Quen thuộc ánh mắt, thương cảm mà hoài nghi, lo lắng xen lẫn với ôn nhu, Diệp Cẩn Niên bình tĩnh “ Tôi không có bệnh”

“ Ừ ừ ừ ” Kỳ Niên cực kỳ có lệ gật đầu, sự việc xem như đã bàn bạc xong, thuận lợi hơn những gì hắn tưởng. Kỳ Niên vốn sợ thiếu niên phòng bị, nếu tỏ ra quá không hợp ý, nên nói là không có tố chất tốt, hắn sẽ xem như hôm nay không có việc gì.

Lại không ngờ đến, dù là Omega, nhưng bản chất và tính cách hợp ý hắn vô cùng, nếu bình thường, hợp ý sẽ là chững chạc và thông minh.

Mà hắn, hợp ý bởi cái sự điên tiềm ẩn kia, hoặc đã điên sẵn, chỉ là tự động kiềm giữ và biết cách ngụy trang dưới bề ngoài tinh xảo đáng yêu, ngoan ngoãn. Thật sự giống hẳn đấy, Kỳ Niên tủm tỉm cười duyên, hắn hướng tay về phía Phù Khởi, lòng bàn tay được đặt vào một tờ giấy nhớ và cây bút, lưu loát viết xuống ba dòng chữ số. Sau đó đưa cho Diệp Cẩn Niên “ Cho nhóc ”

“ Tôi thật không có bệnh ”

“ Là trùng hợp, với cả, tôi sức lực có chút lớn ”

“ Anh tin cậu” Kỳ Niên nhe răng cười, hời hợt và không để lời biện bạch này của thiếu niên lọt vào tai, với quy tắc của Kỳ Niên, không nghe trộm kể chuyện, không tin nghiện trình bày, toàn ngó lơ biểu cảm chân thành thuyết phục hắn của Diệp Cẩn Niên. Ngoắc ngoắc tờ giấy trong tay “ Nhóc, cầm mau

' Diệp Cẩn Niên.

“ Đây là gì? ”

Kỳ Niên thúc giục cậu “ Bảo nhóc cầm thì cầm lấy!”Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn nhận lấy, không quên phản bác, giẫy giụa để bản thân không ở dưới thế hạ phong quá phản “ Tôi không có bệnh, không phải nhóc, tôi già! ”

Già hơn cả tuổi của anh đấy! Ở trong lòng, Diệp Cẩn Niên yên lặng thêm câu, mà Kỳ Niên gọi cậu là nhóc cũng không tính là sai, vì Diệp Trí thật sự nhỏ tuổi, thua Kỳ Niên, ngược lại Diệp Cẩn Niên, tuổi cậu của ở kiếp trước cộng lại, thêm với tuổi của Diệp Trí để ăn gian, có khi gấp hai hắn ta.

Vậy nên, cậu xin được phép cãi lại với Kỳ Niên, chấp nhận bản thân già cũng được, ít nhất mặt mũi còn cao hơn một chút!

“ Khì.... ” Kỳ Niên nhịn cười thanh, hợp lý xem thành lời ấu trĩ của một cậu nhóc đáng yêu, hắn không tiếp tục vấn đề này nữa, ngón tay chỉ mảnh giấy nhớ hắn đã đưa cho Diệp Cẩn Niên, giải thích “ Giấy đó cất kỹ, lưu trữ trong điện thoại hoặc ghi nhớ, dòng đầu là số tư nhân của tôi, sau đó là số ngân hàng và mật khẩu, tiền tiêu vặt cho cậu, em trai, nhớ rõ chăm sóc tốt bản thân. Có việc cần trợ giúp thì gọi điện”

.

“ Ò... biết rồi ” Diệp Cẩn Niên đáp, tỏ vẻ không kiêu ngạo, không tham lam, cũng chẳng đùn đẩy trở về, thành thật mà nhận lấy. Tính ra số mệnh Diệp Cẩn Niên chủ định cậu không thể nghèo được, mới đó xuyên đến chỉ vài giờ đồng hồ đã được tặng tiền, tặng thẻ, ngoan bảo bảo cứ thế tiếp tục trang ngoan. Xem, ra chiều chăm chú học kỹ con số trên giấy nhớ.

“ Ngoan ” Kỳ Niên khen ngợi thiếu niên.

“ Phải rồi! ” Nhớ ra việc đã quên nói, hắn chỉ hộp đồ cách nhiệt để ở bàn ăn “ Cái đó là bữa trưa, anh dâu nhóc nấu đó, ăn rất ngon, đừng có vứt, rõ chưa

"

Nữa là khen ngợi, một nữa còn lại là cảnh cáo và hâm dọa, Diệp Cẩn Niên híp mắt ngước lên, đảo mắt nhìn Phù Khởi ánh mắt né tránh, nhấp môi uống nước, vành tai ửng hồng bất thường. Cậu cười khẽ “ Cảm ơn anh dâu!”“ Khụ!! ” Âm thanh ho khan khi bị sặc nước vang lên.

"

‘Thật dẻo miệng ” (2^0^)

“ Vậy tôi về trước, sau khi đã có kết quả sẽ báo lại cho nhóc hay, à, tôi ở cách nhóc vài tầng, trên cùng, hôm sau tôi lại đến chơi với nhóc ha

Khỏi đến cũng được.

Diệp Cẩn Niên trong ngoài không thống nhất, ngoài mặt gật gù, trong lòng phi nhổ Kỳ Niên, cậu không rảnh tâm nói chuyện với hắn đâu. Với việc rõ nhất tính cách của chính mình, người khác chịu thiệt thì được, chứ cậu thề không để mình thiệt. Mà Kỳ Niên chính là bản nâng cấp khó chơi hơn của Diệp Cẩn Niên, còn lâu cậu mới rước sự u uất nghẹn ngào đó vào nhà hành hạ mình.

Ví dụ điển hình cho người chịu đựng được cái tính trái tính trái nết của Kỳ Niên, chính hắn, Phù Khởi bên cạnh đó chứ ở đâu xa lạ.

Anh dấu à, chắc anh chịu nhiều thứ rất bất lực nhỉ.

‘Ua, mà ai trên ai dưới ’ Diệp Cẩn Niên rất tò mò mà nghĩ, dựa theo kinh nghiệm từng bị dụ dỗ bò giường, Diệp Cẩn Niên nghĩ Kỳ Niên dưới.

Dụ thụ, yêu dã thụ, ừmmmm, đúng là hợp lý nha!

Kỳ Niên lúc này đứng dậy, thân thiết mà tự nhiên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, dường như chỉ cách một tầng dày khăn tắm, lòng bàn tay sở giác được gì đó động đậy, Kỳ Niên sửng sốt. Sau đó nháy mắt thấy được biểu tình cứng đờ của Diệp Cẩn Niên, loại khó chịu mà cắn rằng nuốt kín mít tiếng than thở, khó coi gương mặt kia, khỏi cần giải thích, hắn cũng đã phần nào đó lờ mờ hiểu được.

“ Nhóc....”‘Chuyện gia đình ” Diệp Cẩn Niên biết nửa lời sau rất khó để Kỳ Niên nói

thẳng ra, vậy nên biết ý tiếp lời, nửa điểm cũng chẳng che giấu, đáp.

“ Ah?? ” Kỳ Niên không rõ lắm nguyên do ứng khởi thanh âm.

Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ lắc đầu, cậu chị về cổ “ Phía sau là tuyến thể bị Alpha cắn thương”

“ Là ai?!”

!” Kỳ Niên gầm nhẹ.

“ Chồng tôi đấy!” Diệp Cẩn Niên cười đáp.

Nụ cười không mang theo chua xót, mà là xán lạn tươi cười, như đang nói đến một chuyện vui thú vị, chưa để Kỳ Niên tức giận thay cậu bất bình, Diệp Cẩn Niên đã nói tiếp “ Sau đó thì tôi đánh trả, hắn nhập viện, tôi băng bó, di chứng thì anh biết đấy ”

” Kỳ Niên “ Vậy bây giờ......

“ Anh ta mất trí nhớ ” Diệp Cẩn Niên thở dài “ Và giờ thì thích tôi ”

* Kỳ Niên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện