Người ở bên đầu dây bên kia im lặng một khoảng thời gian khá lâu, không biết

là đang dò xét cậu hay là đang nghi ngờ thứ gì. Diệp Cẩn Niên híp mắt nhìn vào từng giây đang đếm, một lúc sau.

'Không cần sợ! Diệp Trí, anh xin hứa sẽ không làm như vậy bao giờ nữa! Anh thích em từ cái nhìn đầu tiên, bỏ qua quá khứ, kể cả điều anh làm sai, tha thứ anh, vậy... vậy cho nên, chúng ta làm lại lần nữa, hãy cho anh cơ hội, được chứ? ” Kiều Kính Uyên hấp tấp nói hết cả một tràn dài, dùng giọng nói thành kính nhất và cuồng nhiệt nhất, mang một vẻ ngây ngô cuồng nhiệt trong tình yêu.

Lại rụt rè thẹn thùng, càng pha thêm lo sợ bên trong đó, Diệp Cẩn Niên trào phúng cười thành âm.

Kiều Kính Uyên, anh diễn cũng rất giống đấy

Tựa như tình đầu thủy chung, nhất kiến chung tình, là mối tình đầu làm người say đắm mê mẩn, Kiều Kính Uyên chỉ thông qua câu nói đã làm ra bộ dáng thâm tình muốn làm Diệp Trí lọt lưới.

Nhưng đáng tiếc thay, người đang ở đây là Diệp Cẩn Niên, cậu nhịn xuống, nghẹn ở cổ họng muốn phát ra tiếng cười khẳng khặc. Diệp Cẩn Niên muốn vươn tay tắt điện thoại đi, sở giác được Diệp Cẩn Niên muốn cắt đứt cuộc gọi, Kiều Kính Uyên ý ới với lại “ Diệp Trí! Em chờ đã! Anh có chuyện quan trọng!”

Diệp Cẩn Niên đầu ngón tay khựng lại ở không trung, dừng ở trước nút đỏ muốn ấn tắt “ Anh nói đi ”

Nho nhỏ tiếng thở phào nhẹ nhõm, Kiều Kính Uyên né tránh không nhắc đến quan hệ của cả hai, đi vào vấn đề chính “ Vào hôm sau, anh sẽ đón em đi nhạc viện, nhà trường yêu cầu anh đến giải quyến vài vấn đề, về em...”

“ Vấn đề gì” Diệp Cẩn Niên hỏi, cậu rất tò mò rằng nhà trường sẽ áp lên trên người cậu tội trạng gì, hẳn là đánh bạn học, nhưng Kiều Kính Uyên sẽ tin hay

không.

Ngoan ngoãn tiểu Omega đánh người? Đây là trắng trợn bịa chuyện nha.

Biết là Kiều Kính Uyên sẽ bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào, còn ra mặt đe dọa ngược những người đó, mà thứ cậu cần chính là như vậy. Để cho người trong trường biết và kinh sợ, rằng, cậu có gia thế chồng chống lưng, rằng, Diệp Cẩn Niên này không dễ bắt nạt và trêu chọc vào.

Và, để mọi thứ lắng xuống, cậu cần bằng cấp để tốt nghiệp, sau đó mới rời đi Kiều Kính Uyên, phải có thời gian và từng bước đi vững chắc.

“ Hỗn láo với giáo viên, và.... đánh bạn học trong trường vào viện ” Kiều Kính Uyên mở lởi, khó khăn đọc ra lý do Diệp Cẩn Niên bị gọi giám hộ.

“ Haha! ” Nghe xong tội danh, Diệp Cẩn Niên bật cười thành tiếng, thú vị đến mức làm cậu suýt ôm bụng ngã nhào ra sàn. Đong đưa đuôi vỗ chụp dưới đất, theo từng cảm xúc của Diệp Cẩn Niên mà phụ họa.

Leng keng hữu lực tiếng cười rạng rỡ truyền đến, xoa dịu trái tim thấp thỏm nảy lên từng hồi nhịp điệu của Kiều Kính Uyên. Hắn cũng cười, thầm lặng dựa mình vào ghế sopha mềm mại, biệt thự tối tăm khi những cánh cửa đóng kính, ánh sáng nửa vời của trời trưa len lói chiếu vào bên trong.

Diệp Cẩn Niên nằm bò trên bàn, cậu vừa dùng cồn vuốt những giọt máu đọng lại trên tóc, giọng nói mang theo ủy khuất “ Bọn họ bắt nạt tôi, làm tôi đau, Kiều Kính Uyên”

Tiếng gọi tên mang theo ỷ lại, mà sắc thái lạnh nhạt tối tăm, Diệp Cẩn Niên đáy mắt u ám lướt qua hàn quang phiến lạnh, dù Kiều Kính Uyên là trọng sinh. Nhưng với Diệp Trí, hắn hoàn toàn không đặt lòng đề phòng lên cậu, dung túng và yêu chiều rất rõ, chỉ cần Diệp Cẩn Niên mềm giọng cầu xin.Kiều Kính Uyên liền buông súng ôm lấy cậu, Diệp Cẩn Niên giọng nói nhu mềm

đáng thương, bởi vì cơ thể này trợ lực, Diệp Cẩn Niên diễn càng thêm hoan nhạc “ Thế... anh có giúp tôi hay không?”

“ Anh ơi.... giúp em với ”

Cuối âm còn cố ý giả thanh nức nở, Diệp Cẩn Niên sụt sịt hút khẽ sóng mũi đang ửng hồng vì nghẹn ngào, thấy cảm xúc bản thân quá thuận lợi khóc ra đến. Diệp Cẩn Niên vươn tay ấn tắt điện thoại, cậu từ diễn xuất thoát khỏi, hàng mi ẩm ướt run rẩy.

Từ từ trượt dài ra một giọt nước trong suốt, lướt qua gò má trượt xuống cằm và sườn mặt.

Diệp Cẩn Niên lè lưỡi, trợn ngược mắt như thần phục chính mình vì diễn ra được cảnh xuất quỷ nhập thần đến vậy.

Nghĩ đến việc Kiều Kính Uyên giả bộ mất trí nhớ, còn làm bộ thâm tình như thế, Diệp Cẩn Niên da gà da vịt thi nhau tranh đua mà nổi lên. Ý tưởng sởn đến tận gai óc và đuôi tai, xù xù lông trắng tạc khởi thành đống bùi nhùi.

Tóm lấy đuôi của chính mình, Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng vuốt phẳng nó, cậu trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, liệu rằng, việc của Kiều Kính Uyên nên giải quyết thế nào mới trọn vẹn nhất.

Nếu không, chung sống với nhau, rồi làm nhau đau khổ?

Ý kiến khá là hay đấy, chấp niệm với Kiều Kính Uyên là lỗi lầm và hối hận của hắn đối với Diệp Trí. Ở tính cách, cậu rõ hơn bất cứ ai, Kiều Kính Uyên là loại nào, và sẽ biến hóa tâm lý ra sao.

Ngược lại thì, Kiều Kính Uyên cái gì cũng không biết, hắn đến khi bạn đời chết đi mới sống trong giằng vặt, đau khổ đến cuối đời vì đánh mất bạn đời. Và kí ức của hắn chỉ là những lần kỉ niệm, những lần Diệp Trí xoay quanh hắn, khóc, làm nũng, quỳ xuống và không thể tồn tại một chút tính cách nào.Ở kiếp này, Diệp Trí không còn, thay vào đó là Diệp Cẩn Niên, cậu sẽ khiến ký ức của hắn thay đổi, quen dần với sự sinh động trong tính cách Diệp Cẩn Niên biểu lộ. Và làm hắn quên dần đi người tên Diệp Trí.

Sau đó, sau đó nữa.....

Khi Kiều Kính Uyên được biết sự thật, chính người hắn mong nhớ đã sớm không tồn tại, vậy, biểu cảm rách nát của hắn sẽ như thế nào đâu?

Diệp Cẩn Niên không kiềm hãm được tiếng cười ác liệt của mình, dựa theo kế hoạch đang dần hoàn mỹ của chính mình, Diệp Cẩn Niên thanh thản xử lý xong vết thương, gói ghém rồi đóng lại hòm y tế, Diệp Cẩn Niên sau khi cất đồ vật và rửa tay, mới vào phòng tắm để tẩy rửa cơ thể bẩn thỉu xong một bữa hành động kịch liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện