Sau vài lần sổ mũi, Diệp Cẩn Niên trợn mắt mắng người, mang theo bực dọc dùng tay áo lau khẽ sóng mũi ướt hoạt, áo vốn dơ, cậu tùy tiện lau lau một chút cũng chẳng vấn đề gì cả, đằng nào chẳng vứt bỏ nó đi đâu.

Từ túi áo cầm ra thẻ điều khiển điện từ, Diệp Cẩn Niên vừa rồi được bảo vệ dưới sảnh đã giao cho, nhét vào trong tay một cách không kiên nhẫn. Không phải dạng ghét bỏ mà là né tránh, giống như che giấu một ẩn tình gì đó, Diệp Cẩn Niên đứng trước cửa phòng một khoảng thời gian nhỏ, sau đó nhẹ nhàng cười.

Là Kiều Kính Uyên trộm giúp đỡ chăng? Diệp Cẩn Niên vui vẻ ngâm ca, mạch lạc đặt thẻ cửa xác nhận với khóa điện từ, đẩy cửa đi vào trong ' Kiều Kính Uyên hắn ngu ngốc, nhưng hành động vụng về này cũng khá là đáng yêu đấy chứ

Kiểm tra một hồi xung quanh nhà mới, Diệp Cẩn Niên càng kiên quyết với ý định hơn, việc tìm nhà và với cái giá quá rẻ này đã kỳ lạ rồi, còn trùng hợp và đúng lúc, hơn nữa. Diệp Cẩn Niên lơ đễnh nhìn về phía tủ lạnh cất chứa đồ, rau tươi và đầy ấp đồ mới còn nhãn mác của siêu thị.

Cậu lắc lắc đầu, tự rót cho bản thân một ly nước ấm, hướng về phía ban công bên ngoài, chung cư cao tầng, tiện nghi so ra với chen chúc tấp nập của phố xá không giống nhau. Gió lộng thổi những sợi tóc Diệp Cẩn Niên tung bay, cậu đặt tay trên lang can của ban công, khom lưng nhìn bên ngoài đường đang là giờ cao điểm, loài người dày đặc như con kiến vội vã trở về tổ ấm.

Suy nghĩ về điều kế tiếp bản thân muốn thực hiện, Diệp Cẩn Niên nhấp môi uống nước, sờ sau đầu máu đã ngừng, cậu quay lại trong phòng khác, đặt chiếc cốc uống dở nước lên bên trên bàn. Xoay người vào trong phòng ngủ, giản đơn màu xám nhạt chăn nệm, tủ quần áo và một chiếc bàn cạnh giường, đèn ngủ im lìm chưa bật mở.* Cạch.

Cậu mở tủ quần áo, bên trong có sẵn các loại đồ màu sắc đơn điệu, bởi vì không rõ Diệp Cẩn Niên dùng phong cách nào, vậy nên cứ như vơ vét hết cả một gian hàng quán, và sắp xếp đặt bên trong. (1)

Diệp Cẩn Niên “

Khôn ác.

Nhãn mác của quần áo được cẩn thận cắt hết đi, nhưng Diệp Cẩn Niên dù có mù về thời trang cũng đủ nhận ra được chất liệu vải vóc và kiểu dáng không tầm thường, mềm mại cảm giác lướt qua tay, Diệp Cẩn Niên sợ tay bẩn, chạm vào dơ đến chúng nó, vậy nên trước đóng cửa tủ lại.

Di động trong cặp sách ngoài phòng vang lên nhạc chuông, Diệp Cẩn Niên tìm được áo tắm xong mới đến tiếp điện thoại.

“ Ai đấy, tôi là Diệp Trí, có việc gì? ”

“ Diệp Trí.... là anh

' Diệp Cẩn Niên không tiếp lời.

Ngoài dự đoán, không phải người trong trường gọi điện liên hệ cậu, mà là âm thanh khàn khàn của nam nhân trẻ tuổi hơn. Cái thanh âm quen thuộc đến từ kẻ nguyên chủ yêu, quen đến mức chưa cần trả lời, ngữ điệu và tiếng ngập ngừng vừa quen, ngay lập tức đã nhận ra.

Diệp Cẩn Niên thôi suy nghĩ, cậu ngồi bệch xuống dưới sàn, mò mẫn, vậy mà kéo ra được một hòm thuốc từ dưới bàn. Lách cách âm thanh, cậu nhìn một lượt số thuốc đang có, để điện thoại sang một bên, ấn loa ngoài.

“ Có việc không” Cậu hỏi, đôi tay chuyên chú xé mở băng gạc và khử trùng vết thương, Diệp Cẩn Niên cởi bỏ mũ áo từ đỉnh đầu, mái tóc dài quá gáy nồng đập, đôi tai muốt ngàn đặc biệt tương phản với mái tóc màu hạt dẻ.

Như có sức sống, lại ủ rũ một chút, nhẹ nhàng vẩy nhẹ thám thính âm thanh, chốc chốc giật khẽ rồi vểnh lên, lay động.

Diệp Cẩn Niên buông bình nước thuốc, tay bắt chéo từ gấu áo phía dưới, đem áo hoodie dơ hề cởi ra, rồi mới cởi chiếc sơ mi nhăn nhúm bên trong. Cơ thể trần trụi có vài dấu vết ứ thanh đã giảm bớt, không xoa bóp giải quyết nên còn rất rõ.

Kiều Kính Uyên âm thanh mang theo ấp úng, lại giấu không nổi được sự lo

་་

lắng “ Em bị thương rồi đúng không?”

Diệp Cẩn Niên nhướng mày “ Anh tạo ra, còn hỏi?

"

“ Không... ” Kiều Kính Uyên bác bỏ, nhưng lời này cũng không phải sai gì, vì vết thương trên người của Diệp Trí, không gián tiếp cũng có trực tiếp công lao của hắn. Kiều Kính Uyên lắc lắc đầu, bản thân trang mất trí nhớ, như vậy thì có thể mặt day chối bỏ một chút.

Nghĩ như vậy, Kiều Kính Uyên đã tự thôi miên lấy bản thân mình thành công, hắn hướng âm thanh có sự vui sướng và lo lắng, vui bởi vì Diệp Trí chấp nhận cuộc gọi, trò chuyện. Còn lo lắng...

“ Phía nhà trường gọi cho anh ”

“ Ừm hưm, họ nói gì ” Diệp Cẩn Niên âm thanh như cũ nhẹ nhàng bình thản, cậu chậm rãi khử trùng vết thương, nho nhỏ tiếng kìm nén than thở lọt vào tai Kiều Kính Uyên.

“ Diệp Trí, nghiêm trọng hay không, mau đến bệnh viện! ” Hắn âm thanh hơi phóng đại, còn có tiếng đạp đổ xê dịch bàn cứng nặng, Diệp Cẩn Niên nhíu mày “ Không cần anh lo, tôi ổn ”“ Nhưng anh là chồng em, lo lắng thì làm sao.... Diệp Trí, xin lỗi, đừng tránh mặt anh ” Kiều Kính Uyên biệt nữu nói, tựa như trẻ con không đạt được sự chú ý của trường bối, ủy khuất cáo trạng vậy.

“ Không tránh mặt ” Diệp Cẩn Niên nụ cười từ lúc nào đã mang theo nhẹ nhàng bất đắc dĩ an ủi, hứng thú khơi mào cảm “ Là do có tiết học, vậy nên mới đi trước”

“ Em nói dối ” Kiều Kính Uyên ngữ khí hưng sư vấn tội vạch trần Diệp Cẩn Niên.

“ Rõ ràng là tránh mặt, anh nghe kể rồi, em.... là sợ anh....”

“Ừ” Diệp Cẩn Niên dứt khoát nhận, sau đó châm chọc đáp “ Tôi sợ anh nha, rất sợ ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện