Vũ Vũ, con đi được đến chỗ ba, tối nay mẹ cho con ngủ với ba.

Đứa bé trai ấy dường như đứng còn muốn không vững chứ đừng nói là đi từ cửa vào.

Viễn Khang nhíu mày, anh đứng dậy đi đến bồng Vũ Vũ lên quay sang trách Bách Giai:
- Tội tình gì phải làm vậy? Sớm muộn cũng sẽ biết đi thôi.

Bách Giai bĩu môi, cô ta thở dài:
- Anh cứ chiều nó, ở nhà nó quậy em sắp điên đầu rồi...!
Viễn Khang bật cười, anh nhìn vào Vũ Vũ, cưng nựng thằng bé:
- Con ở nhà quậy mẹ lắm à?
Thằng nhóc trên tay anh lắc đầu ú ớ vài chữ như đang biện minh.

Anh bật cười xoa đầu nó, Bách Giai thở dài:
- Lúc nãy em đi mua đồ tiện sẵn ghét vào cho nó gặp anh.

Bây giờ thì mẹ con em về.

Cô ta đưa tay ôm lấy Vũ Vũ, dù sao thì cũng không thể làm phiền cuộc sống của anh mãi được, đứa bé này là do cô ta dại dột, thì cô ta chịu, không cần làm phiền đến ai.

Viễn Khang gật đầu, anh tiện miệng hỏi:
- Chú Bách thế nào rồi?
Bách Giai lắc đầu ngán ngẩm:

- Còn sao chăng gì nữa, đương nhiên là muốn gả em cho anh ngay và luôn rồi.

Nghe câu nói nửa đùa nửa thật, Khang cười cười quay mặt sang nơi khác, chuyện này có chút khó xử, anh biết Bách Thanh chỉ có đứa con gái duy nhất, ông ta cưng như trứng hứng như hoa vậy mà giờ con gái chưa tròn mười tám đã có thai ngoài ý muốn, việc này với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục không hề nhỏ.

Tiết Nhân ở trong nghe thấy cuộc trò chuyện của papa và dì Bách Giai, con bé biết chồng của mẹ nó sắp bị cướp rồi.

Nó chạy ra ôm chân Khang như thể muốn được anh bồng.

Anh cúi xuống bồng nó lên.

Tiết Nhân ôm cổ papa, con bé liếc mắt nhìn Vũ Vũ, thằng nhóc ấy rất nhỏ, hầu như là không thể giành thứ gì với con bé, như tiếc quá, dạo gần đây nó mơ ác mộng nhiều nên nó mất hết thiện cảm với mẹ con Bách Giai rồi.

Khang vuốt lưng con bé, anh nói vào tai nó:
- Ôm em một cái cho em về.

- Ôm ạ? - Tiết Nhân ngây thơ hỏi lại, Khang mỉm cười gật đầu.

Tiết Nhân nhìn kĩ vào thằng bé ấy, khung cảnh thằng bé được papa cưng nựng trong mơ thoáng chốc hiện trong đầu nó, nó vội lắc đầu úp mặt vào hõm cổ papa.

- Không ôm đâu...!
Bách Giai như nhìn ra sự chán ghét từ ánh mắt Tiết Nhân, cô ta cười trừ:
- Nếu Nhân Nhân không thích thì thôi vậy.

Em và Vũ Vũ về đây.

Bách Giai ôm con trai rời khỏi nhà anh, lúc này anh mới quay sang nhìn con nhóc trên tay, ánh mắt nó nhìn anh lộ rõ sự hờn dỗi, nhìn thôi cũng biết nó lại nghĩ linh tinh rồi, anh đưa tay búng nhẹ vào trán nó:
- Con ăn xong chưa mà ra đây?
Tiết Nhân phồng đôi gò má, giọng điệu ngang bướng:
- Không ăn nữa.

Anh véo cái mũi nhỏ nhắn, con gái anh nó ngang như cua vậy, có ép nữa thì chắc chắn nó cũng không ăn.

- Thế ăn cá nhá?
Tiện miệng chọc nó một câu vậy mà nó đã la lên muốn điếc cả tai.

Nó tỏ vẻ giận anh, nhưng ngay sau đó liền mềm mỏng ôm cổ anh:
- Papa, con muốn chơi với mẹ...!
Đứng trên đùi Khang, con bé ỏng ẹo, dẹo tới dẹo lui, anh lắc đầu:
- Không được, mẹ đang ngủ.

- Papa đẹp trai...!Con muốn chơi với mẹ mà...! Khang kiên quyết lắc đầu, còn nhớ mới hôm qua, Tiết Nhu đang ngủ, anh lơ là một chút là con nhóc này liền lên gọi cô dậy.

Lúc đầu cô nghĩ là anh gọi dậy khóc la rền trời, tới lúc biết là con nhóc này tự kêu mới im miệng đi rửa mặt.

Giờ con nhóc này mà lên kêu dậy nữa chắc anh ra khỏi nhà luôn quá.

Dù liên tục bị từ chối, nhưng con bé vẫn cố gắng thuyết phục papa bằng những lời mềm dẻo nhất.

Mềm dẻo là thế nhưng hình như ba nó chỉ mềm dẻo với mẹ, nó mềm dẻo đến muốn chảy thành nước cũng chẳng thấy papa mềm thêm miếng nào.

Năn nỉ đến khô cả họng vẫn bị từ chối, con bé mệt mỏi ngồi lên đùi anh ra vẻ mệt nhọc khiến anh cười chết, mới năn nỉ có chút xíu mà nó làm như bắt nó tập chạy vậy, thở phì phào như mới bị nghẹt thở vậy.

Nó đang "thở" thì cùng lúc Tiết Nhu chạy xuống đến chỗ anh.

Nhìn vẻ mặt ngái ngủ này, anh đoán chắc giật mình tỉnh giấc không thấy anh nên chạy đi tìm rồi.

Tiết Nhu nhìn anh xong lại nhìn con nhóc nhỏ, cô gối đầu lên vai Viễn Khang, nhắm mắt ngủ, anh nhíu mày định làm gì đó nhưng lại thôi, xoay qua nhẹ giọng nói với Tiết Nhân:
- Lấy cho mẹ ly nước đi.

Tiết Nhân nghe thấy, con bé liền gật đầu.

Nó vừa đi, Tiết Nhu liền đẩy anh ra, cô nằm ngửa xuống sô pha, gối đầu trên tay gát ghế.

Khang đưa tay luồn xuống lưng cô, anh cúi xuống sát gần mặt cô, nhẹ giọng kêu cô dậy:
- Nhu, dậy đi, Nhân Nhân muốn chơi với em...!
Tiết Nhu nhíu mày, cô khẽ lắc đầu.

Khang hôn một cái lên má cô, anh tiếp tục gọi:
- Mau dậy đi, anh còn phải đến công ty một chuyến.


Lúc này Tiết Nhu mới thật sự mở mắt, cô nhíu mày dò xét xong lại đánh cái nhẹ vào má anh, đôi môi đỏ chu chu ra khiến anh không kiềm lòng mà đặt nụ hôn lên nó.

Tiết Nhu ngượng ngùng đỏ bừng mặt, cô đưa tay che mặt lại:
- Khang xấu xa...!
Viễn Khang bật cười, anh chẳng cò lạ lẩm với mấy câu từ của cô ngốc này.

Anh ôm cơ thể Tiết Nhu kéo cô dậy, còn cô ngốc này thì dậy rồi lại muốn ngủ tiếp, cứ ngã ngã về sau.

Khang đưa tay véo mũi cô:
- Đừng có giở thói ngang ngược, anh cho nằm một chỗ giống hôm bữa đấy.

Nghe đến đây đôi mắt Tiết Nhu đột nhiên sáng trưng lên.

Cô đưa tay ôm cổ Khang bắt đầu màn nũng nịu:
- Nhu đau quá...!
- Hửm, đau chỗ nào?
Tiết Nhu mếu máo như sắp khóc òa, cô thút thít vài cái:
- Đau chỗ bị Khang đâm vào ấy...!Khang chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Nam chính trong phim người ta yêu thương nữ chính, ôm ấp nữ chính khi nữ chính ngủ...!Hức...!Còn Khang á...!Hức...!Còn Khang cứ mang Nhu ra đâm thôi...!Huhu...!Khang hết thương Nhu rồi...!
- ...!- Cãi không lại, im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện