“ Được rồi! ” Diệp Cẩn Niên thở phào một hơn, vỗ đầu ngón tay đang ở trước ngực mình, liếc mắt nhìn Kỳ Niên quay về chỗ ngồi vừa rồi, cơ thể mềm oặt như nước khi dựa vào người Phù Khởi, ve vãn ánh mắt trao đổi lẫn nhau, sau gáy Diệp Cẩn Niên bỗng chốc sơn lên ý lạnh.
Không phải vì việc hai người này yêu nhau, A × A không phải điều gì quá mức lạ lẫm ở đây, mà Diệp Cẩn Niên tưởng tượng đến việc cậu đang có một tên chồng hờ, tiếp đó là kỳ phát tình. Thiết nghĩ đến cái cảnh tưởng cậu phát tình đi tìm Kiều Kính Uyên, lại còn....
Một kẻ không có dục vọng như Diệp Cẩn Niên, nghĩ đến thôi đã làm cậu vừa thẹn vừa thấy ghê, còn khanh khanh ta ta kiểu này....
Diệp Cẩn Niên nắm lấy ly nước, ngửa đầu uống ực một ngụm lớn, sau đó tiếng nho nhỏ tanh tách vang lên, * Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên đến, Kỳ Niên bị đỡ ngồi dậy, chạm mắt đến thiếu niên mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia là sự mờ mịt và mơ hồ, hắn nhíu mày “ Diệp Trí, cậu có ổn không? ”
“ Hửm? ” Diệp Cẩn Niên bừng tỉnh khỏi những nghi vấn và tưởng tượng, cậu ngẩng đầu, rồi nhìn lòng bàn tay bị mảnh kính vỡ đâm vào, cứ như mang chứng bệnh tự mình hành hạ bản thân vậy. Diệp Cẩn Niên cười khẽ, rồi là những tiếng cười lớn hơn một chút, cậu để chân phải đang kê lên chân trái xuống, ngửa người dựa sau lưng ghế sopha. Lồng ngực phập phồng có chút nhanh chóng bởi vì cười phấn khích.
Đau không? Có chứ!
Nhưng sao lại thế này, tại sao?
Diệp Cẩn Niên cười đến mức khóe mắt phải ngập lên hơi nước, dùng bàn tay phải không bị thương che lên mắt, xô đẩy hành động suýt chút nữa khiến khăn đậy trên đầu phải trượt xuống. Diệp Cẩn Niên khựng lại tiếng cười, nghiêm túc nhìn trên trần một khoảng dài lâu.
‘Diệp Trí? ” Kỳ Niên thấy cậu im lặng, mới lên tiếng hỏi han “ Cậu làm sao vậy, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu đang rất không ổn, có cần.... đến bệnh viện và trị liệu hay không? ”
“ Không cần ” Diệp Cẩn Niên tổ chức lại khả năng ngôn ngữ, bàn tay lướt qua khóe mắt, cẩn thận lau đi giọt nước, cậu sau đó thẳng lưng dậy khỏi ghế sopha, mỉm cười xin lỗi thay lời cho sự thất lễ của cậu.
Nhìn máu sắp tràn khỏi lòng bàn tay, Diệp Cẩn Niên cúi người, rút từ dưới bàn trà ra một ống nghiệm thủy tinh, kể cận với khe hở, chia tách làm chúng nó chảy hết vào bên trong ống. Lượng đến nửa ống không nhiều cũng chẳng ít, cậu dừng việc thu thập máu.
Đóng lại nút đậy, Diệp Cẩn Niên tinh tế từ hộp khăn giấy trên bàn rút vài tờ, cẩn thận bao bọc lấy ống nghiệm, mặc dù máu không bị tràn ra ngoài, sạch sạch sẽ sẽ, Diệp Cẩn Niên làm đến thuần thục không chút vụng về hành động dư thừa. Đưa đến trước mặt Kỳ Niên “ Mẫu
"
“ À.... tôi cảm ơn ” Kỳ Niên cầm lấy ống nghiệm, hoang mang nhìn Diệp Cẩn Niên làm gì kế tiếp.
Hắn thấy thiếu niên không chút biểu lộ đau đớn, nhưng ẩn nhẫn xử lý vết thương làm hắn đau xót không thôi. Kể ra thì, đối phương cũng là em trai của hắn, xảy ra chuyện gì mới khiến nhu nhược Omega trở nên như thế này?
' Trở về cần thiết điều tra kỹ càng thêm ’ Kỳ Niên nghĩ, nhìn vào ống nghiệm trong tay, tựa như vật quan trọng, hắn nắm thật kỹ, nhìn Phù Khởi chìa tay muốn thay hắn nắm. Kỳ Niên liền trao cho Phù Khởi giữ giúp, so với hắn cầm, thì Phù Khởi cẩn thận hơn hẳn nhiều.
Lòng tin tưởng và ỷ lại Phù Khởi tuyệt đối, Kỳ Niên không hề cùng Phù Khởi đùa lâu, lại nhìn về phía của Diệp Cẩn Niên, muốn xem xem thiếu niên có cần hắn trợ giúp xử lý vết thương hay không.
Chẳng cần ngỏ ý trợ giúp, hắn liền sẽ ngỏ ý!
Mà Diệp Cẩn Niên đã hoàn thành việc băng bó, cậu chăm chú làm hành động tiếp theo của mình, trải một mảnh khăn giấy ra trên bàn, ở ánh nhìn hoài nghi của Kỳ Niên.
* Tách.
* Tách.
Tiếng bấm móng theo từng nhịp, tạo nên âm thanh vui tai đến lạ, hình dạng dấu móng khá dài, trắng suốt ngã sứ đầu móng, hồng nhuận sa thịt. Diệp Cẩn Niên cắt đầu móng khung vuông thành hình vòng cung, từng sợi rơi vào mặt giấy, chỉnh tề mười ngón, cảm giác mẫn cảm và yếu ớt khi cắt móng xong. Diệp Cẩn Niên mấp máy tay, cất đi bấm.
Vươn tay túm vài sợi tóc, Diệp Cẩn Niên đưa lên nhìn xem chúng nó có bị đứt đoạn hay gãy không, xác nhận rằng chân tóc vẫn còn có, Diệp Cẩn Niên hài lòng đem nó cùng móng gói lại cẩn trọng.
Đẩy nó đến phía Kỳ Niên, cậu hỏi “ Đủ không? ”
“ Đủ! Hơn cả mong đợi ” Kỳ Niên gật đầu, cười, đáp, dùng cách nói chuyện bình thường và giống người nhất với Diệp Cẩn Niên, nhìn những thứ này, Kỳ Niên hơi lo lắng về Diệp Cẩn Niên, dù chưa xác nhận chắc chắn về xét nghiệm huyết thống, nhưng gien bản năng làm hắn không nhận sai người.
Nhận Diệp Trí là thật, còn lão bất tử có ý kiến hay không, phản đối hoặc lợi dụng, không đến lượt, hắn sẽ thay lão ta quyết định, chỉ là về trạng thái của đối phương, tưởng chừng đơn giản bình thường, lại khiến hắn nhớ đến chứng tự ngược, hành hạ và gây ra thương tích lên cơ thể để cảm thấy thỏa mãn.
Không được! Cần thiết tìm bác sĩ điều trị!!!
Không phải vì việc hai người này yêu nhau, A × A không phải điều gì quá mức lạ lẫm ở đây, mà Diệp Cẩn Niên tưởng tượng đến việc cậu đang có một tên chồng hờ, tiếp đó là kỳ phát tình. Thiết nghĩ đến cái cảnh tưởng cậu phát tình đi tìm Kiều Kính Uyên, lại còn....
Một kẻ không có dục vọng như Diệp Cẩn Niên, nghĩ đến thôi đã làm cậu vừa thẹn vừa thấy ghê, còn khanh khanh ta ta kiểu này....
Diệp Cẩn Niên nắm lấy ly nước, ngửa đầu uống ực một ngụm lớn, sau đó tiếng nho nhỏ tanh tách vang lên, * Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên đến, Kỳ Niên bị đỡ ngồi dậy, chạm mắt đến thiếu niên mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia là sự mờ mịt và mơ hồ, hắn nhíu mày “ Diệp Trí, cậu có ổn không? ”
“ Hửm? ” Diệp Cẩn Niên bừng tỉnh khỏi những nghi vấn và tưởng tượng, cậu ngẩng đầu, rồi nhìn lòng bàn tay bị mảnh kính vỡ đâm vào, cứ như mang chứng bệnh tự mình hành hạ bản thân vậy. Diệp Cẩn Niên cười khẽ, rồi là những tiếng cười lớn hơn một chút, cậu để chân phải đang kê lên chân trái xuống, ngửa người dựa sau lưng ghế sopha. Lồng ngực phập phồng có chút nhanh chóng bởi vì cười phấn khích.
Đau không? Có chứ!
Nhưng sao lại thế này, tại sao?
Diệp Cẩn Niên cười đến mức khóe mắt phải ngập lên hơi nước, dùng bàn tay phải không bị thương che lên mắt, xô đẩy hành động suýt chút nữa khiến khăn đậy trên đầu phải trượt xuống. Diệp Cẩn Niên khựng lại tiếng cười, nghiêm túc nhìn trên trần một khoảng dài lâu.
‘Diệp Trí? ” Kỳ Niên thấy cậu im lặng, mới lên tiếng hỏi han “ Cậu làm sao vậy, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của cậu đang rất không ổn, có cần.... đến bệnh viện và trị liệu hay không? ”
“ Không cần ” Diệp Cẩn Niên tổ chức lại khả năng ngôn ngữ, bàn tay lướt qua khóe mắt, cẩn thận lau đi giọt nước, cậu sau đó thẳng lưng dậy khỏi ghế sopha, mỉm cười xin lỗi thay lời cho sự thất lễ của cậu.
Nhìn máu sắp tràn khỏi lòng bàn tay, Diệp Cẩn Niên cúi người, rút từ dưới bàn trà ra một ống nghiệm thủy tinh, kể cận với khe hở, chia tách làm chúng nó chảy hết vào bên trong ống. Lượng đến nửa ống không nhiều cũng chẳng ít, cậu dừng việc thu thập máu.
Đóng lại nút đậy, Diệp Cẩn Niên tinh tế từ hộp khăn giấy trên bàn rút vài tờ, cẩn thận bao bọc lấy ống nghiệm, mặc dù máu không bị tràn ra ngoài, sạch sạch sẽ sẽ, Diệp Cẩn Niên làm đến thuần thục không chút vụng về hành động dư thừa. Đưa đến trước mặt Kỳ Niên “ Mẫu
"
“ À.... tôi cảm ơn ” Kỳ Niên cầm lấy ống nghiệm, hoang mang nhìn Diệp Cẩn Niên làm gì kế tiếp.
Hắn thấy thiếu niên không chút biểu lộ đau đớn, nhưng ẩn nhẫn xử lý vết thương làm hắn đau xót không thôi. Kể ra thì, đối phương cũng là em trai của hắn, xảy ra chuyện gì mới khiến nhu nhược Omega trở nên như thế này?
' Trở về cần thiết điều tra kỹ càng thêm ’ Kỳ Niên nghĩ, nhìn vào ống nghiệm trong tay, tựa như vật quan trọng, hắn nắm thật kỹ, nhìn Phù Khởi chìa tay muốn thay hắn nắm. Kỳ Niên liền trao cho Phù Khởi giữ giúp, so với hắn cầm, thì Phù Khởi cẩn thận hơn hẳn nhiều.
Lòng tin tưởng và ỷ lại Phù Khởi tuyệt đối, Kỳ Niên không hề cùng Phù Khởi đùa lâu, lại nhìn về phía của Diệp Cẩn Niên, muốn xem xem thiếu niên có cần hắn trợ giúp xử lý vết thương hay không.
Chẳng cần ngỏ ý trợ giúp, hắn liền sẽ ngỏ ý!
Mà Diệp Cẩn Niên đã hoàn thành việc băng bó, cậu chăm chú làm hành động tiếp theo của mình, trải một mảnh khăn giấy ra trên bàn, ở ánh nhìn hoài nghi của Kỳ Niên.
* Tách.
* Tách.
Tiếng bấm móng theo từng nhịp, tạo nên âm thanh vui tai đến lạ, hình dạng dấu móng khá dài, trắng suốt ngã sứ đầu móng, hồng nhuận sa thịt. Diệp Cẩn Niên cắt đầu móng khung vuông thành hình vòng cung, từng sợi rơi vào mặt giấy, chỉnh tề mười ngón, cảm giác mẫn cảm và yếu ớt khi cắt móng xong. Diệp Cẩn Niên mấp máy tay, cất đi bấm.
Vươn tay túm vài sợi tóc, Diệp Cẩn Niên đưa lên nhìn xem chúng nó có bị đứt đoạn hay gãy không, xác nhận rằng chân tóc vẫn còn có, Diệp Cẩn Niên hài lòng đem nó cùng móng gói lại cẩn trọng.
Đẩy nó đến phía Kỳ Niên, cậu hỏi “ Đủ không? ”
“ Đủ! Hơn cả mong đợi ” Kỳ Niên gật đầu, cười, đáp, dùng cách nói chuyện bình thường và giống người nhất với Diệp Cẩn Niên, nhìn những thứ này, Kỳ Niên hơi lo lắng về Diệp Cẩn Niên, dù chưa xác nhận chắc chắn về xét nghiệm huyết thống, nhưng gien bản năng làm hắn không nhận sai người.
Nhận Diệp Trí là thật, còn lão bất tử có ý kiến hay không, phản đối hoặc lợi dụng, không đến lượt, hắn sẽ thay lão ta quyết định, chỉ là về trạng thái của đối phương, tưởng chừng đơn giản bình thường, lại khiến hắn nhớ đến chứng tự ngược, hành hạ và gây ra thương tích lên cơ thể để cảm thấy thỏa mãn.
Không được! Cần thiết tìm bác sĩ điều trị!!!
Danh sách chương