“Đừng nói tôi không phong độ, là do chính cô lựa chọn.” Từ Ngao nở nụ cười, từ lần đầu Tiết Tiểu Tần gặp gã, đây là lần đầu tiên thấy gã cười. Có lẽ vì lo lắng cho Tiểu Phàm, nét mặt gã luôn u ám, tròng mắt tối om. Ngày đó ở bãi đậu xe, cô cũng nhìn ra được tính cách người này có bao nhiêu cố chấp. Nhưng giờ phút này trên mặt gã mang theo nụ cười thật tình vui sướng, có thể nhìn ra tâm tình của gã thật sự rất tốt, cho nên mới có ý nghĩ cười đùa với Tiết Tiểu Tần.
Tiết Tiểu Tần đỡ tường ở huyền quan* đứng lên, không dấu vết che đậy chiếc nhẫn cưới nằm trên mặt đất. Khuôn mặt tươi cười khó có được lạnh lùng: “Làm sao anh tìm được nhà tôi.”
* Là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.
“À, tôi mất một phen công phu đấy chứ.” Từ Ngao gật đầu, rất hiểu lòng người giải thích với Tiết Tiểu Tần: “Cao ốc của các người kiểm tra rất nghiêm ngặt, tôi muốn đi vào cũng không dễ, tra được địa chỉ của các người càng không dễ dàng. Chẳng qua những chuyện này đối với thám tử tư đều là chuyện nhỏ, cô nói phải không?”
Nói xong, gã giống như ở nhà mình, đầu tiên là trở tay đóng cửa, sau đó đẩy Tiết Tiểu Tần một cái, ý bảo cô đi ở phía trước. Sau một hồi đi vài vòng trong phòng khách, gã tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi vẫn biết Hoắc Lương sống không tệ, không ngờ hắn có nhiều tiền như thế.” Dứt lời, gã hừ một tiếng: “Tiểu Phàm bị bệnh, nhà chúng tôi vì chữa bệnh cho cô ấy mà tiêu xài hết của cải trong nhà, còn chồng cô thì sao? Hắn có tiền như thế, có thể cứu Tiểu Phàm nhưng cái gì cũng không chịu làm!”
Tiết Tiểu Tần cảm thấy gã ăn cướp rất có logic: “Không phải anh không biết mẹ kế của anh đối xử với Hoắc Lương ra sao, đổi lại là anh, anh sẽ cứu người à?”
“Cô đừng nói những lời vô dụng này với tôi. Tôi chỉ biết dì Triệu là người phụ nữ rất tốt! Nhiều năm qua, bà ấy vô cùng yêu thương Tiểu Phàm, vì Tiểu Phàm bà ấy có thể không cần cả tính mạng của mình!” Từ Ngao quay đầu hung dữ nhìn Tiết Tiểu Tần, tiện tay cầm bình hoa thủy tinh bên cạnh ti vi quăng trên mặt đất, thảm trải sàn thủ công đắt tiền lại dày, bình hoa lăn hai vòng trên nền nhà khó khăn lắm mới dừng lại. Từ Ngao nhìn nhìn, cười lạnh vài tiếng: “Cô thật sự nên đi thăm Tiểu Phàm, nhìn xem bây giờ cô ấy thành bộ dạng gì? Bác sĩ đều khuyên chúng tôi nên bỏ cuộc, cho dù có bảo hiểm y tế nhưng chúng tôi vẫn phải bỏ một khoản chi tiêu rất lớn. Hoắc Lương lại không chịu giúp chúng tôi! Như vậy xài hết bao nhiêu tiền của hắn hả?”
Tiết Tiểu Tần: “…” Tại sao chúng tôi phải vung tiền lên người các người? Từ Phàm đúng là đáng thương, nhưng nói cay nghiệt một chút chính là liên quan gì Hoắc Lương, liên quan gì vợ chồng nhà cô? Cô cảm thấy trạng thái tinh thần của Từ Ngao có chút không đúng, giống bị chịu cái gì đó đả kích. Vì thế cô lựa chọn ngậm miệng không nói một lời. Rất nhanh, Từ Ngao dò xét toàn bộ phòng khách xong, gã ra hiệu bảo Tiết Tiểu Tần đi thay quần áo, đồng thời cầm di động đi theo gã.
Bình thường Tiết Tiểu Tần chỉ mặc đồ ngủ, ngày hôm nay chẳng hiểu sao cô lại mặc áo choàng dày ở bên ngoài — — Bây giờ cô rất cảm kích bản thân sáng sớm phát bệnh động kinh, thật sự rất trùng hợp, nếu không thì vừa nãy vừa mở cửa, e rằng đời này cô xấu hổ chết mất!
Từ Ngao híp mắt cảnh cáo Tiết Tiểu Tần: “Tôi sẽ không nhìn lén cô, cho cô năm phút, nếu mè nheo kéo dài thời gian tôi sẽ vào bắt cô.”
Tiết Tiểu Tần lập tức chạy vào phòng ngủ, Từ Ngao đi theo phía sau không cho cô đóng cửa, Tiết Tiểu Tần nhìn thoáng qua phòng giữ quần áo và cửa phòng tắm, suy xét một chút cô trốn vào liền khóa trái cửa, tiếc là khả năng Từ Ngao chịu bó tay không nhiều lắm. À… Gần như bằng không, đối với một người đàn ông, việc phá cánh cửa không rắn chắn cũng không phải chuyện khó.
Lúc này, Tiết Tiểu Tần mới oán trách Hoắc tiên sinh, mua cửa phòng tắm chỉ có mẽ ngoài làm cái quỷ gì? Thủy tinh mờ đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ vỡ! Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần lại thầm ảo não, cô bị thiểu năng trí tuệ à? Vì sao không xem mắt mèo mà trực tiếp mở cửa? Không sợ yêu ma quỷ quái vào nhà sao?
Cùng lúc đang suy nghĩ, cô đã thay xong quần áo. Năm phút sau, Từ Ngao xoay người lại, nhìn thấy Tiết Tiểu Tần quần áo chỉnh tề đứng đó. Gã chỉ mất hồn trong chốc lát, không thể phủ nhận Tiết Tiểu Tần tuyệt đối là đại mỹ nhân khiến người ta lóa mắt. Từ Ngao không nhìn ra nhãn hiệu quần áo trên người cô nhưng gã khẳng định giá không rẻ, còn có sắc mặt của Tiết Tiểu Tần, trong trắng lộ hồng, da thịt mềm mại, khỏe mạnh tràn trề sức sống. Đây vốn là cảnh đẹp ý vui trong mắt người khác nhưng Từ Ngao chỉ cảm thấy đau khổ. Bởi vì Từ Phàm nhỏ hơn Tiết Tiểu Tần ba tuổi, nhưng thoạt nhìn cô ấy có vẻ già hơn Tiết Tiểu Tần mười tuổi.
Ma bệnh không chỉ đuổi đi sức khỏe còn tàn nhẫn bốc lột thanh xuân và hành hạ cô ấy. Nghĩ tới đây, Từ Ngao càng vững lòng tin hơn, gã đã quyết định đi con đường này, mặc kệ tất cả, gã nhất định phải khiến cho Hoắc Lương cứu Từ Phàm!
Vì vậy, gã không hề hòa nhã với Tiết Tiểu Tần, dùng sức kéo cô: “Đi!”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đừng có lộn xộn! Câm miệng của cô lại!” Từ Ngao trừng mắt liếc Tiết Tiểu Tần, từ trong túi quần móc dao bấm đặt sau lưng Tiết Tiểu Tần, Tiết Tiểu Tần mặc áo khoác màu đen, cộng thêm chiếc áo len nhưng cô vẫn cảm nhận được chút đau đớn khi mũi dao bén nhọn chạm vào da thịt. Cô lơ đãng nhìn thấy ánh mắt được ăn cả ngã về không của Từ Ngao, hiểu rõ người này bị ép đến điên rồi. Tóm lại, khi đối mặt với tội phạm cực kì nguy hiểm, chuyện đầu tiên bạn phải làm chính là phối hợp, quyết không thể vì khoe khoang bản thân cam đảm hơn người mà giằng co với gã, bởi vì tình trạng tinh thần của phạm nhân không ổn định, bọn họ rất dễ bị kích động, kế đó sẽ hợp tình hợp lý làm ra một vài chuyện không thể nào bù đắp lại.
Tiết Tiểu Tần rất cảm ơn việc bản thân nghiên cứu chứng vọng tưởng của Hoắc tiên sinh, cảm ơn vì đã xem đủ các loại sách. Cô có chút sợ, có chút hoảng hốt, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Từ nhỏ đến lớn, hai mươi sáu năm cô đều sống bình yên, chỉ có một lần duy nhất bị nguy hiểm là ngồi sau xe đạp ba Tiết, cô không cẩn thận nên bị ngã xuống đất, ba Tiết không hề hay biết tiếp tục chạy xe về phía trước.
Cô cẩn thận nhớ lại phim hình cảnh mình đã xem, cố gắng nhớ những gì đọc trong sách, cuối cùng ngoan ngoãn đi theo Từ Ngao ra ngoài. Trong lúc đó, Từ Ngao không quên nhặt bình hoa trên đất lên, cầm điện thoại di động nhét vào túi, theo sau nhìn chòng chọc Tiết Tiểu Tần, không nói một câu.
Lúc cả hai ra khỏi cửa, gã còn bắt Tiết Tiểu Tần quét dấu vân tay và tròng mắt, khóa cửa cẩn thận.
Tiết Tiểu Tần không hiểu hỏi: “Không phải anh muốn Hoắc Lương cứu em gái của anh à? Anh đóng cửa, không để lại giấy nhắn, anh ấy làm sao biết là anh, làm sao đi cứu em gái anh được?”
Từ Ngao gầm nhẹ: “Không cần cô quan tâm!” Gã tự có suy nghĩ của mình. Trước tiên cứ nhốt Tiết Tiểu Tần vài ngày, xem phản ứng của Hoắc Lương, cho hắn cảm nhận một chút cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi người mình yêu thương!
Tiết Tiểu Tần lập tức giơ hai tay bày tỏ ‘tôi nói sai rồi’. Chờ vào thang máy, bên trong cũng có người, Từ Ngao lập tức dùng ống tay áo che dao bấm. Đồng thời dùng ánh mắt uy hiếp Tiết Tiểu Tần không nên đừng làm chuyện ngu xuẩn. Sau khi ra khỏi cao ốc, gã dẫn Tiết Tiểu Tần đi thẳng đến bãi đậu xe gần đó, đẩy cô vào trong xe.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Không phải của Tiết Tiểu Tần, là di động của Từ Ngao. Ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, gã rất hận đời, dùng mũi cũng ngửi được luồng hơi thở đầy thù hận. Thế nhưng khi nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, Tiết Tiểu Tần rõ ràng nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất hoàn toàn, Từ Ngao biến thành người dịu dàng trong chớp mắt: “Tiểu Phàm… Ừ, anh đang ở bên ngoài… Đúng vậy, hôm nay công việc khá nhiều… Anh không thể về ở bên em được, mấy ngày nay anh phải đi công tác, không thể về được… Ngoan, đừng khóc, đừng khóc… Con gái khóc nhìn xấu lắm… Ừ, trở về nhất định có quà cho em… Đừng, Tiểu Phàm, đừng nên nói như vậy, em sẽ không có chuyện gì, đừng nói cái gì không thể gặp mặt anh lần cuối… Không, không, không, anh không rống lớn với em, anh… Aiz, tóm lại Tiểu Phàm à, em yên tâm đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì, anh sẽ ở cùng em… Anh, anh sẽ cố gắng tim Hoắc Lương, thử thuyết phục hắn, em đừng lo lắng… Ừ, ừ… Được rồi, tạm biệt, nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở về.”
Nói xong gã cúp điện thoại, thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiết Tiểu Tần liền thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì?”
“… Anh thích em gái của mình?” Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi.
Từ Ngao lập tức đỏ mặt: “Cô, cô nói bậy gì đó!”
Cô nói bậy chỗ nào? Còn không phải bị người ta nói trúng tim đen nên mới đỏ mặt tía tai phủ nhận sao? Tiết Tiểu Tần thầm chua ngoa vài câu, sau đó cười với Từ Ngao: “Tôi chúc phúc hai người.”
“Hừ… Ai cần lời chúc phúc của cô!” Từ Ngao lạnh giọng: “Nếu cô thật lòng chúc phúc chúng tôi thì kêu Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm đi!”
Tiết Tiểu Tần lập tức câm miệng.
Từ Ngao lại trừng mắt liếc cô: “Cô nên thông minh một chút, tôi sẽ không làm tổn thương đến cô, chỉ cần Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm, tôi liền thả cô trở về. Nếu cô dám kêu lớn, tôi không chạy thoát, cô cũng đừng nghĩ sống!”
Tiết Tiểu Tần nói: “Anh xác định Hoắc Lương sẽ cứu Từ Phàm? Ngộ nhỡ anh ấy không quan tâm đến tôi thì sao, chẳng phải anh tiền mất tật mang hửm? Không những không cứu được em gái anh còn kéo bản thân anh liên lụy vào. Anh nghĩ lại xem, nếu Từ Phàm biết những việc anh làm vì cô ấy, cô ấy sẽ biết ơn anh hay là oán giận bản thân? Tiếp tục như thế các người làm sao ở chung một chỗ?”
Từ Ngao bị Tiết Tiểu Tần nói trúng chỗ đau, ngay cả Từ Phàm cũng không biết gã thích Từ Phàm, càng đừng nói ba gã và Triệu nữ sĩ. Nói thật, nếu không phải Từ Ngao kiên trì, ba của gã sẽ không có ý nghĩ đập nồi bán sắt chữa bệnh cho Từ Phàm. Trên thực tế, ba Từ rất yêu thương Từ Phàm, nhưng Từ Phàm cũng không phải con gái ruột của ông mà là con riêng của vợ ông và người đàn ông khác. Vì Từ Ngao kiên trì nên Từ Phàm mới có thể sống đến hiện tại. Mặc dù nhà họ Từ vì bệnh tình của Từ Phàm liên lụy thành nợ nần khắp nơi, nhưng bọn họ vẫn không bỏ cuộc,Triệu nữ sĩ không từ bỏ, Từ Ngao càng không muốn từ bỏ.
Hắn có một ước mơ chính là chờ thân thể Từ Phàm khỏe lại, gã sẽ tỏ tình với cô ấy, sau đó chăm sóc cô ấy cả đời.
Vì giấc mộng này, Từ Ngao sẽ dùng mọi thủ đoạn, không tiếc bất kỳ giá nào hoàn thành.
Nếu có thể cứu Từ Phàm, dù phải hi sinh bản thân gã cũng nguyện ý.
Bây giờ nghe Tiết Tiểu Tần nói, gã mới nhớ việc này: “Cô nói đúng, không thể để cho Tiểu Phàm biết tôi làm loại chuyện này, không thể, không thể để cho cô ấy biết…” Gã đi tới đi lui lẩm bẩm mấy câu, không ngừng gật đầu, kế đó hỏi Tiết Tiểu Tần: “Cô nói, tôi phải làm sao mới có thể giấu cô ấy?”
Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, đầu óc người này có phải hay không bị bệnh? Lấy quan hệ giữa tôi và anh, tôi sẽ nói thật sao? Vì thế cô lắc đầu nói: “Anh thích cô ấy, nhưng anh đã quên rồi à? Cho dù ghép thận thành công, tỉ lệ giải phẫu thành công cũng không phải 100%, ngộ nhỡ trong lúc ghép, thân thể Từ Phàm xuất hiện phản ứng bài trừ thì sao? Đến lúc đó anh sẽ không hối hận ư?”
Bởi vì Từ Phàm bị bệnh từ hồi cấp ba, Từ Ngao không kịp học xong đại học nên thường thức của gã đều là kiến thức nửa vời. Gã đúng là bị Tiết Tiểu Tần lừa dối: “ Vậy cô nói bây giờ tôi nên làm cái gì?”
“Tôi nghĩ bây giờ anh nên thổ lộ với cô ấy, nói hết những suy nghĩ trong lòng anh với cô ấy. Nếu Hoắc Lương gạt tôi làm chuyện phạm pháp, tôi nhất định không tha thứ cho anh ấy. Có lẽ phụ nữ trên thế giới đều có ý nghĩ này, không tin anh cứ hỏi Từ Phàm, nếu anh phạm tội, cô ấy còn thích anh không?”
Cô nghiêm trang nói bậy nói bạ nhưng Từ Ngao lại tin thật. Gã suy nghĩ một chút, nói với Tiết Tiểu Tần: “Cô cầm chụp mắt đội lên.”
Tiết Tiểu Tần nhìn theo tầm mắt của gã, nhìn thấy cái chụp mắt màu đen, ngoan ngoãn đeo lên. Cô không thể nói không, bởi vì cô nhìn thấy bên cạnh chụp mắt là sợi dây thừng. Nếu cô từ chối đeo chụp mắt, Từ Ngao chắc chắn sẽ qua đây trói cô lại. So sánh giữa bị trói và đeo chụp mắt, Tiết Tiểu Tần lựa chọn chủ động một chút.
Không biết ngồi xe bao lâu, Tiết Tiểu Tần bị xóc nảy đến mức xương khớp đều đau, thậm chí cô còn không biết Từ Ngao đưa mình đi đâu, chỉ cảm thấy con đường một hồi ổn định một hồi chòng chành. Ngồi rất lâu, lâu đến nỗi trong lòng Tiết Tiểu Tần run sợ — Trời ạ! Không lẽ Từ Ngao muốn chở cô đi bán? Cô làm sao biết đường tìm về nhà!
Cẩn thận nghĩ lại chắc không phải thế, vì gã nói chờ Hoắc Lương cứu Từ Phàm xong, gã sẽ thả cô trở về. Tiết Tiểu Tần cắn môi nhắc nhở bản thân bình tĩnh một chút, sau đó muôn phần hối hận chính mình tùy tiện mở cửa cho người lạ vào nhà!
Điện thoại di động của cô vang lên rất nhiều lần nhưng Từ Ngao không phản ứng, Tiết Tiểu Tần cũng không dám nhắc nhở gã, yên tĩnh ngồi ở ghế phía sau.
Chờ tới khi xe dừng, cửa sau bị mở, chụp mắt trên mặt Tiết Tiểu Tần cũng được gỡ xuống, cô kinh ngạc nhìn con đường trước mặt. Vì sao là thảo nguyên?: “Đây là đâu? Anh đưa tôi đến chỗ nào?”
Từ Ngao quay đầu nhìn cô một cái: “Xích Phong.”
Tiết Tiểu Tần sắp hộc máu rồi! Hèn chi gã không trói cô lại, thì ra đã biết trước cô chạy không thoát!
Từ Ngao dẫn cô đến lều bạt của dân du mục, tiếng phổ thông của đối phương không chuẩn nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn nghe được sơ sơ. Từ Ngao nói với người dân du mục, bọn họ là người yêu đến đây tìm bà con nương tựa, kết quả bị lạc đường, không biết hiện tại ở chỗ nào, cho nên muốn ở nhờ một đêm.
Tiết Tiểu Tần rất muốn ‘xí’ vào mặt gã.
Người dân du mục nhiệt tình hiếu khách lập tức đồng ý, trời đã sớm tối, Tiết Tiểu Tần nhớ nhung điện thoại của cô đang nằm trong túi Từ Ngao, mắt không ngừng nhìn chằm chằm. Sau khi ăn qua loa một chút, cô ngồi trên băng ghế nhìn Từ Ngao ở bên cạnh đi vòng tới vòng lui, hỏi: “Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?”
Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một cái điện thoại di động: Mở khóa.”
“Làm chi?”
Từ Ngao bực mình nói: “Cô đừng hỏi nhiều.”
Tiết Tiểu Tần mở khóa cho gã, gã lập tức tìm số điện thoại của Hoắc Lương nhấn gọi đi. Bắt đầu từ lúc Tiết Tiểu Tần mở khóa, gã dùng dao bấm ý bảo cô nên ngoan ngoãn, ngậm miệng cho chặt.
Dọc đường đi, Tiết Tiểu Tần không hề cảm thấy khó chịu hay cực khổ nhưng vừa nghe giọng của Hoắc Lương, nước mắt cô liền rớt xuống.
“Tiểu Tần? Em ở chỗ nào? Tiểu Tần?” Thanh âm Hoắc Lương tràn ngập vội vã.
Từ Ngao đắc ý liếc Tiết Tiểu Tần, ánh mắt như đang nói: Cô nhìn đi, Hoắc Lương cũng có nhược điểm.
Tiết Tiểu Tần đỡ tường ở huyền quan* đứng lên, không dấu vết che đậy chiếc nhẫn cưới nằm trên mặt đất. Khuôn mặt tươi cười khó có được lạnh lùng: “Làm sao anh tìm được nhà tôi.”
* Là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà.
“À, tôi mất một phen công phu đấy chứ.” Từ Ngao gật đầu, rất hiểu lòng người giải thích với Tiết Tiểu Tần: “Cao ốc của các người kiểm tra rất nghiêm ngặt, tôi muốn đi vào cũng không dễ, tra được địa chỉ của các người càng không dễ dàng. Chẳng qua những chuyện này đối với thám tử tư đều là chuyện nhỏ, cô nói phải không?”
Nói xong, gã giống như ở nhà mình, đầu tiên là trở tay đóng cửa, sau đó đẩy Tiết Tiểu Tần một cái, ý bảo cô đi ở phía trước. Sau một hồi đi vài vòng trong phòng khách, gã tặc lưỡi lắc đầu: “Tôi vẫn biết Hoắc Lương sống không tệ, không ngờ hắn có nhiều tiền như thế.” Dứt lời, gã hừ một tiếng: “Tiểu Phàm bị bệnh, nhà chúng tôi vì chữa bệnh cho cô ấy mà tiêu xài hết của cải trong nhà, còn chồng cô thì sao? Hắn có tiền như thế, có thể cứu Tiểu Phàm nhưng cái gì cũng không chịu làm!”
Tiết Tiểu Tần cảm thấy gã ăn cướp rất có logic: “Không phải anh không biết mẹ kế của anh đối xử với Hoắc Lương ra sao, đổi lại là anh, anh sẽ cứu người à?”
“Cô đừng nói những lời vô dụng này với tôi. Tôi chỉ biết dì Triệu là người phụ nữ rất tốt! Nhiều năm qua, bà ấy vô cùng yêu thương Tiểu Phàm, vì Tiểu Phàm bà ấy có thể không cần cả tính mạng của mình!” Từ Ngao quay đầu hung dữ nhìn Tiết Tiểu Tần, tiện tay cầm bình hoa thủy tinh bên cạnh ti vi quăng trên mặt đất, thảm trải sàn thủ công đắt tiền lại dày, bình hoa lăn hai vòng trên nền nhà khó khăn lắm mới dừng lại. Từ Ngao nhìn nhìn, cười lạnh vài tiếng: “Cô thật sự nên đi thăm Tiểu Phàm, nhìn xem bây giờ cô ấy thành bộ dạng gì? Bác sĩ đều khuyên chúng tôi nên bỏ cuộc, cho dù có bảo hiểm y tế nhưng chúng tôi vẫn phải bỏ một khoản chi tiêu rất lớn. Hoắc Lương lại không chịu giúp chúng tôi! Như vậy xài hết bao nhiêu tiền của hắn hả?”
Tiết Tiểu Tần: “…” Tại sao chúng tôi phải vung tiền lên người các người? Từ Phàm đúng là đáng thương, nhưng nói cay nghiệt một chút chính là liên quan gì Hoắc Lương, liên quan gì vợ chồng nhà cô? Cô cảm thấy trạng thái tinh thần của Từ Ngao có chút không đúng, giống bị chịu cái gì đó đả kích. Vì thế cô lựa chọn ngậm miệng không nói một lời. Rất nhanh, Từ Ngao dò xét toàn bộ phòng khách xong, gã ra hiệu bảo Tiết Tiểu Tần đi thay quần áo, đồng thời cầm di động đi theo gã.
Bình thường Tiết Tiểu Tần chỉ mặc đồ ngủ, ngày hôm nay chẳng hiểu sao cô lại mặc áo choàng dày ở bên ngoài — — Bây giờ cô rất cảm kích bản thân sáng sớm phát bệnh động kinh, thật sự rất trùng hợp, nếu không thì vừa nãy vừa mở cửa, e rằng đời này cô xấu hổ chết mất!
Từ Ngao híp mắt cảnh cáo Tiết Tiểu Tần: “Tôi sẽ không nhìn lén cô, cho cô năm phút, nếu mè nheo kéo dài thời gian tôi sẽ vào bắt cô.”
Tiết Tiểu Tần lập tức chạy vào phòng ngủ, Từ Ngao đi theo phía sau không cho cô đóng cửa, Tiết Tiểu Tần nhìn thoáng qua phòng giữ quần áo và cửa phòng tắm, suy xét một chút cô trốn vào liền khóa trái cửa, tiếc là khả năng Từ Ngao chịu bó tay không nhiều lắm. À… Gần như bằng không, đối với một người đàn ông, việc phá cánh cửa không rắn chắn cũng không phải chuyện khó.
Lúc này, Tiết Tiểu Tần mới oán trách Hoắc tiên sinh, mua cửa phòng tắm chỉ có mẽ ngoài làm cái quỷ gì? Thủy tinh mờ đẹp thì có đẹp nhưng rất dễ vỡ! Nghĩ tới đây, Tiết Tiểu Tần lại thầm ảo não, cô bị thiểu năng trí tuệ à? Vì sao không xem mắt mèo mà trực tiếp mở cửa? Không sợ yêu ma quỷ quái vào nhà sao?
Cùng lúc đang suy nghĩ, cô đã thay xong quần áo. Năm phút sau, Từ Ngao xoay người lại, nhìn thấy Tiết Tiểu Tần quần áo chỉnh tề đứng đó. Gã chỉ mất hồn trong chốc lát, không thể phủ nhận Tiết Tiểu Tần tuyệt đối là đại mỹ nhân khiến người ta lóa mắt. Từ Ngao không nhìn ra nhãn hiệu quần áo trên người cô nhưng gã khẳng định giá không rẻ, còn có sắc mặt của Tiết Tiểu Tần, trong trắng lộ hồng, da thịt mềm mại, khỏe mạnh tràn trề sức sống. Đây vốn là cảnh đẹp ý vui trong mắt người khác nhưng Từ Ngao chỉ cảm thấy đau khổ. Bởi vì Từ Phàm nhỏ hơn Tiết Tiểu Tần ba tuổi, nhưng thoạt nhìn cô ấy có vẻ già hơn Tiết Tiểu Tần mười tuổi.
Ma bệnh không chỉ đuổi đi sức khỏe còn tàn nhẫn bốc lột thanh xuân và hành hạ cô ấy. Nghĩ tới đây, Từ Ngao càng vững lòng tin hơn, gã đã quyết định đi con đường này, mặc kệ tất cả, gã nhất định phải khiến cho Hoắc Lương cứu Từ Phàm!
Vì vậy, gã không hề hòa nhã với Tiết Tiểu Tần, dùng sức kéo cô: “Đi!”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Đừng có lộn xộn! Câm miệng của cô lại!” Từ Ngao trừng mắt liếc Tiết Tiểu Tần, từ trong túi quần móc dao bấm đặt sau lưng Tiết Tiểu Tần, Tiết Tiểu Tần mặc áo khoác màu đen, cộng thêm chiếc áo len nhưng cô vẫn cảm nhận được chút đau đớn khi mũi dao bén nhọn chạm vào da thịt. Cô lơ đãng nhìn thấy ánh mắt được ăn cả ngã về không của Từ Ngao, hiểu rõ người này bị ép đến điên rồi. Tóm lại, khi đối mặt với tội phạm cực kì nguy hiểm, chuyện đầu tiên bạn phải làm chính là phối hợp, quyết không thể vì khoe khoang bản thân cam đảm hơn người mà giằng co với gã, bởi vì tình trạng tinh thần của phạm nhân không ổn định, bọn họ rất dễ bị kích động, kế đó sẽ hợp tình hợp lý làm ra một vài chuyện không thể nào bù đắp lại.
Tiết Tiểu Tần rất cảm ơn việc bản thân nghiên cứu chứng vọng tưởng của Hoắc tiên sinh, cảm ơn vì đã xem đủ các loại sách. Cô có chút sợ, có chút hoảng hốt, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Từ nhỏ đến lớn, hai mươi sáu năm cô đều sống bình yên, chỉ có một lần duy nhất bị nguy hiểm là ngồi sau xe đạp ba Tiết, cô không cẩn thận nên bị ngã xuống đất, ba Tiết không hề hay biết tiếp tục chạy xe về phía trước.
Cô cẩn thận nhớ lại phim hình cảnh mình đã xem, cố gắng nhớ những gì đọc trong sách, cuối cùng ngoan ngoãn đi theo Từ Ngao ra ngoài. Trong lúc đó, Từ Ngao không quên nhặt bình hoa trên đất lên, cầm điện thoại di động nhét vào túi, theo sau nhìn chòng chọc Tiết Tiểu Tần, không nói một câu.
Lúc cả hai ra khỏi cửa, gã còn bắt Tiết Tiểu Tần quét dấu vân tay và tròng mắt, khóa cửa cẩn thận.
Tiết Tiểu Tần không hiểu hỏi: “Không phải anh muốn Hoắc Lương cứu em gái của anh à? Anh đóng cửa, không để lại giấy nhắn, anh ấy làm sao biết là anh, làm sao đi cứu em gái anh được?”
Từ Ngao gầm nhẹ: “Không cần cô quan tâm!” Gã tự có suy nghĩ của mình. Trước tiên cứ nhốt Tiết Tiểu Tần vài ngày, xem phản ứng của Hoắc Lương, cho hắn cảm nhận một chút cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi người mình yêu thương!
Tiết Tiểu Tần lập tức giơ hai tay bày tỏ ‘tôi nói sai rồi’. Chờ vào thang máy, bên trong cũng có người, Từ Ngao lập tức dùng ống tay áo che dao bấm. Đồng thời dùng ánh mắt uy hiếp Tiết Tiểu Tần không nên đừng làm chuyện ngu xuẩn. Sau khi ra khỏi cao ốc, gã dẫn Tiết Tiểu Tần đi thẳng đến bãi đậu xe gần đó, đẩy cô vào trong xe.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Không phải của Tiết Tiểu Tần, là di động của Từ Ngao. Ở trước mặt Tiết Tiểu Tần, gã rất hận đời, dùng mũi cũng ngửi được luồng hơi thở đầy thù hận. Thế nhưng khi nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, Tiết Tiểu Tần rõ ràng nhận ra bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất hoàn toàn, Từ Ngao biến thành người dịu dàng trong chớp mắt: “Tiểu Phàm… Ừ, anh đang ở bên ngoài… Đúng vậy, hôm nay công việc khá nhiều… Anh không thể về ở bên em được, mấy ngày nay anh phải đi công tác, không thể về được… Ngoan, đừng khóc, đừng khóc… Con gái khóc nhìn xấu lắm… Ừ, trở về nhất định có quà cho em… Đừng, Tiểu Phàm, đừng nên nói như vậy, em sẽ không có chuyện gì, đừng nói cái gì không thể gặp mặt anh lần cuối… Không, không, không, anh không rống lớn với em, anh… Aiz, tóm lại Tiểu Phàm à, em yên tâm đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì, anh sẽ ở cùng em… Anh, anh sẽ cố gắng tim Hoắc Lương, thử thuyết phục hắn, em đừng lo lắng… Ừ, ừ… Được rồi, tạm biệt, nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở về.”
Nói xong gã cúp điện thoại, thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Tiết Tiểu Tần liền thẹn quá hóa giận: “Nhìn cái gì?”
“… Anh thích em gái của mình?” Tiết Tiểu Tần tò mò hỏi.
Từ Ngao lập tức đỏ mặt: “Cô, cô nói bậy gì đó!”
Cô nói bậy chỗ nào? Còn không phải bị người ta nói trúng tim đen nên mới đỏ mặt tía tai phủ nhận sao? Tiết Tiểu Tần thầm chua ngoa vài câu, sau đó cười với Từ Ngao: “Tôi chúc phúc hai người.”
“Hừ… Ai cần lời chúc phúc của cô!” Từ Ngao lạnh giọng: “Nếu cô thật lòng chúc phúc chúng tôi thì kêu Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm đi!”
Tiết Tiểu Tần lập tức câm miệng.
Từ Ngao lại trừng mắt liếc cô: “Cô nên thông minh một chút, tôi sẽ không làm tổn thương đến cô, chỉ cần Hoắc Lương cứu Tiểu Phàm, tôi liền thả cô trở về. Nếu cô dám kêu lớn, tôi không chạy thoát, cô cũng đừng nghĩ sống!”
Tiết Tiểu Tần nói: “Anh xác định Hoắc Lương sẽ cứu Từ Phàm? Ngộ nhỡ anh ấy không quan tâm đến tôi thì sao, chẳng phải anh tiền mất tật mang hửm? Không những không cứu được em gái anh còn kéo bản thân anh liên lụy vào. Anh nghĩ lại xem, nếu Từ Phàm biết những việc anh làm vì cô ấy, cô ấy sẽ biết ơn anh hay là oán giận bản thân? Tiếp tục như thế các người làm sao ở chung một chỗ?”
Từ Ngao bị Tiết Tiểu Tần nói trúng chỗ đau, ngay cả Từ Phàm cũng không biết gã thích Từ Phàm, càng đừng nói ba gã và Triệu nữ sĩ. Nói thật, nếu không phải Từ Ngao kiên trì, ba của gã sẽ không có ý nghĩ đập nồi bán sắt chữa bệnh cho Từ Phàm. Trên thực tế, ba Từ rất yêu thương Từ Phàm, nhưng Từ Phàm cũng không phải con gái ruột của ông mà là con riêng của vợ ông và người đàn ông khác. Vì Từ Ngao kiên trì nên Từ Phàm mới có thể sống đến hiện tại. Mặc dù nhà họ Từ vì bệnh tình của Từ Phàm liên lụy thành nợ nần khắp nơi, nhưng bọn họ vẫn không bỏ cuộc,Triệu nữ sĩ không từ bỏ, Từ Ngao càng không muốn từ bỏ.
Hắn có một ước mơ chính là chờ thân thể Từ Phàm khỏe lại, gã sẽ tỏ tình với cô ấy, sau đó chăm sóc cô ấy cả đời.
Vì giấc mộng này, Từ Ngao sẽ dùng mọi thủ đoạn, không tiếc bất kỳ giá nào hoàn thành.
Nếu có thể cứu Từ Phàm, dù phải hi sinh bản thân gã cũng nguyện ý.
Bây giờ nghe Tiết Tiểu Tần nói, gã mới nhớ việc này: “Cô nói đúng, không thể để cho Tiểu Phàm biết tôi làm loại chuyện này, không thể, không thể để cho cô ấy biết…” Gã đi tới đi lui lẩm bẩm mấy câu, không ngừng gật đầu, kế đó hỏi Tiết Tiểu Tần: “Cô nói, tôi phải làm sao mới có thể giấu cô ấy?”
Tiết Tiểu Tần thầm nghĩ, đầu óc người này có phải hay không bị bệnh? Lấy quan hệ giữa tôi và anh, tôi sẽ nói thật sao? Vì thế cô lắc đầu nói: “Anh thích cô ấy, nhưng anh đã quên rồi à? Cho dù ghép thận thành công, tỉ lệ giải phẫu thành công cũng không phải 100%, ngộ nhỡ trong lúc ghép, thân thể Từ Phàm xuất hiện phản ứng bài trừ thì sao? Đến lúc đó anh sẽ không hối hận ư?”
Bởi vì Từ Phàm bị bệnh từ hồi cấp ba, Từ Ngao không kịp học xong đại học nên thường thức của gã đều là kiến thức nửa vời. Gã đúng là bị Tiết Tiểu Tần lừa dối: “ Vậy cô nói bây giờ tôi nên làm cái gì?”
“Tôi nghĩ bây giờ anh nên thổ lộ với cô ấy, nói hết những suy nghĩ trong lòng anh với cô ấy. Nếu Hoắc Lương gạt tôi làm chuyện phạm pháp, tôi nhất định không tha thứ cho anh ấy. Có lẽ phụ nữ trên thế giới đều có ý nghĩ này, không tin anh cứ hỏi Từ Phàm, nếu anh phạm tội, cô ấy còn thích anh không?”
Cô nghiêm trang nói bậy nói bạ nhưng Từ Ngao lại tin thật. Gã suy nghĩ một chút, nói với Tiết Tiểu Tần: “Cô cầm chụp mắt đội lên.”
Tiết Tiểu Tần nhìn theo tầm mắt của gã, nhìn thấy cái chụp mắt màu đen, ngoan ngoãn đeo lên. Cô không thể nói không, bởi vì cô nhìn thấy bên cạnh chụp mắt là sợi dây thừng. Nếu cô từ chối đeo chụp mắt, Từ Ngao chắc chắn sẽ qua đây trói cô lại. So sánh giữa bị trói và đeo chụp mắt, Tiết Tiểu Tần lựa chọn chủ động một chút.
Không biết ngồi xe bao lâu, Tiết Tiểu Tần bị xóc nảy đến mức xương khớp đều đau, thậm chí cô còn không biết Từ Ngao đưa mình đi đâu, chỉ cảm thấy con đường một hồi ổn định một hồi chòng chành. Ngồi rất lâu, lâu đến nỗi trong lòng Tiết Tiểu Tần run sợ — Trời ạ! Không lẽ Từ Ngao muốn chở cô đi bán? Cô làm sao biết đường tìm về nhà!
Cẩn thận nghĩ lại chắc không phải thế, vì gã nói chờ Hoắc Lương cứu Từ Phàm xong, gã sẽ thả cô trở về. Tiết Tiểu Tần cắn môi nhắc nhở bản thân bình tĩnh một chút, sau đó muôn phần hối hận chính mình tùy tiện mở cửa cho người lạ vào nhà!
Điện thoại di động của cô vang lên rất nhiều lần nhưng Từ Ngao không phản ứng, Tiết Tiểu Tần cũng không dám nhắc nhở gã, yên tĩnh ngồi ở ghế phía sau.
Chờ tới khi xe dừng, cửa sau bị mở, chụp mắt trên mặt Tiết Tiểu Tần cũng được gỡ xuống, cô kinh ngạc nhìn con đường trước mặt. Vì sao là thảo nguyên?: “Đây là đâu? Anh đưa tôi đến chỗ nào?”
Từ Ngao quay đầu nhìn cô một cái: “Xích Phong.”
Tiết Tiểu Tần sắp hộc máu rồi! Hèn chi gã không trói cô lại, thì ra đã biết trước cô chạy không thoát!
Từ Ngao dẫn cô đến lều bạt của dân du mục, tiếng phổ thông của đối phương không chuẩn nhưng Tiết Tiểu Tần vẫn nghe được sơ sơ. Từ Ngao nói với người dân du mục, bọn họ là người yêu đến đây tìm bà con nương tựa, kết quả bị lạc đường, không biết hiện tại ở chỗ nào, cho nên muốn ở nhờ một đêm.
Tiết Tiểu Tần rất muốn ‘xí’ vào mặt gã.
Người dân du mục nhiệt tình hiếu khách lập tức đồng ý, trời đã sớm tối, Tiết Tiểu Tần nhớ nhung điện thoại của cô đang nằm trong túi Từ Ngao, mắt không ngừng nhìn chằm chằm. Sau khi ăn qua loa một chút, cô ngồi trên băng ghế nhìn Từ Ngao ở bên cạnh đi vòng tới vòng lui, hỏi: “Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?”
Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một cái điện thoại di động: Mở khóa.”
“Làm chi?”
Từ Ngao bực mình nói: “Cô đừng hỏi nhiều.”
Tiết Tiểu Tần mở khóa cho gã, gã lập tức tìm số điện thoại của Hoắc Lương nhấn gọi đi. Bắt đầu từ lúc Tiết Tiểu Tần mở khóa, gã dùng dao bấm ý bảo cô nên ngoan ngoãn, ngậm miệng cho chặt.
Dọc đường đi, Tiết Tiểu Tần không hề cảm thấy khó chịu hay cực khổ nhưng vừa nghe giọng của Hoắc Lương, nước mắt cô liền rớt xuống.
“Tiểu Tần? Em ở chỗ nào? Tiểu Tần?” Thanh âm Hoắc Lương tràn ngập vội vã.
Từ Ngao đắc ý liếc Tiết Tiểu Tần, ánh mắt như đang nói: Cô nhìn đi, Hoắc Lương cũng có nhược điểm.
Danh sách chương