Trong trí nhớ của Chúc An Sinh thì Trì Trừng không có người bạn nào tên Anna hết. Có điều, sau khi nghĩ lại được một lúc thì cô đột nhiên nhớ tới ở quyển sách thứ hai của Trì Trừng đã đề cập tới cảnh sát Anna từng cứu anh một mạng.

“ Đúng vậy, chính cô ấy là người đã ủy thác cho chúng ta tới Vienna giải quyết vụ án này. ” Trông Trì Trừng có vẻ như không tình nguyện lắm khi phải nói ra nhưng anh hiểu rõ giấy không gói được lửa, nên anh lựa chọn nói sự thật.

“ Ân nhân cứu mạng của anh mời anh đi phá án, chuyện này có vấn đề gì sao? Sao anh lại phải che giấu chứ? ” Biết là Anna mời Trì Trừng tới hỗ trợ giải quyết vụ án nhưng sao cô vẫn cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng đây là một chuyện rất bình thường, sao Trì Trừng lại phải che giấu chứ? Trực giác nói cho Chúc An Sinh biết, trong chuyện này chắc chắn có gì đó.

Đối mặt với câu hỏi của Chúc An Sinh, Trì Trừng không nghĩ tới việc trả lời. Mà với thái độ đó của anh, cô cũng không phản ứng gì. Có điều, im lặng được một lúc, Chúc An Sinh đã nghĩ ra được đường vòng để hỏi.

“ Trì Trừng, em nhớ là trong sách anh từng viết Anna là cảnh sát ở Las Vegas mà, nhưng sao giờ cô ấy lại ủy thác cho anh tới Vienna điều tra vụ án giết người liên hoàn? ”

Chúc An Sinh cảm thấy, tuy rằng Trì Trừng không muốn nói nhưng nếu cô hỏi mọi việc từ góc độ của Anna thì chắc chắn sẽ tìm ra được điểm đột phá, thế nên cô mới dò hỏi tin tức về Anna.

Vấn đề này của Chúc An Sinh như cái gì đó chọc vào người Trì Trừng. Dường như anh đã thấy hình ảnh của mình năm năm về trước hiện ra, khi đó viện nghiên cứu mới được thành lập không lâu, mà Anna chỉ là thực tập sinh nhỏ bé tại cục cảnh sát ở Las Vegas.

“ Thật ra từ trước tới nay Anna không thể coi là cảnh sát được. Lúc anh mới gặp cô ấy thì cô ấy vẫn còn là thực tập sinh, mà ngay lúc đó con đường trở thành cảnh sát của cô ấy cũng biến mất. Chẳng qua là những việc này anh không đề cập ở trong sách thôi. ”

Chúc An Sinh càng tò mò hơn. Cô nhớ trong sách Trì Trừng viết là vụ án Anna đảm nhận là một vụ án về buôn lậu ma túy. Cũng ngay trong vụ án về buôn lậu ma túy này, Anna đã cứu Trì Trừng một mạng, nhưng hôm nay nhìn lại, có vẻ như câu chuyện giữa hai người này không đơn giản như thế.

“ Đã xảy ra chuyện gì? ”

Chúc An Sinh còn nhớ cả dáng vẻ của Anna được Trì Trừng miêu tả trong sách, cô ấy có mái tóc màu vàng và cô ấy cũng là một người có tấm lòng vàng.

“ Thật ra, anh và Anna không chỉ hợp tác cùng nhau trong vụ buôn lậu ma túy. Khi vụ án đó vừa qua không lâu thì lại xuất hiện tội phạm cưỡng hiếp các du khách ở nơi khác. ”

“ Tên tội phạm này hành động rất nhanh và dứt khoát, đồng thời những đối tượng mà hắn lựa chọn đều là những du khách nữ đã uống say. Cứ thế, cho dù nạn nhân có đi báo án thì các cô ấy cũng không thể miêu tả được rõ ràng tội phạm. Gặp phải vụ án này, cục cảnh sát Las Vegas lại lâm vào tình cảnh khốn đốn, mãi cho tới khi Anna cứu được một vị khách thiếu chút nữa là bị xâm hại thì vụ án này mới có chuyển biến mới. ”

“ Các cô ấy chỉ ra và xác nhận được hung thủ sao? ” Chúc An Sinh có hơi khẩn trương.

“ Lúc ấy đúng lúc anh được xuất viện nên thuận tay giúp bọn họ một chút. Anh giúp bọn họ tìm được DNA, sau khi thu được DNA thì cùng các nạn nhân xác nhận tội phạm, người đó là con trai của ông chủ sòng bạc nơi đó. ”

Nghe được câu cuối cùng của Trì Trừng, trong lòng Chúc An Sinh bỗng dưng hơi chùng xuống. Nghĩ tới việc con đường trở thành cảnh sát của Anna tới đó là kết thúc, cô như biết được chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ, cố chấp hỏi: “ Sau đó thì sao? ”

“ Sau đó, khi Anna trên đường về nhà thì bị một đám lưu manh chặn lại đánh cho một trận. Còn người khách được Anna cứu bỗng nhiên sửa lời khai, nói rằng lúc đó mình say quá nên không nhớ rõ ràng, tất cả mọi việc lại trở nên bế tắc. ”

“ Chỉ vậy thôi sao? ” Chúc An Sinh cắn răng.

“ Đương nhiên là không chỉ dừng lại ở đấy. Sau đó thì con trai ông chủ sòng bạc đó đi tới Anh, người khách lúc trước được Anna cứu bỗng dưng trả hết được những gì mình đang nợ đại học. Chỉ còn mình Anna là vẫn nằm trong bệnh viện, bác sĩ và y tá phải bỏ hết những đồ trong phòng bệnh có tính phản quang đi vì lúc bị vây đánh cô ấy bị vật sắc chém qua mặt. ”

Trì Trừng chỉ dùng mấy câu tóm gọn quá khứ của Anna thôi, vì anh biết cho dù mình nói thế nào cũng không thể diễn tả hết được sự thống khổ mà Anna đã phải trải qua.

“ Bây giờ cô ấy có khỏe không? ” Chúc An Sinh đưa ra vấn đề này một cách dè dặt

“ Em yên tâm đi, lúc trước anh không chỉ giúp cô ấy mời bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất nước Mỹ mà còn chi trả viện phí cho cô ấy nữa. Sau đó, tuy cô ấy không tiếp tục làm cảnh sát nữa nhưng những trải nghiệm của cô ấy cũng rất phong phú, thậm chí chắc em cũng nghe nói qua rồi. ”

“ Em từng nghe nói qua? ” Chúc An Sinh khó hiểu.

“ Em biết Amis tóc đỏ không? ”

“ Amis tóc đỏ mà anh nhắc tới là người đã bắt được rất nhiều tên tội phạm đang bị truy nã, là người từng đánh chết mấy tên buôn thuốc phiện sao? ” Chúc An Sinh ngạc nhiên, đúng là cô đã từng nghe qua danh tiếng của Amis tóc đỏ.

Mấy năm gần đây, Amis tóc đỏ đã bắt được hơn 20 tên tội phạm với tội danh nghiêm trọng trên rất nhiều quốc gia khác nhau. Nhưng vì không muốn làm lộ thân phận, người thần bí này vẫn luôn dùng một biệt danh là Amis tóc đỏ mỗi khi phải báo cáo. Có điều, Chúc An Sinh không ngờ rằng, nhân vật Amis tóc đỏ trong truyền thuyết đó lại là bạn của Trì Trừng.

“ Đúng thế, Amis tóc đỏ chính là Anna. ”

“ Ôi, điều này đúng là không thể tưởng tượng được! Trì Trừng, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật muốn lừa gạt em? ” Chúc An Sinh nhìn chằm chằm Trì Trừng mà lên tiếng chất vấn, cô có hơi giận anh vì chưa nhắc chuyện này với cô bao giờ.

“ Cho tới bây giờ, anh chẳng giấu em cái gì cả, chẳng qua là em không hỏi anh. ”

“ Thật không? ” Thấy Trì Trừng vẫn còn giảo biện, Chúc An Sinh không nhịn được cười lạnh: “ Nếu đã thế thì bây giờ em hỏi anh đây, tại sao anh lại muốn giấu đi chuyện Anna ủy thác anh tới Vienna điều tra vụ án? Ừ thì cứ cho là Amis tóc đỏ là Anna đi, nhưng đây cũng không phải là lý do để anh phải giấu. ”

Trì Trừng bị câu hỏi của Chúc An Sinh làm cho cứng họng không trả lời được. Anh chỉ có thể tự trách bản thân mình quá ngốc, không ngờ lại tự bê đá đập vào chân mình.

“ Trì Trừng, anh muốn giấu đi chuyện Anna ủy thác anh tới đây, chẳng lẽ giữa anh và cô ấy có chuyện gì đó không muốn người khác biết? Hay Anna là bạn gái cũ của anh? ” Chúc An Sinh bắt đầu mở rộng trí tưởng tượng để suy đoán.

Đột nhiên, Trì Trừng mỉm cười, anh lập tức lấy lại sự trong sạch cho bản thân: “ Nếu nói Anna là bạn gái cũ của anh thì em không chỉ hiểu lầm một mình anh mà còn hiểu lầm cả Anna nữa. ”

Chúc An Sinh nghe mà chẳng hiểu gì. Cô còn đang muốn hỏi tiếp, nhưng dù cô có hỏi thế nào đi chăng nữa thì Trì Trừng cũng không mở miệng. Nhưng Trì Trừng không biết, hành động này của anh đã khiến Chúc An Sinh quyết tâm mình phải điều tra ra rõ ràng chuyện mà anh đang che giấu.

Đúng sáu giờ chiều theo giờ địa phương, Trì Trừng và Chúc An Sinh đặt chân tới Vienna, Áo. Có điều bọn họ không được nghỉ ngơi, sau khi tới khách sạn gửi hành lý, bọn họ lập tức xuất phát đi tìm Anna.

Nơi Anna chọn làm địa điểm gặp mặt là một quán bar ở trong trung tâm thành phố, thế nên xe taxi dễ dàng đưa hai người tới tận cửa quán. Nhưng Chúc An Sinh vẫn có cảm giác hình như tài xế taxi vẫn đưa bọn họ đi đường vòng. Chỉ là giờ cô rất nóng lòng được gặp nhân vật Amis tóc đỏ trong truyền thuyết nên không có hơi đâu quan tâm tới chút hành động nhỏ của tài xế. Hơn nữa, người trả tiền là Trì Trừng, cứ coi như đây là chút hình phạt cho việc anh giấu diếm cô đi.

Khi xuống xe, Chúc An Sinh là người đầu tiên đi vào quán bar. Có lẽ là do trời còn chưa tối nên ở quán bar không đông, thế nên Chúc An Sinh có thể lập tức nhận ra ai là Anna.

Vì sao Chúc An Sinh mới liếc mắt một cái thôi đã nhận ra Anna? Vì Anna là người có mái tóc ngắn màu đỏ được uốn lượn sóng rất thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc Chúc An Sinh nhìn thấy Anna, trên tay cô ấy là một ly Vodka, ánh nhìn đầu tiên của cô chỉ thấy được sườn mặt của Anna. Ngũ quan như được điêu khắc này khiến cho hô hấp Chúc An Sinh muốn ngừng lại. Sau đó, có vẻ như Anna cũng cảm nhận được có ánh mắt ai đó nhìn về phía mình nên cô ấy quay sang nhìn Chúc An Sinh. Trong nháy mắt, Chúc An Sinh cảm giác như mình đã ngã vào trong ánh mắt thâm thúy của cô ấy.

Chúc An Sinh không tự chủ được mà đi tới trước mặt Anna. Cô không hề phát hiện ra rằng lúc này Trì Trừng đã đứng sau lưng, nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp.

Bởi vì Chúc An Sinh đi tới nên Anna mới đứng dậy từ trên ghế, nhờ vậy mà cô có thể nhìn được dáng người hoàn hảo của Anna. Nhờ thế này mà cô mới biết những lời đồn đãi bên ngoài về Amis tóc đỏ đúng là không ra gì, Anna thực sự đẹp tựa như thần Muse giáng trần.

“ Xin chào. ”

Anna mỉm cười vươn tay về phía Chúc An Sinh. Trong lúc hai người bắt tay nhau, cả hai đều cảm nhận được thực lực của đối phương.

Anna và Chúc An Sinh bắt tay xong thì Trì Trừng cũng đi tới.

“ Trì Trừng, không giới thiệu với tôi một chút sao? ” Anna nhướn mày nhìn Trì Trừng, hỏi.

Trì Trừng liếc mắt nhìn Anna đầy cảnh giác, sau đó anh nói với giọng không tình nguyện: “ Đây là trợ lý của tôi, Chúc An Sinh. ”

“ Cô là người Trung Quốc sao? ”

Anna mỉm cười nói chuyện cùng với Chúc An Sinh. Cô cảm nhận được nụ cười của Anna tựa như men rượu của ly Vodka, làm say lòng người.

“ Mỗi một tuần tôi đều đi ăn món ăn Trung Quốc một lần, tôi thực sự rất thích lịch sử Trung Quốc. ”

“ Cảm ơn. ” Giọng nói của Chúc An Sinh có thể nghe ra được sự tự hào.

Sau đó ba người đi tới trước quầy bar, ngồi xuống. Anna đưa cho Chúc An Sinh một ly cocktail Blue Hawaii, Trì Trừng thì gọi cho bản thân mình một chai bia.

“ Tôi không ngờ là loại rượu này lại ngon như vậy. ” Chúc An Sinh uống thử một ngụm Blue Hawaii, nói với giọng ngạc nhiên.

“ Rất nhiêu cô gái thích uống loại cocktail này. ” Anna nói xong thì uống một ngụm Vodka, Trì Trừng ngồi một bên cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời: “ Nếu muốn ngồi bình phẩm rượu thì sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội, Anna, mau nói việc chính đi. ”

Trong mắt Anna hiện lên một chút bi thương, sau đó cô ấy uống hết sạch ly Vodka của mình. Có điều, trong lúc cô ấy chuẩn bị kể lại sự việc thì một người đàn ông cao lớn đi tới.

“ Ha người đẹp, có muốn uống rượu cùng tôi không? ”

Chúc An Sinh liếc mắt nhìn người đàn ông này, trong mắt để lộ ra sự chán ghét, chán ghét không chỉ vì tiếng Anh sứt sẹo người đàn ông này đang nói mà còn cả hơi thở khó chịu nữa.

“ Sao thế, hai người đang xấu hổ à? Thế này nhé, tôi đưa hai người tới một nơi rất đẹp, đảm bảo hai người sẽ hài lòng. ”

Ba người đều không thèm để tâm tới người đàn ông này nhưng người đàn ông ấy vẫn không chịu buông tha. Sau đó, hắn vươn cánh tay ra muốn bắt lấy cánh tay của Chúc An Sinh, nhưng hắn không hề phát hiện ra Chúc An Sinh đã chuẩn bị sẵn sàng một đòn hạ gục hắn. Đồng thời, Trì Trừng cũng chuẩn bị sẵn tư thế muốn đánh nhau với người đàn ông này.

Nhưng trước khi những chuyện này xảy ra thì một nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu người đàn ông này.

Ánh mắt Anna nhìn thẳng vào người đàn ông, giống như là đang nhìn một người sắp chết.

“ Anh còn một cơ hội nữa, bây giờ, lập tức cút đi. ”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện