Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Chương 224: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Không chỉ có đKhước Tạ Lăng ngạc nhiên, ngay cả Phượng Tử cũng ngạc nhiên.
Y đã bảo Airen in giấy chứng nhận nhận con nuôi cuối cùng và đóng khung rồi mua bánh nhưng không ngờ cô sẽ đi xa hơn.
Khước Tạ Lăng ngạc nhiên đến rơi nước mắt và ngay lập tức bắt đầu khóc.
Chưa từng có ai làm điều này cho cậu, điều này đã khiến cậu xúc động đến mức bật khóc.
Ôn Tần Khê giật mình, vừa dỗ dành vừa lau nước mắt.
Y không lường trước được điều này và không biết phải nói gì để an ủi Khước Tạ Lăng.
"Nhìn xem," Ôn Tần Khê đưa giấy chứng nhận cho cậu bé đang rưng rưng nước mắt nói, "Đừng khóc nữa. Con xem, bây giờ con tên là Phượng Tạ Lăng, chúngta chính thức là một gia đình. Cảm ơn dì Airen đã lo liệu mọi chuyện."
Điều này dường như không giúp ích được gì khi bánh bao nhỏ lại khóc nhiều hơn.
Chỉ cần ăn một miếng bánh là nước mắt đã ngừng rơi nhưng Khước Tạ Lăng vẫnsụt sịt nhét bánh vào mặt, tay nắm chặt áo thun của Phượng Tử như thể ysẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ở tầng dưới, Khước Nhiên Triết vừa lấy lại được phong thái bình tĩnh sau khi nổi cơn thịnh nộ.
Việc gì đã làm là xong, việc còn lại là chấp nhận nó.
Tất cả những gì anh phải làm là ngăn chặn dì mình gây rắc rối với Phượng Tử nếu không nhiệm vụ này sẽ vô nghĩa.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng họp, một người của hắn chạy đến mang theo một tin tức.
Hắn đã nhờ họ thẩm vấn người yêu cũ của Phượng Tử nhưng không ngờ người đàn ông này lại quay lại sớm.
Thành thật mà nói, hắn đã cho rằng người phụ nữ này sẽ kín tiếng về chuyện này và chỉ nói một cách vô cùng khó khăn.
Ai biết được cô đã tự nguyện mở miệng mà không gặp khó khăn gì.
Khước Nhiên Triết lại ngồi xuống, vừa nói: “Báo cáo”, vừa xoa bóp thái dương để giảm bớt cơn đau đầu nhức nhối.
Người lính lắp bắp mấy lần không biết phải nói thế nào.
Anh đã tiếp xúc với Phượng Tử trong chuyến đi đến đây.
Người đàn ông đã cứu họ khỏi cuộc tấn công của bọn côn đồ đó và chữa trị vết thương cho trung sĩ.
Trong mắt anh, Phượng Tử không hề độc ác và tàn nhẫn như mô tả, điều này thật khó tin nếu anh không tận mắt chứng kiến.
Nhưng thông tin này quá nực cười.
Anh nghi ngờ người phụ nữ này bị điên và cảm thấy thông tin này không đáng để nhắc đến với Thượng tướng.
Nếu là hắn, hắn sẽ lựa chọn không nói cho Triết Thượng tướng, đáng tiếc hắn phải báo cáo.
"Thưa ngài...tôi đã thẩm vấn cô ấy và, và...cô ấy nói...Thưa ngài, tôi hứarằng không có dấu hiệu lừa dối nào trong câu trả lời của cô ấy nhưng tôi nghĩ cô ấy chỉ bị điên nên đừng để tâm đến câu trả lời của cô ấy,"Người lính đang cố gắng chuẩn nói bị tâm lý cho Khước Nhiên Triết nhưnganh đang đùa ai vậy.
Nếu ai có tinh thần mạnh mẽ thì đó chính là Thượng tướng, người đã nhìn thấy những điều còn tồi tệ hơn nhiều.
"Cứ nói đi," Khước Nhiên Triết nói, cố gắng kìm nén sự bực bội trong giọng nói.
Hắn đã tê liệt vì tất cả những tin tức xấu, vậy còn một điều nữa.
"Phư-Phượng Tử thích...ahem Phượng Tử thích ngài," người lính cảm thấy như người đàn ông ngu ngốc nhất trên trái đất nói.
Hành động của Khước Nhiên Triết cứng đờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Chắc là hắn đã nghe nhầm phải không? Có lẽ đó là một kiểu thích khác và người lính trẻ đã hiểu lầm.
“Có lẽ cậu đã hiểu lầm cô ấy?” Khước Nhiên Triết nói, cảm thấy hơi ngột ngạt.
"Thưa ngài, tôi đã hỏi cô ấy nhiều lần và câu trả lời của cô ấy đều giốngnhau. Tôi sẽ không bao giờ nói với ngài điều này trừ khi tôi chắc chắn", người lính thốt lên và ước gì mình có thể đào một cái hố và tự chônmình.
Tình huống này có chút buồn cười.
Khước Nhiên Triết không tin điều đó.
Cho rằng khả năng này trong quá khứ của họ là quá vô lý nên hắn nói: "Đưatôi đến gặp cô ấy, tôi cần nghe điều đó từ chính miệng" trước khi rakhỏi phòng.
Ý của vị tướng khi hắn nói rằng hắn muốn nghe điều đó từ miệng cô là hắn sẽ hành hạ cô cho đến khi chắc chắn rằng cô đang nói sự thật.
Những trò đùa kiểu này không hề thú vị và hắn định dạycho cô một bài học nếu cô nói dối kẻo cô lại dám chơi khăm ngu ngốc nhưvậy nữa.
***
Sau khi nhét đầy bánh vào miệng, ba người trở nên bồn chồn và bắt đầu chơi đùa với những quả bóng bay tung bay khắp nơi.
Hai người lớn đã mệt mỏi nhưng Phượng Tạ Lăng chỉ mới bắt đầu.
Cậu đang nhảy trên giường và ném những quả bóng bay về phía Phượng Tử vàPhượng Tử sẽ ném chúng về phía Airen, do đó bắt đầu một trò chơi lặp đilặp lại.
Trò chơi này diễn ra trong một thời gian dài cho đến khi Khước Nhiên Triết trở về sau khi điều tra người yêu cũ của Phượng Tử.
Biểu cảm đeo mặt nạ mà hắn khó khăn lắm mới tạo ra đã vỡ vụn thành từng mảnh khi hắn nhìn thấy Phượng Tử vui đùa như một đứa trẻ với nụ cười vui vẻlàm rung động trái tim Khước Nhiên Triết.
'Thật nực cười', Khước Nhiên Triết nghĩ thầm, dùng cơn đau để siết chặt nắm đấm để ngăn bản thân thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này.
Cứ như vậy, Khước Nhiên Triết đứng ở cửa, vẻ mặt thất thần không nói được một lời.
Ôn Tần Khê cuối cùng cũng chú ý tới hắn, cười rạng rỡ đi tới hỏi: "Anh đang tìm tôi à?"
Khước Nhiên Triết chớp mắt vài lần, ngơ ngác nhìn nụ cười đó.
Cổ họng hắn khô khốc khi nhìn thấy cảnh tượng này nên hắn nuốt nước bọt để làm ẩm cổ họng nhưng vô ích.
Có phải hắn vừa trải qua một lời đề nghị thôi miên hay gì đó không?
Tại sao hắn lại đột nhiên bị mê hoặc bởi một số điều về Phượng Tử mà trước đây chưa từng mê hoặc hắn?
Người đàn ông đầu gối chìm trong trạng thái hôn mê đến nỗi hắn thậm chí không nhận ra Phượng Tử đã dẫn hắn ra khỏi phòng Airen về phía mình từ lúcnào.
Khi hắn tỉnh lại thì họ đã ở một mình trong phòng.
Phượng Tử đặt một miếng bánh lên bàn và nói: "Cái này dành cho anh" trước khi liếm một ít kem trên ngón tay.
Hành động đơn giản này hoàn toàn vô hại và Khước Nhiên Triết có lẽ cũng đãnghĩ như vậy vài giờ trước nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, 'Có phải cậu tađang cố gắng quyến rũ mình không?'
Ôn Tần Khê bị oan chỉ ngồitrên giường cởi giày, lộ ra mắt cá chân mịn màng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" trước khi xoa bóp bàn chân của mình.
Khước Nhiên Triết đangcố gắng nhìn đi chỗ khác cho rằng chàng trai trẻ này đang cố gắng quyếnrũ mình và hoảng sợ trả lời: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Hắn tưởng Phượng Tử đang nói về lời tỏ tình.
Hắn không biết nếu từ chối Phượng Tử sẽ có hậu quả gì.
Liệu Phượng Tử có từ chối giúp hắn tìm Phượng Vũ nếu hắn trực tiếp từ chối lời đề nghị không?
Trong khi Khước Nhiên Triết đang lên kế hoạch từ chối trong đầu, Ôn Tần Khênói: "Ý tôi là toàn bộ vấn đề Triệu Hoàng Mỵ. Chuyện gì đã xảy ra?"
Vị tướng đang tưởng tượng điên cuồng đã bị tát mạnh vào mặt và ngã xuống đất.
'Đây có phải là cái mà cậu gọi là quyến rũ không? Lưu ý với Phượng Tử, cậukhông thể quyến rũ một người đàn ông bằng cách nhắc đến người yêu cũ của họ à?’
"Dì của tôi từ ngày mai trở đi sẽ giám sát nhiệm vụ,nhưng cậu không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cậu." Khước Nhiên Triết nóimà không cần suy nghĩ kỹ lời nói của mình.
Chương 224: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Không chỉ có đKhước Tạ Lăng ngạc nhiên, ngay cả Phượng Tử cũng ngạc nhiên.
Y đã bảo Airen in giấy chứng nhận nhận con nuôi cuối cùng và đóng khung rồi mua bánh nhưng không ngờ cô sẽ đi xa hơn.
Khước Tạ Lăng ngạc nhiên đến rơi nước mắt và ngay lập tức bắt đầu khóc.
Chưa từng có ai làm điều này cho cậu, điều này đã khiến cậu xúc động đến mức bật khóc.
Ôn Tần Khê giật mình, vừa dỗ dành vừa lau nước mắt.
Y không lường trước được điều này và không biết phải nói gì để an ủi Khước Tạ Lăng.
"Nhìn xem," Ôn Tần Khê đưa giấy chứng nhận cho cậu bé đang rưng rưng nước mắt nói, "Đừng khóc nữa. Con xem, bây giờ con tên là Phượng Tạ Lăng, chúngta chính thức là một gia đình. Cảm ơn dì Airen đã lo liệu mọi chuyện."
Điều này dường như không giúp ích được gì khi bánh bao nhỏ lại khóc nhiều hơn.
Chỉ cần ăn một miếng bánh là nước mắt đã ngừng rơi nhưng Khước Tạ Lăng vẫnsụt sịt nhét bánh vào mặt, tay nắm chặt áo thun của Phượng Tử như thể ysẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Ở tầng dưới, Khước Nhiên Triết vừa lấy lại được phong thái bình tĩnh sau khi nổi cơn thịnh nộ.
Việc gì đã làm là xong, việc còn lại là chấp nhận nó.
Tất cả những gì anh phải làm là ngăn chặn dì mình gây rắc rối với Phượng Tử nếu không nhiệm vụ này sẽ vô nghĩa.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng họp, một người của hắn chạy đến mang theo một tin tức.
Hắn đã nhờ họ thẩm vấn người yêu cũ của Phượng Tử nhưng không ngờ người đàn ông này lại quay lại sớm.
Thành thật mà nói, hắn đã cho rằng người phụ nữ này sẽ kín tiếng về chuyện này và chỉ nói một cách vô cùng khó khăn.
Ai biết được cô đã tự nguyện mở miệng mà không gặp khó khăn gì.
Khước Nhiên Triết lại ngồi xuống, vừa nói: “Báo cáo”, vừa xoa bóp thái dương để giảm bớt cơn đau đầu nhức nhối.
Người lính lắp bắp mấy lần không biết phải nói thế nào.
Anh đã tiếp xúc với Phượng Tử trong chuyến đi đến đây.
Người đàn ông đã cứu họ khỏi cuộc tấn công của bọn côn đồ đó và chữa trị vết thương cho trung sĩ.
Trong mắt anh, Phượng Tử không hề độc ác và tàn nhẫn như mô tả, điều này thật khó tin nếu anh không tận mắt chứng kiến.
Nhưng thông tin này quá nực cười.
Anh nghi ngờ người phụ nữ này bị điên và cảm thấy thông tin này không đáng để nhắc đến với Thượng tướng.
Nếu là hắn, hắn sẽ lựa chọn không nói cho Triết Thượng tướng, đáng tiếc hắn phải báo cáo.
"Thưa ngài...tôi đã thẩm vấn cô ấy và, và...cô ấy nói...Thưa ngài, tôi hứarằng không có dấu hiệu lừa dối nào trong câu trả lời của cô ấy nhưng tôi nghĩ cô ấy chỉ bị điên nên đừng để tâm đến câu trả lời của cô ấy,"Người lính đang cố gắng chuẩn nói bị tâm lý cho Khước Nhiên Triết nhưnganh đang đùa ai vậy.
Nếu ai có tinh thần mạnh mẽ thì đó chính là Thượng tướng, người đã nhìn thấy những điều còn tồi tệ hơn nhiều.
"Cứ nói đi," Khước Nhiên Triết nói, cố gắng kìm nén sự bực bội trong giọng nói.
Hắn đã tê liệt vì tất cả những tin tức xấu, vậy còn một điều nữa.
"Phư-Phượng Tử thích...ahem Phượng Tử thích ngài," người lính cảm thấy như người đàn ông ngu ngốc nhất trên trái đất nói.
Hành động của Khước Nhiên Triết cứng đờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Chắc là hắn đã nghe nhầm phải không? Có lẽ đó là một kiểu thích khác và người lính trẻ đã hiểu lầm.
“Có lẽ cậu đã hiểu lầm cô ấy?” Khước Nhiên Triết nói, cảm thấy hơi ngột ngạt.
"Thưa ngài, tôi đã hỏi cô ấy nhiều lần và câu trả lời của cô ấy đều giốngnhau. Tôi sẽ không bao giờ nói với ngài điều này trừ khi tôi chắc chắn", người lính thốt lên và ước gì mình có thể đào một cái hố và tự chônmình.
Tình huống này có chút buồn cười.
Khước Nhiên Triết không tin điều đó.
Cho rằng khả năng này trong quá khứ của họ là quá vô lý nên hắn nói: "Đưatôi đến gặp cô ấy, tôi cần nghe điều đó từ chính miệng" trước khi rakhỏi phòng.
Ý của vị tướng khi hắn nói rằng hắn muốn nghe điều đó từ miệng cô là hắn sẽ hành hạ cô cho đến khi chắc chắn rằng cô đang nói sự thật.
Những trò đùa kiểu này không hề thú vị và hắn định dạycho cô một bài học nếu cô nói dối kẻo cô lại dám chơi khăm ngu ngốc nhưvậy nữa.
***
Sau khi nhét đầy bánh vào miệng, ba người trở nên bồn chồn và bắt đầu chơi đùa với những quả bóng bay tung bay khắp nơi.
Hai người lớn đã mệt mỏi nhưng Phượng Tạ Lăng chỉ mới bắt đầu.
Cậu đang nhảy trên giường và ném những quả bóng bay về phía Phượng Tử vàPhượng Tử sẽ ném chúng về phía Airen, do đó bắt đầu một trò chơi lặp đilặp lại.
Trò chơi này diễn ra trong một thời gian dài cho đến khi Khước Nhiên Triết trở về sau khi điều tra người yêu cũ của Phượng Tử.
Biểu cảm đeo mặt nạ mà hắn khó khăn lắm mới tạo ra đã vỡ vụn thành từng mảnh khi hắn nhìn thấy Phượng Tử vui đùa như một đứa trẻ với nụ cười vui vẻlàm rung động trái tim Khước Nhiên Triết.
'Thật nực cười', Khước Nhiên Triết nghĩ thầm, dùng cơn đau để siết chặt nắm đấm để ngăn bản thân thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này.
Cứ như vậy, Khước Nhiên Triết đứng ở cửa, vẻ mặt thất thần không nói được một lời.
Ôn Tần Khê cuối cùng cũng chú ý tới hắn, cười rạng rỡ đi tới hỏi: "Anh đang tìm tôi à?"
Khước Nhiên Triết chớp mắt vài lần, ngơ ngác nhìn nụ cười đó.
Cổ họng hắn khô khốc khi nhìn thấy cảnh tượng này nên hắn nuốt nước bọt để làm ẩm cổ họng nhưng vô ích.
Có phải hắn vừa trải qua một lời đề nghị thôi miên hay gì đó không?
Tại sao hắn lại đột nhiên bị mê hoặc bởi một số điều về Phượng Tử mà trước đây chưa từng mê hoặc hắn?
Người đàn ông đầu gối chìm trong trạng thái hôn mê đến nỗi hắn thậm chí không nhận ra Phượng Tử đã dẫn hắn ra khỏi phòng Airen về phía mình từ lúcnào.
Khi hắn tỉnh lại thì họ đã ở một mình trong phòng.
Phượng Tử đặt một miếng bánh lên bàn và nói: "Cái này dành cho anh" trước khi liếm một ít kem trên ngón tay.
Hành động đơn giản này hoàn toàn vô hại và Khước Nhiên Triết có lẽ cũng đãnghĩ như vậy vài giờ trước nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, 'Có phải cậu tađang cố gắng quyến rũ mình không?'
Ôn Tần Khê bị oan chỉ ngồitrên giường cởi giày, lộ ra mắt cá chân mịn màng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?" trước khi xoa bóp bàn chân của mình.
Khước Nhiên Triết đangcố gắng nhìn đi chỗ khác cho rằng chàng trai trẻ này đang cố gắng quyếnrũ mình và hoảng sợ trả lời: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Hắn tưởng Phượng Tử đang nói về lời tỏ tình.
Hắn không biết nếu từ chối Phượng Tử sẽ có hậu quả gì.
Liệu Phượng Tử có từ chối giúp hắn tìm Phượng Vũ nếu hắn trực tiếp từ chối lời đề nghị không?
Trong khi Khước Nhiên Triết đang lên kế hoạch từ chối trong đầu, Ôn Tần Khênói: "Ý tôi là toàn bộ vấn đề Triệu Hoàng Mỵ. Chuyện gì đã xảy ra?"
Vị tướng đang tưởng tượng điên cuồng đã bị tát mạnh vào mặt và ngã xuống đất.
'Đây có phải là cái mà cậu gọi là quyến rũ không? Lưu ý với Phượng Tử, cậukhông thể quyến rũ một người đàn ông bằng cách nhắc đến người yêu cũ của họ à?’
"Dì của tôi từ ngày mai trở đi sẽ giám sát nhiệm vụ,nhưng cậu không cần lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cậu." Khước Nhiên Triết nóimà không cần suy nghĩ kỹ lời nói của mình.
Danh sách chương