“ Ừm ” Kiều Kính Uyên ngốc nghếch cười, như rằng bị nụ hôn này của Diệp Cẩn Niên làm cho hóa si ngốc, hắn chớp chớp mắt nhìn cậu.

“ Nên uống thuốc ” Diệp Cẩn Niên cười, nhắc nhở hắn.

Chăm chú xem hắn uống thuốc xong “ Đêm nay tôi hẳn sẽ về trễ, anh cứ việc ngủ của anh, đừng chạy linh tinh như hồi ở bệnh viện, nghe rõ chứ? “ Ân? ” Kiều Kính Uyên mơ hồ hồ gật đầu, đáp, được Diệp Cẩn Niên không chút tính người đem hắn túm đi vào trong phòng, được vùi vào trong chăn, không an tâm vì Kiều Kính Uyên vẫn còn phát sốt. Nghĩ đến trước đó cậu cảm nhận được hắn thiệt tình giúp bản thân hạ sốt, Diệp Cẩn Niên thở dài, đắp cho hắn một chiếc khăn trên trán, điều hòa lần nữa được bật, chỉnh đến độ phù hợp, nhìn Kiều Kính Uyên bắt đầu say giấc, cậu vuốt ve sợi tóc nhếch lên.

“ Còn lại, là sân khấu của tôi ”

‘ Mong anh đến kịp, đừng làm tôi thất vọng nha’Không quá chắc chắn sẽ thành công, Diệp Cẩn Niên chỉ đoán rằng Kiều Kính Uyên đêm nay sẽ có một buổi tối nhớ đời lần thứ hai, cậu cười nhạt nhẽo nhìn thời gian dần trôi, điện thoại lần nữa vang lên âm thanh, cùng tiếng quát thúc giục, cậu lẳng lặng nghe lời mắng chửi ấy. (1)

Bình tĩnh nhẫn nhịn đến bất bình thường, vài câu vâng dạ đem điện thoại giải quyết xong, Diệp Cẩn Niên tùy tay dùng khăn giấy lau sơ qua môi, nhịn không được cảm thán ‘Ngày hôm nay đúng là dài thật, toàn cần phải giải quyết nhiều chuyện rác rưởi quá mức cần thiết”

Rồi Diệp Cẩn Niên nhìn nắm tiền trong tay, tựa như tham vật tiểu ác long, gom thật nhiều thật nhiều của quý, đem bảo vật nhét vào trong túi, vui vui vẻ vẻ đi làm rồi!

Tiểu miêu tham tiền.

Cùng lúc, ở khi giọng nói thanh thiển của Diệp Cẩn Niên vô ý để lại, Kiều Kính Uyên mở hờ mắt nhìn cậu rời đi, cơn sốt dần đi lên, cùng với công dụng của thuốc phát tác, hắn muốn ngăn cũng ngăn không được Diệp Cẩn Niên.

Dường như, Kiều Kính Uyên đã quên mất thứ gì đó.....

Lơ đãng nhìn xung quanh mình, Kiều Kính Uyên phập phồng hơi thở trĩu nặng, hắn đảo mắt nhìn một lượt, căn phòng trống rỗng lạnh lẽo cùng cực. Thiếp đi là lúc, cơn ác mộng đang bổ vây lấy Kiều Kính Uyên.

Giữa mơ và thực tại, cảm giác chân thật làm Kiều Kính Uyên phát hoảng, hắn không nghĩ nhớ đến, tầm nhìn được xem ở ngôi thứ nhất, Kiều Kính Uyên thân thể không nắm được quyền khống chế, như thể bị vây hãm trong một cơ thể mà mượn nhờ qua đôi mắt xem.

Đồng bộ cảm giác, Kiều Kính Uyên lòng mang vô hạn ghê tởm cùng phiền chán.

Hắn ghê tởm về điều gì?

Như thể theo nguyện vọng Kiều Kính Uyên nghĩ, tai thông thoáng, mắt rõ ràng, hắn nhìn đến được phòng khách quen thuộc, căn biệt thự từng nơi từng điểm hung húc hiển thị, cùng với âm thanh mưa đổ gió gầm, nho nhỏ tiếng nức nở tuyệt vọng khiến trái tim lẫn linh hồn hắn phát run.

Lại bởi ảnh hưởng từ ‘hắn’, Kiều Kính Uyên phản cảm kích ứng cực kỳ, hắn giằng co rồi muốn thoát khỏi, đến cuối cùng chỉ là vô dụng, Kiều Kính Uyên nhìn xuống, vết máu từ gáy của Diệp Trí từng giọt nhỏ trên sàn.

Kí ức dần dần rõ ràng, Kiều Kính Uyên biết thời điểm lúc này là làm sao, thứ hắn trốn tránh nhiều năm và thứ hắn cố gắng lãng quên.

Cơ thể thiếu niên run rẩy biên độ nhỏ, đứt quãng hơi thở suy yếu như sắp chết đi, Kiều Kính Uyên từng hơi kêu gào chính hắn mau mau kêu gọi cấp cứu, nhưng hắn chẳng thể thay đổi được điểm gì cả. Vung chân, một cút đá thẳng

vào bụng Diệp Trí, sau đó hắn cười một cách ghê rợn.

Kiều Kính Uyên mỗi cái nhắm mắt mở ra đều tuân theo giấc mơ, hắn không ngăn chặn hay thay đổi được gì cả. Cùng với việc trong mơ càng lâu, đồng hóa cảnh tượng càng lúc càng thật, Kiều Kính Uyên quên đi giãy giụa, quên cả việc bản thân trọng sinh.

Hắn trơ mắt nhìn thấy chính hắn bỏ rơi Diệp Trí, đáng thương thiếu niên nằm cuộn tròn trong vũng máu, thời tiết đêm mưa chuyển lạnh, Kiều Kính Uyên lòng cũng chùm xuống.

Alpha kia đã rời đi, Kiều Kính Uyên bước qua cách cửa, hắn biết chính mình muốn đi đâu, rồi đột ngột bị văng ra khỏi cơ thể, Kiều Kính Uyên mơ hồ trở về bên cạnh của Diệp Trí. Hắn thẫn thờ nhìn cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, vô lực xem thiếu niên sẽ trải qua một đêm như vậy trong đau đớn.

Hắn không muốn xem, nhưng là....

Kiều Kính Uyên chua xót nằm gục bên cạnh Diệp Trí, hắn vươn tay, chạm đến chóp mũi cậu, cùng với khóe môi cắn chặt trắng bệch, cùng cảm nhận được kiếp trước việc bản thân gây nên, rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đêm nay cứ thế trôi qua, chẳng có một phép màu nào diễn ra cả, sáng sớm, người giúp việc trong biệt thự sẽ đến, hắn nghe tiếng mở cửa, hi vọng trong ánh mắt hắn lóe lên.

Bất chấp đi đến trước mặt kẻ đó mong hắn giúp Diệp Trí, gọi cấp cứu, chợt, Kiều Kính Uyên khựng lại khi nhìn rõ được gương mặt kẻ đến. Là tên Diệp Cẩn Niên đã đánh vào bệnh viện....

Dự cảm không lành.

Quả thật giống như Kiều Kính Uyên nghĩ, gã ta không hề gọi cứu thương hay giúp đỡ Diệp Trí, mà là cười nhạo, gã ta đi lấy thứ gì đó, Kiều Kính Uyên dò bước muốn theo xem, nhận ra rằng bản thân rời khỏi Diệp Trí không quá ba mét, này cũng không có gì, chỉ là gã kia trở về, trên tay xách theo một khay nước.

“ !!!! ” Trong đầu Kiều Kính Uyên như pháo hoa, ùng oàng nổ mạnh, hắn trợn to mắt nhìn thứ trong tay của gã đó, khóe mắt đỏ bừng muốn nứt toạc ra, tơ máu của tròng mắt giăng kín, hắn phẫn uất muốn giành được từ tay gã ta, bất quá tựa hư ảo, Kiều Kính Uyên bàn tay xuyên qua.

* ÀO!

"

Hức!

"

Không!

Không!

Đây là mơ, không phải thật, không phải sự thật...II

Kiều Kính Uyên suy sụp quỳ khuỵu dưới mắt đất, hắn không dám quay đầu lại nhìn, càng là không dám xem, hai tay che kín đôi tai của chính mình, nhắm nghiền mắt chỉ để trốn tránh sự thật tàn khốc. Kiều Kính Uyên không nghĩ đến chỉ những điều hắn tưởng chừng, nhỏ nhặt này, lại đi đầy, đẩy yếu ớt Omega vào bước đường cùng đến như vậy. Vốn dĩ quật cường mà sống, kết cục vẫn không thể nhìn đến nắng mai.

Cùng với kí ức kiếp trước về thời khắc cái chết cận kề.

Một câu nói nhẹ nhàng, không hề là nghi vấn, thiếu niên dùng hết hơi tàn để trả lời hắn rằng “ Làm gì, có ai thương em’

"...'

"Kể cả anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện