Thiếu niên bị ướt từ đầu đến chân, * tích tóc giọt nước nhỏ trên sàn, trải qua một đêm dưới sàn lạnh, mà thùng nước ấy được mang lên, không nghĩ cũng biết ý định của gã beta đó

Thiếu niên run rẩy đứng lên thân mình, còn lảo đảo muốn té, Kiều Kính Uyên can đảm quay ngược nhìn Diệp Trí, hắn chẳng biết nước mắt hắn đã trượt dài từ lúc nào.

Cả gương mặt đầm đìa ẩm ướt, cao ngạo khí phách loại kia tuấn tú, từ lúc nào chỉ còn yếu ớt dễ vỡ, Kiều Kính Uyên trái tim đều muốn tan nát vỡ vụn, hắn thấy được vết mau khô đọng sau tuyến thể, một mảng thô sơ cứng cáp, đã thương đến tận sâu vào trong, Kiều Kính Uyên biết điều đó có nghĩa là gì.

Cơ thể tàn khuyết.

Thông qua đánh dấu và làm tình để nhận được trấn an toàn diện, những việc nhỏ nhặt khác sau khi Kiều Kính Uyên trọng sinh, như ôm ấp để xoa diệu, nó chỉ là muỗi mà thôi. Diệp Cẩn Niên được trấn an, tạm thời chỉ là biến mất căn đuôi và tai, thiếu chút nguyên do để người khác sỉ vả em ấy, cùng kiếp trước không giống nhau, nhưng là.....

Tai, đuôi, tối nay? Kiều Kính Uyên dường như đã nghĩ ra được điều bản thân đã quên mất, một điều rất quan trọng, hắn lúng túng, gương mặt tái nhợt mà hoảng sợ, nhìn quanh rồi lại chẳng có cách nào để rời đi viễn cảnh trong mơ này.

Là mơ, lại giống thật đến cực kỳ, giác quan, thị giác, thính giác và tâm trạng của hắn bị tương hệ với chính “ hắn ” và cả cảm xúc. Khó chịu tội lỗi đến nặng nề đè ép lên tinh thần, Kiều Kính Uyên như bị ép buộc nhìn lại quá khứ, hắn căm phẫn những kẻ đã bỏ đá xuống giếng, trực tiếp khiến Diệp Trí thân tàn ma dại.

Cũng là.... ghê tởm đến chính hắn.

Kiều Kính Uyên đôi mắt chảy xuống dòng lệ nóng, đôi môi banh khẩn, hắn cắn chặt răng, đến mức răng nanh thuộc bản năng của Alpha bén nhọn đè nghiến cánh môi dưới, phá vỡ một cách tàn bạo. Hắn từng ác với Diệp Trí, giờ khắc này cũng muốn tự đem nỗi đau đó mang về bản thân, chẳng sợ đây là mơ.

Từ khóe môi đến cằm chảy dài một màu đỏ sẫm, Kiều Kính Uyên như ý nguyện mà cảm nhận được từng cơn đau đớn không thuộc về hắn, một kẻ đứng xem, lại có thể cảm thấy cơn đau đến từ toàn thân, đau đớn đến từ việc sau gáy, giống với Diệp Trí.

“ Haha ” Tan rã đôi mắt bao phủ bởi một lớp hơi nước, Kiều Kính Uyên cười một cách chua xót, hắn hiểu được sự bất thường đem đến biểu thị cho cái gì. Thần bí kỳ quái, nhưng hắn không sợ hãi, tiếp cận với Diệp Trí, Kiều Kính Uyên hư hư thực thực chạm đôi bàn tay mình với đôi tay nắm chặt của thiếu niên.

Cúi khế đầu, Kiều Kính Uyên hôn nhẹ trán Diệp Trí “ Lần này, để anh cùng ....., hiểu được em”

em, ......

Tiếng nói khẽ khàng cùng kiên định, Kiều Kính Uyên buông xuống khóa trong lòng, muốn định cho một lần nhìn rõ những điều chính mình đã làm, cùng với.... hiểu được Diệp Trí hơn nữa.

Bằng một cách biến thái dục, chịu đựng, Kiều Kính Uyên một chớp cũng chẳng dời bên Diệp Trí, cho đến 1 ngày... 1 tuần.... hay là một tháng...

Thời gian vô hạn luân chuyển, chậm rãi giày vò và tra tấn từng điểm thần kinh của Kiều Kính Uyên, hi vọng duy nhất mà hắn chịu đựng cho đến lúc bấy giờ, là Diệp Trí. Thiếu niên kiên cường đến đỉnh điểm, thân xác và tinh thần bị thế giới tàn nhẫn này đối xử bất công, nhưng em ấy vẫn sống.

Đến bao lâu, cho đến bao lâu....

Kiều Kính Uyên biết rõ ràng được tương lai, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì để can ngăn, trong giấc mơ này, là tương lai của thực tại, cũng là quá khứ của chính hắn, dần dà Kiều Kính Uyên muốn quên đi việc hắn là ai, trọng sinh có nghĩa lý gì, bao giờ.... hắn mới thoát khỏi nơi này.

Kết cục cuối cùng, cửa tử.

Kiều Kính Uyên nâng mắt nhìn vẻ mặt hững hờ của Diệp Trí, lạnh như băng đôi mắt của thiếu niên khi nhìn chính “ hắn ”. Không hận, không oán, không mắng hắn khi bản thân mật dày theo đuổi lại đối phương. Chồng chất cảm xúc nhân đôi, Kiều Kính Uyên ôm chặt trái tim của hắn, thuở xưa bệnh bẩm sinh như đúng hẹn mà đến, hắn xem vẻ mặt Diệp Trí, bất lực cười khổ.

Thiếu niên sớm đã phát điên, mà hắn cái gì cũng đều không biết, cái gì cũng không, hắn tưởng sự bù đắp của hắn khi đó là cần thiết. Không, tình cảm đến muộn so cỏ rác còn phạm tiện, Kiều Kính Uyên nhắm lại đôi mắt, đau đớn ngã xuống, ôm lấy chính hắn như một đứa bé, ro rúm như cách Diệp Trí từng làm.

Bên phía Diệp Cẩn Niên, đứng trước quán, hào hứng cùng tò mò, cậu ngó nghiêng những người ra vào, không đứng đắn thiếu niên mang theo hài hước ngả ngớt, rất mau trở về vẻ ngoan ngoãn đáng yêu. Diệp Cẩn Niên bước nhanh đi vào bên trong, Dục Thanh Trường quán bar, thuộc giới nhà giàu nổi tiếng nhất, không chỉ là quán rượu, còn chia ra nhiều những vui chơi, như là khu đánh quyền, ở hầm ngầm, khu chơi Bida - Ball Pool, và là trá hình nơi mua bán tình dục.

Đã là phục vụ đồng nghĩa với việc dễ dàng gặp những thứ chướng khí, Diệp Cẩn Niên nhớ đến nguyên chủ được bạn giới thiệu nơi này, còn nghĩ là bạn tốt. Nhưng Diệp Cẩn Niên không ngu, phục vụ ở nơi này là Beta hoặc Alpha,

Omega đến nơi này làm khác nào tự mình chấp nhận việc rủi ro bị khách hàng giở trò đồi bại đâu.

Chẳng cái quy định nào đảm bảo rằng nhân viên sẽ được bảo vệ trong sạch, an toàn lao động không bị quấy rối ở điều khoản trong đấy, chậc!

Diệp Cẩn Niên thầm than trách nguyên chủ tiểu ngoan bảo thật ngốc, nghĩ đến tiền lương bị thiếu vài hôm, càng là bất mãn, đôi mắt Diệp Cẩn Niên linh động nổi lên ý xấu. Cậu đi vào nơi thay đồ của nhân viên, trước nơi cửa phòng, còn chưa kịp mở, đã thấy một gã mang theo lửa giận đùng đùng đi đến.

Diệp Cẩn Niên nghiêng nhẹ đầu nghi hoặc, tìm được kí ức tương quan và hình ảnh bên trong trí nhớ, Diệp Cẩn Niên rất nhẹ đảo cái trợn mắt.

Đến, phiền phức đầu tiên của việc đi trễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện