“ Anh còn một cơ hội nữa, bây giờ, lập tức cút đi. ”

Giọng nói lạnh lùng của Anna vang vọng khắp quán bar, rất nhiều người trong quán bar khi đó đã chú ý tới cảnh tượng này. Nhưng không ngờ là trong tình huống như này không có bất kỳ ai phản ứng gì, bầu không khí trong quán bar trở nên căng thẳng, cứ như là chỉ một động tác nhỏ thôi là có thể kích thích khiến Anna bóp cò súng.

Lúc này, Chúc An Sinh ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, cô bị khí thế của Anna trấn áp hoàn toàn, thế nên càng không cần phải nhắc tới người đàn ông đang say rượu làm càn đó.

Lúc này người đàn ông đó đã trở nên tỉnh táo hơn, hắn giơ tay lên cao, rồi cẩn thận bước từng bước nhỏ lùi về phía sau, đi ra khỏi quán bar. Mãi cho tới khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất khỏi quán bar thì Anna mới bỏ súng xuống.

Hình ảnh này đã được Trì Trừng thu gọn vào trong tầm mắt mình, sau đó anh không nhịn được mà phải uống một ngụm bia để an ủi tâm trạng. Bỗng nhiên, anh ý thức được, giữa ba người ở đây anh là người yếu thế nhất. Trì Trừng âm thầm nhắc bản thân mình là trong thời gian sắp tới phải thật cẩn thận, không thì cho dù người đó là Chúc An Sinh hay Anna, anh đều không thể đắc tội.

“ Thật ra người kia cùng lắm chỉ là uống nhiều rượu, phản ứng vừa rồi của chúng ta có phải là hơi thái quá không? Nhỡ sau khi hắn ra ngoài hắn đi báo cảnh sát thì sao? ” Tâm trạng của Chúc An Sinh vẫn chưa được ổn định sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, cô cảm thấy lo lắng cho Anna.

Anna thấy Chúc An Sinh đang có ý quan tâm mình thì nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó cô ấy nói với giọng khinh thường: “ Tôi không muốn tốn nước bọt với loại người như thế này, công việc dạy dỗ anh ta là của bố mẹ anh ta chứ không phải tôi. Cô lo lắng anh ta sẽ đi báo cảnh sát sao? Yên tâm đi, nếu trên thế giới này mà có người bắt được tôi thì tôi đã sớm chết oan rồi. ”

Lúc này Chúc An Sinh mới nhớ ra công việc của Anna là gì. Thứ mà cô ấy phải đối mặt là những người hung ác nhất trên thế giới này, lo lắng của cô cho Anna hoàn toàn là dư thừa.

“ Có điều chúng ta cũng nên rời đi thôi. ” Anna bổ sung thêm, đồng thời cô gọi thêm một ly Vodka.

Uống cạn sạch ly Vodka vừa gọi thêm xong, Anna kéo tay Chúc An Sinh chuẩn bị rời khỏi quán bar. Đồng thời, trước khi đi cô ấy còn không quên quay lại nói với Trì Trừng một câu: “ Nhớ thanh toán nhé. ”

Trì Trừng vừa rút ví lấy tiền ra vừa cảm thấy rất tủi thân. Bởi vì tình huống vừa rồi mà ông chủ quán bar không dám lấy tiền ba người, anh ta chỉ dám nói làm ơn lần sau ba người đừng tới quán bar này nữa. Trì Trừng không lấy lại tiền mà ông chủ trả lại, anh xấu hổ chạy ra khỏi quán bar, đuổi theo bước chân Anna và Chúc An Sinh.

“ Chúng ta đi đâu đây? ”

Tới lúc đuổi kịp Chúc An Sinh và Anna rồi, Trì Trừng thuận miệng hỏi thêm, nhưng có vẻ Anna không muốn trả lời, đồng thời sắc mặt cô ấy cũng không còn dáng vẻ sung sướng nữa.

Thấy phản ứng của Anna, trong lòng Chúc An Sinh và Trì Trừng đều thầm có suy đoán. Vì thế hai người yên lặng đi theo bước chân của Anna, không bao lâu sau, ba người đã có mặt trên tàu điện tại Vienna.

Đi xe mất mười phút rồi ba người tiếp tục đi bộ thêm khoảng năm phút nữa, cuối cùng ba người dừng chân lại trước một tòa nhà trông rất cũ kỹ.

Anna quay đầu nhìn hai người họ một cái rồi tiếp tục dẫn đường đi lên tầng bốn của tòa nhà đó. Sau đó, Anna lấy chìa khóa ra mở cửa căn nhà trên tầng bốn.

Cửa vừa mới được mở ra thì trong nhà đã có một bé gái chạy ra ôm chầm lấy Anna khiến cho cô ấy còn không kịp rút chìa khóa.

Anna xoa đầu bé gái, cô bé cứ rúc vào trong lòng Anna, chỉ thò nửa cái đầu ra, chớp chớp đôi mắt to cẩn thận quan sát Trì Trừng và Chúc An Sinh.

“ Đây là Doris. ” Anna không quên là Chúc An Sinh và Trì Trừng còn ở đây nên lên tiếng giới thiệu tên Doris cho hai người. Sau đó, cô ấy ngồi xổm xuống dùng tiếng Đức để trò chuyện với cô bé: “ Cháu ăn xong pizza rồi hả? ” Doris lập tức gật đầu, thấy thế Anna cười tươi, còn nói thêm với cô bé một câu: “ Hai người đó là bạn của cô, chốc nữa cô cần phải nói chuyện với bọn họ, cháu có thể về phòng mình tự chơi một lát không? ”

Doris có vẻ như không nỡ rời xa Anna nhưng cô bé vẫn luôn là một đứa bé rất tự lập và hiểu chuyện, thế nên cô bé vẫn nghe lời Anna đi vào trong phòng mình tiếp tục đọc sách.

Chúc An Sinh và Trì Trừng đi theo cô ấy vào nhà. Hai người đứng ở trong phòng khách quan sát mọi thứ xung quanh, còn Anna sau khi khóa kỹ ba lần khóa ở cửa mới đi đến phòng khách cùng hai người.

Hình như Anna có lời gì muốn nói với hai người nhưng Trì Trừng lại mở miệng giành cơ hội nói trước.

“ Đây là nhà của Heidi? ” Trì Trừng mở miệng hỏi.

Đối với khả năng phán đoán của Trì Trừng, Anna cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm nhưng cô thấy hơi khó hiểu: “ Làm sao anh biết? ”

Trì Trừng cầm một khung ảnh gần đó lên, trong ảnh là Doris chụp cùng một người con gái khác. Mà người con gái này Trì Trừng vẫn còn nhớ rõ mặt. Khi Anna gửi cho anh ảnh hồ sơ vụ án, anh đã nhìn thấy ảnh báo cáo khám nghiệm tử thi của cô gái đó.

Anna lập tức hiểu ra, cô cười, nụ cười tràn ngập sự chua xót và đau thương.

“ Đôi mắt của anh vẫn như thế, nhanh nhạy tới mức làm người khác ghen tị. ” Anna nói một câu thật lòng, nếu như cô có được một nửa trí thông minh của Trì Trừng thì cô sẽ không phải đi làm ‘thợ săn tiền thưởng’

“ Tôi còn chú ý tới cả ba cánh cửa kia nữa, chắc ba cánh cửa đó là sau khi cô tới đây mới làm đúng không? Thói quen này được hình thành từ lúc cô đi làm thợ săn tiền thưởng, chưa từng thay đổi. Về sau cô định tiếp tục sống trong lo lắng và đề phòng như thế này sao? ”

“ Công việc của anh cũng không khá hơn tôi là bao đâu, những việc này chúng ta nói sau đi, giờ chúng ta có việc khác cần bàn. ”

Trì Trừng suy nghĩ một lúc, cảm thấy câu nói này của Anna cũng có phần đúng, anh quyết định kết thúc chủ đề này. Trì Trừng nhìn thoáng qua khung ảnh kia, rồi hỏi: “ Doris có quan hệ gì với Heidi? ”

Trì Trừng nhớ trên hồ sơ vụ án có ghi là năm nay Heidi mới 23 tuổi, mà Doris thì đã khoảng chừng 6,7 tuổi rồi. Thế nên anh cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ Heidi mang thai trong lúc còn là trẻ vị thành niên sao?

“ Doris là em gái của Heidi. Heidi không có một người mẹ tốt, sau khi mẹ cô ấy mang thai Doris thì người tình của bà ấy đã biến mất, rồi lúc Doris được sinh ra, bà ấy đã qua đời vì khó sinh. Từ đó về sau, Heidi là người nuôi Doris khôn lớn. ”

Vấn đề khiến Trì Trừng hoang mang đã có câu trả lời nhưng câu chuyện đó lại khiến anh kinh ngạc. Anh không nhịn được mà cúi đầu nhìn tấm ảnh chụp Heidi, trong tấm ảnh Heidi là một cô thiếu nữ với bộ dáng vô cùng vui vẻ.

“ Thế nên cô ấy… ”

“ Heidi không muốn em gái mình bị người ở viện mồ côi mang đi nên cô ấy cần tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân mình, hơn thế nữa là phải nuôi Doris khôn lớn. Ở Áo, công việc ‘gái bán hoa’ là công việc được pháp luật cho là hợp pháp, theo như ý của tôi thì công việc này cũng chẳng khác những công việc bình thường là bao. Khi làm công việc này, mọi người vẫn sẽ phải nộp thuế như thường. Đây là công việc duy nhất Heidi có thể làm sau khi vừa tròn 18 tuổi để có thể nuôi nấng Doris. ”

Trì Trừng gật đầu, lúc này trong lòng cả anh và Chúc An Sinh đều cảm thấy rất nặng nề. Anh đổi sang vấn đề khác: “ Sao cô lại quen Heidi? ”

“ Lúc đó tôi muốn bắt một tên tội phạm đang chạy trốn, nhược điểm duy nhất của tên tội phạm này là háo sắc thế nên tôi đã thuê Heidi. Dù ít dù nhiều thì nhờ sự trợ giúp của cô ấy tôi mới có thể bắt được tên tội phạm đó, có điều tôi không ngờ rằng, không tới một ngày sau thì tôi nhận được tin báo là cô ấy bị sát hại. ”

Anna không nói cho Trì Trừng biết là nguyên nhân khiến cô biết được tin Heidi mất là do trong máy điện thoại của Heidi chỉ lưu mỗi số của cô. Thế nên, cô trở thành người duy nhất mà cảnh sát có thể liên lạc được.

Vì sao trong điện thoại của Heidi chỉ lưu mỗi số của cô chứ? Anna rất muốn biết đáp án nhưng cô đã không còn cơ hội hỏi Heidi nữa.

“ Thế nên cô mới cần tới sự giúp đỡ của tôi? ”

“ Phần hồ sơ mà tôi gửi cho anh là do tôi mua chuộc được của một người cảnh sát theo vụ án đó, nhưng đấy cũng không phải toàn bộ tài liệu, cho nên dù tôi muốn điều tra vụ án thì cũng không có cách nào. Trì Trừng, anh không giống thế, nếu như anh nói mình muốn trợ giúp thì tôi tin rằng bọn họ sẽ vui vẻ đồng ý. Anh có thể giúp tôi không, Trì Trừng? ”

“ Anna, cô đúng là ngốc nghếch. Không lẽ cô nghĩ tôi và Chúc An Sinh từ xa chạy tới đây là để tới Vienna du lịch à? ”

Đối mặt với sự chất vấn của Trì Trừng, Anna bật cười. Nhưng dù là cười thì trên khuôn mặt cô lại có một hàng nước mắt lăn dài.

Đúng như lời Trì Trừng nói, cô thật là ngu ngốc. Anna cảm thấy mình đúng là đồ ngu mà.

Nếu như cô không ngốc thế này thì cô nhất định sẽ trả lời được vấn đề của Heidi.

“ Cô Anna, nghe nói trước kia cô là cảnh sát hả? ”

“ Tôi không phải cảnh sát, cảnh sát là người theo đuổi chính nghĩa, nhưng mà tôi không cần phải theo đuổi chính nghĩa. ”

“ Bởi vì cô Anna là Amis sao? Nữ thần của chính nghĩa, Amis? ”

“ Không, Amis là biệt danh mà mọi người đặt cho tôi đấy, tôi chỉ có mái tóc đỏ. ”

“ Có điều tôi cảm thấy cô Anna đây là người có tâm hồn lương thiện đẹp đẽ nhất trên thế giới này. Trước đây chẳng có ai nguyện ý nghe tôi nói nhiều câu chuyện cũ như vậy. ”

“ Nếu tôi giúp cô tìm được một công việc mới tốt hơn, cô có nhận không? Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi thấy cô là người không tốt, mà là tôi hy vọng cô sẽ có được một công việc khác nhẹ nhàng hơn. Mặt khác, cũng coi như đây là món quà cảm ơn của tôi vì cô đã giúp tôi bắt được tên tội phạm chạy trốn kia. ”

“ Cô Anna là người đầu tiên lắng nghe những câu chuyện khi xưa của tôi, đương nhiên tôi sẽ không hiểu lầm ý tốt của cô. Hơn nữa, tôi cũng cảm ơn cô, có thể được một lần trở thành người hợp tác cùng với cô, có lẽ đây sẽ là trải nghiệm khó quên nhất của tôi, như là mơ vậy. Giống như phim điện ảnh. ”

“ Cô thích xem phim điện ảnh hả? Vậy thì hôm nào chúng ta cùng nhau đi xem một bộ phim điện ảnh nhé. ”

“ Được chứ! Có điều hy vọng khi đó cô sẽ không ghét bỏ tôi, bởi vì tôi là người rất dễ khóc. Hơn nữa, trong lúc xem phim tôi còn thích ăn nhiều khoai tây chiên, vì thế nên những bộ phim tôi xem tôi thường chọn suất chiếu lúc về khuya, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới người khác. ”

“ Tôi sẽ không ghét bỏ cô, vì tôi cũng rất thích ăn khoai tây chiên. ”

“ Cái này xem như là chúng ta đang hẹn hò hả? ”

Anna nhìn về phía Heidi bằng ánh mắt kinh ngạc. Heidi nở nụ cười ngọt ngào với cô, sau đó, bỗng nhiên Anna cúi đầu xuống.

Trái tim Anna đang đập rất nhanh, nhưng cô không dám suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa cô cũng không biết trả lời Heidi như thế nào, không biết cô gái đó có thể chấp nhận mình không, đây cứ coi như là bí mật của cô đi.

“ Cô Anna, tôi có thể nói cho cô một bí mật không? ”

Heidi bỗng nhiên ghé sát môi vào tai Anna, nó khiến cho lỗ tai của Anna hơi ngứa.

Anna không nghe được bí mật của Heidi, cô chỉ cảm giác được như có nụ hôn sượt qua khuôn mặt mình.

Anna mãi mãi không nghe được bí mật của Heidi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện