãn hiệu kẻ phản bội trên tấm bia của gã.
***
Sự kiện lớn được chờ đợi từ lâu cuối cùng đã đến.
Đó là tất cả những gì toàn bộ đế quốc đang bàn tán và tin tức về việc Hoàng tử Hiệp Thư mang thai lan truyền như cháy rừng trên khắp Valim Network, đây chỉ là suy đoán vì cặp đôi yêu thích của đế chế vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức.
Ôn Tần Khê không chắc khi nào thế giới này sẽ được coi là đã bị chinh phục nhưng y biết mình sắp hết thời gian nên quyết định tận dụng nó một cách tốt nhất.
Ai biết được Khước Nhiên Triết ở thế giới tiếp theo có có cùng cảm giác với y như ở thế giới này hay không.
Với suy nghĩ đó, y đã đưa ra quyết định sáng suốt là giữ nó lâu nhất có thể.
Trong vài tuần qua, y bận rộn chuẩn bị cho ngày trọng đại, đặc biệt chú ý đến những điều nhỏ nhặt nhất.
Y chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì nhiều như lễ khánh thành đám cưới này.
Những nỗ lực của y đã được chú ý khi Jolie phải nhắc nhở y nhiều lần rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng mỗi lần y nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Khước Nhiên Triết, điều đó lại khuyến khích y làm việc chăm chỉ hơn và khiến ngày này trở nên đáng nhớ.
Cho dù Khước Nhiên Triết không nhớ tất cả những điều này khi tỉnh dậy thì ít nhất Ôn Tần Khê cũng có được ký ức này.
Một kỷ niệm đẹp có thể theo y suốt cuộc đời.
Thời gian trôi qua thật nhanh khi ngày trọng đại bắt đầu từ ba giờ sáng.
Khước Nhiên Triết đã đề nghị họ chia tay một đêm để không làm phiền sự chuẩn bị của Triệu Hiệp Thư, nhưng ai ngờ hoàng tử lại cứng đầu không chịu chia tay với hắn.
Nói thật, Ôn Tần Khê sợ mình quả thực thức dậy trong bóng tối với tin nhắn 'Chúc mừng ngài đã hoàn thành thành công thế giới thứ hai' mà không có Khước Nhiên Triết âu yếm lần cuối.
Đôi môi của Khước Nhiên Triết nhếch lên thành một nụ cười tinh quái mà Ôn Tần Khê không thể nhìn thấy.
Sau đó, Nguyên soái tiếp tục liếm lòng bàn tay của Triệu Hiệp Thư một cách vui tươi nhưng gợi tình khiến Ôn Tần Khê phải tròn mắt ngạc nhiên.
“Không thể chơi trò chơi như vậy ở đây, mọi người đều có thể nhìn thấy.” Ôn Tần Khê đẩy Nguyên soái ra rồi bước đi, nhưng nhìn tốc độ của y thì càng giống chạy trốn hơn.
“Vậy chúng ta vào trong nhà chơi nhé,” Khước Nhiên Triết nói, đi theo omega của mình như một chú cún con dễ thương đi theo chủ nhân của nó.
Ôn Tần Khê không có trả lời mà thay vào đó lựa chọn tăng tốc độ.
"Em có muốn ở một mình trong phòng với anh không? Vậy hãy để anh giúp em," Khước Nhiên Triết nói trước khi tóm lấy omega của mình và ném y lên vai như một bao khoai tây chở y đến tận đình của họ.
"AAAAHHHH!... Triết ca thả em xuống," Ôn Tần Khê hét lên khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang dõi theo mình. "Xấu hổ quá.”
Hai ngày trôi qua và ngày hành quyết cựu hoàng đã đến với sự có mặt của toàn bộ hoàng gia ngoại trừ Triệu Hoàng Mỵ, người được cho là đã chết.
Hoàng hậu Vô Chi Thụ cũng ở đó cầu xin sự sống của chồng mình mà phớt lờ lời khuyên của các con trai bà.
Họ đã dặn bà đừng gây rắc rối trong khi giúp bà thu dọn đồ đạc.
Bà không thể ở lại cung điện nữa và buộc phải chuyển về cùng gia đình.
Đây có thể được coi là sự khoan hồng vì Ôn Tần Khê có rất nhiều bằng chứng cho thấy bà tích cực tham gia vào các hoạt động tham nhũng của chồng mình.
Nhưng cựu Hoàng hậu làm sao có thể thấy được lòng tốt của Triệu Hiệp Thư đang trực tiếp xúc phạm mình.
"Đồ con bất hiếu, con qu.ỷ dữ. Sao ngươi có thể giết cha ruột của mình chứ," bà nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, "Gia đình ta đã làm gì đáng bị như vậy? Chúng ta không chấp nhận ngươi vào gia đình mình sao? Thậm chí còn sắp xếp một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Vì ngươi nhưng ngươi lại quay lại và cắn vào bàn tay đã cho ngươi ăn à?" đồng hồ nhảm nhí của bà đang nghiêng về phía vùng màu đỏ một cách nguy hiểm.
Ôn Tần Khê nhịn không được cười lớn một tiếng khinh thường.
Y không thể tin được những điều tào lao mà người phụ nữ này đang phun ra.
Khước Nhiên Triết tức giận đến mức đứng lên đánh người phụ nữ này để im lặng, nhưng Ôn Tần Khê đã ngăn hắn lại và nói: "Ồ... đánh tôi và xa lánh tôi là cách ngài chấp nhận sao, hoàng hậu cũ? Thú vị nha... Nếu tôi là ngài, tôi đã cẩn thận vì ...," trong khi A Đồng, người đang đứng ở cuối sảnh, loay hoay với thiết bị liên lạc của mình hiển thị tất cả các bằng chứng mà họ có để chống lại cựu Hoàng hậu, "Tôi có thể suy nghĩ lại về quyết định để ngài đi ."
Hoàng tử Tịch Trí và Hoàng tử Thiếc Chi thầm cầu xin mẹ họ hãy đóng cửa lại vì họ đã nhận thức đầy đủ về bản án cho những tội ác mà mẹ họ đã gây ra.
Nhìn thấy tất cả những điều này, bà không khỏi im lặng nuốt hết những lời xúc phạm ở đầu lưỡi xuống.
Triệu đế bị kết án không hài lòng với quyết định này và bắt đầu chửi bới vợ mình.
"Đồ khốn nạn vô ơn. Ta đã cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn thậm chí còn giết vợ ta để được ở bên ngươi nhưng ngươi lại quay lưng phản bội ta. Con cuốc chết tiệt ngươi nên chết cùng với ta! Ngươi nghĩ ta làm tất cả những điều này là vì ai? Nếu cô ấy không làm vậy thì sao? Hôm nay nếu không chết cùng ta thì ta yêu cầu xem xét lại bản án của mình!” vị hoàng đế loạn trí bị trói tay sau lưng hét lên.
Cựu Hoàng hậu thu mình trong một góc lo lắng cắn môi ước gì ngay từ đầu mình đã không nói gì.
Theo đúng nghĩa đen, bà đã tự mua cho mình một tấm vé có thể dẫn đến cái chết.
"Chậc chậc... Tôi xin lỗi nhưng các con của bà ấy vẫn cần bà ấy ở bên, trừ khi bà ấy lại vi phạm pháp luật nữa," Ôn Tần Khê nói với giọng hống hách, mắt dán chặt vào người phụ nữ đang co rúm lại.
"Bà ta muốn ta giết mẹ ngươi. Đó hoàn toàn là một kế hoạch do người phụ nữ hèn hạ đó bày ra! Chúng ta đều có tội như nhau-, AAAAAHHHH!......," Triệu đế hét lên, sau đó là một tiếng thịch lớn khi cơ thể vô hồn của hoàng đế ngã xuống xuống đất.
Ngay bên cạnh gã là Hoàng tử Thiếc Chi đang run rẩy, người đã tự tay bắn vào đầu cha mình.
Toàn bộ hội trường chính im lặng, khán giả như bị sét đánh.
Kể cả Ôn Tần Khê cũng không có ai lường trước được chuyện này sẽ xảy ra.
Hoàng tử Thiếc Chi chết cứng tại chỗ với khẩu súng vẫn chĩa vào người cha đã khuất của mình trong khi một giọt nước mắt chảy dài trên má.
Chính Hoàng tử Tịch Trí đã đến gần em trai mình và giật súng khỏi tay cậu để dỗ dành.
Hoàng tử Thiếc Chi ngoan ngoãn đưa cho anh nhưng rõ ràng cậu vẫn còn đang ngơ ngác.
Mặc dù bị sốc nhưng cậu vẫn tỉnh táo phần nào và quỳ lạy Triệu Hiệp Thư và nói: "Thư ca, thay mặt cha mẹ em xin lỗi anh," trán cậu hôn lên sàn nhà lạnh lẽo, "Em không thể viết lại quá khứ nhưng em có thể chắc chắn sẽ thay đổi được tương lai miễn là anh cho em cơ hội."
Nhìn thấy em trai mình nghiêm túc quỳ gối trước người anh cùng cha khác mẹ của mình, Triệu Tịch Trí cũng tham gia cùng cậu.
Đây có thể được coi là dấu hiệu của lòng trung thành của họ và Ôn Tần Khê đã chấp nhận.
"Từ giờ trở đi chúng ta là anh em, bây giờ đứng dậy đi." Ôn Tần Khê cảm thấy thật đắc ý nói.
Hai anh em xin phép Triệu Tịch Trí kéo miệng ra khỏi sảnh chính. “Mẹ đi thôi.”
Triệu đế được chôn cất trong vòng một giờ mà không có tang lễ hoành tráng cũng như phong tục tập quán được chôn cất trong nghĩa địa thường dân mang nhãn hiệu kẻ phản bội trên tấm bia của gã.
***
Sự kiện lớn được chờ đợi từ lâu cuối cùng đã đến.
Đó là tất cả những gì toàn bộ đế quốc đang bàn tán và tin tức về việc Hoàng tử Hiệp Thư mang thai lan truyền như cháy rừng trên khắp Valim Network, đây chỉ là suy đoán vì cặp đôi yêu thích của đế chế vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức.
Ôn Tần Khê không chắc khi nào thế giới này sẽ được coi là đã bị chinh phục nhưng y biết mình sắp hết thời gian nên quyết định tận dụng nó một cách tốt nhất.
Ai biết được Khước Nhiên Triết ở thế giới tiếp theo có có cùng cảm giác với y như ở thế giới này hay không.
Với suy nghĩ đó, y đã đưa ra quyết định sáng suốt là giữ nó lâu nhất có thể.
Trong vài tuần qua, y bận rộn chuẩn bị cho ngày trọng đại, đặc biệt chú ý đến những điều nhỏ nhặt nhất.
Y chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì nhiều như lễ khánh thành đám cưới này.
Những nỗ lực của y đã được chú ý khi Jolie phải nhắc nhở y nhiều lần rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng mỗi lần y nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Khước Nhiên Triết, điều đó lại khuyến khích y làm việc chăm chỉ hơn và khiến ngày này trở nên đáng nhớ.
Cho dù Khước Nhiên Triết không nhớ tất cả những điều này khi tỉnh dậy thì ít nhất Ôn Tần Khê cũng có được ký ức này.
Một kỷ niệm đẹp có thể theo y suốt cuộc đời.
Thời gian trôi qua thật nhanh khi ngày trọng đại bắt đầu từ ba giờ sáng.
Khước Nhiên Triết đã đề nghị họ chia tay một đêm để không làm phiền sự chuẩn bị của Triệu Hiệp Thư, nhưng ai ngờ hoàng tử lại cứng đầu không chịu chia tay với hắn.
Nói thật, Ôn Tần Khê sợ mình quả thực thức dậy trong bóng tối với tin nhắn 'Chúc mừng ngài đã hoàn thành thành công thế giới thứ hai' mà không có Khước Nhiên Triết âu yếm lần cuối.
Danh sách chương