Gã hắng giọng một tiếng, không hề nôn nóng, giống như đùa giỡn Hoắc Lương trong lòng bàn tay khiến gã có cảm giác thành tựu rất lớn. Thậm chí cảm giác thành tựu này đè xuống nỗi lo của gã đối với sức khỏe Từ Phàm! Tiết Tiểu Tần không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn gã một cái: “Hoắc Lương.”

“Anh là ai?”

Từ Ngao liền tức giận: “Anh cư nhiên không nhớ tôi là ai?” Nhưng gã lập tức bình tĩnh lại: “Không nhớ rõ tôi là ai cũng không sao, tôi thì không quên được gương mặt tự cho là đúng, chảnh chọe của anh!”

Tiết Tiểu Tần rất muốn phản bác: Hoắc tiên sinh nhà tôi chưa bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt người khác, anh có nhìn lầm hay không? “Anh muốn cái gì?” Thanh âm Hoắc Lương từ khẩn cấp chuyển sang bình tĩnh.

“Lập tức gọi điện thoại cho dì Triệu, nói với bà ấy anh đồng ý ghép thận! Bằng không thì đừng trách tôi làm gì đó cô vợ nhỏ của anh!” Từ Ngao lạnh giọng nói, dao bấm vỗ vỗ lên mặt Tiết Tiểu Tần: “Nói chuyện đi, nói cho chồng cô biết, nhưng cô hãy nhớ cái gì nên nói cái gì không nên nói đấy.”

Tiết Tiểu Tần chớp chớp mắt, há mồm dừng ba giây mới nói: “Hoắc Lương, em rất khỏe.”

“—— Là hiện tại rất tốt nhưng tiếp theo thì không nhất định.” Từ Ngao áp di động bên tai đọc một dãy số: “Bây giờ gọi điện nói cho dì Triệu biết anh đồng ý cứu Từ Phàm, hơn nữa tuyệt đối không được nói chuyện này có liên quan đến tôi! Nếu anh để bọn họ biết do tôi làm, tôi lập tức chém chết vợ anh!”

Hoắc Lương không hề nghĩ ngợi liền nói: “Tôi lập tức gọi cho bà ta, nếu anh dám động vào một đầu ngón tay của cô ấy, tôi thề với trời đất quỷ thần, tôi sẽ giết anh.”

Giọng anh cực kì nhẹ nhàng, nhưng mang theo thâm trầm độc ác và lạnh lẽo. Cho dù là Tiết Tiểu Tần – người cùng anh ngày đêm chung đụng, càng đừng nói Từ Ngao. Gã miệng hùm gan sứa rống lên: “Nhanh một chút! Mười phút sau tôi gọi điện về nhà! Nếu bọn họ nói không nhận được điện thoại của anh hoặc biết chuyện tôi làm. Mẹ nó! Tôi nhất định làm thịt vợ anh!”

Hoắc Lương không nói lời một lời cúp điện thoại, Từ Ngao thở hổn hển vứt điện thoại sang một bên. Tay gã run rẩy không phải vì hưng phấn cũng không phải vui sướng khi được như mong muốn, mà là hoảng sợ từ tận trong linh hồn toát ra. Câu nói vừa rồi của Hoắc Lương thật giống như thanh âm từ địa ngục. Từ Ngao có chút không hiểu, so về đánh nhau, gã từ nhỏ đã là một tay lão luyện. Vì sao gã lại sợ hãi tên bác sĩ ngoại khoa nho nhã này chứ?

Rất nhanh, Triệu nữ sĩ gọi điện thoại tới, bà ta kích động nói cho Từ Ngao biết Hoắc Lương đột nhiên đổi ý muốn ghép thận cho Từ Phàm, còn nói Từ Phàm vui đến mức ăn nhiều hơn một bát cơm! Từ Ngao cũng cười, nói cho bọn họ biết không cần chờ, lập tức đi ghép thận. Gã nói Hoắc Lương không phải người bình thường, hắn có đặc quyền, hiện tại lập tức đi xét nghiệm! Vừa ra kết quả tốt thì vào phòng giải phẫu ngay và luôn! Tóm lại chính là tránh đêm dài lắm mộng!

Triệu nữ sĩ cũng nghĩ như vậy, hai người cùng nhau bàn bạc một phen, cảm thấy thời gian sắp tới chắc chắn sẽ tràn ngập ánh sáng.

Nói xong, Từ Ngao không quên căn dặn Triệu nữ sĩ: “Đừng nghe Hoắc Lương nói bất kỳ cái gì! Trực tiếp yêu cầu hắn đi xét nghiệm! Chúng ta trước làm kiểm tra thận có phù hợp hay không, còn việc chứng minh có quan hệ thân thuộc và ký giấy đồng ý hiến tặng gì đó toàn bộ không cần! Quan trọng nhất là, dì Triệu dì nhớ kỹ, phí phẫu thuật cho Từ Phàm toàn bộ đều bắt Hoắc Lương chi trả!”

Triệu nữ sĩ hơi do dự: “Như vậy không được đâu, Hoắc Lương sẽ không đồng ý làm theo yêu cầu của chúng ta đâu.”

“Cái này dì không cần để ý, chỉ cần dì nói như thế, hắn nhất định sẽ đồng ý!” Từ Ngao thuận miệng nói: “Đừng tin bất kỳ lời ngon ngọt nào, trực tiếp xét nghiệm, nếu phù hợp lập tức giải phẫu! Bốn mươi triệu đừng nên làm lỡ thời gian!”

“Được, được.” Triệu nữ sĩ rất tin tưởng con riêng, những năm này đều là Từ Ngao quyết định toàn bộ chuyện liên quan đến bệnh tình của Từ Phàm. Vì vậy, bà không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, Tiết Tiểu Tần giễu cợt: “Anh nói thật là sướng miệng, vừa muốn thận của Hoắc Lương, lại muốn tiền của anh ấy, biện pháp không tệ nhỉ?”

Từ Ngao hùng hồn nói: “Tiểu Phàm là em gái ruột của hắn, hắn có tiền như vậy, giúp Tiểu Phàm thì có làm sao? Nhà chúng tôi bây giờ nợ nần khắp nơi, lấy tư cách là anh trai của Tiểu Phàm, chẳng lẽ không cần giúp đỡ? Tôi mặc kệ, nhiều năm qua là do nhà họ Từ có công nuôi dưỡng Tiểu Phàm.”

“Nhà các người có công nuôi dưỡng Từ Phàm, việc trả ơn nên do cô ấy làm, anh tìm Hoắc Lương giúp đỡ và trả ơn làm quái gì?” Tiết Tiểu Tần nghĩ đầu óc Từ Ngao không bình thường, e là bị Triệu nữ sĩ đồng hóa. Ngẫm kỹ lại từ lúc Triệu nữ sĩ gả đến nhà gã, gã cũng được bảy tám tuổi, còn có Từ Phàm… Có người mẹ như Triệu nữ sĩ, Tiết Tiểu Tần rất nghi ngờ nhân phẩm của Từ Phàm.

Cô phải nhanh chóng tìm cách chaỵ trốn mới được.

Tiết Tiểu Tần nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cô nghĩ không ra biện pháp. Từ Ngao luôn nhìn chằm chằm cô, trói cô, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng. Thêm một vấn đề nữa là, cô trốn thoát rồi phải làm sao? Nơi này không phải trong thành thị, ngay cả phương hướng cô cũng không biết thì làm sao trở về? Giả sử cô có thể trốn thoát đồng thời trộm được chìa khóa xe của Từ Ngao cũng vô dụng, cô không biết lái xe!!!

Cô chưa ghi danh học lái xe! Tiết Tiểu Tần sắp hộc máu rồi, cô im lặng nhìn Từ Ngao không nén được hưng phấn đi qua đi lại, ý nghĩ không thể ngồi chờ chết càng thêm kiên định.

***

Bên này, Hoắc Lương vừa về nhà liền cảm giác không thích hợp. Nếu Tiểu Tần muốn đi ra ngoài, cô sẽ nói với anh, không có khả năng bỏ nhẫn cưới ở vị trí anh thường để bít tất. Anh gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy, Hoắc Lương khẳng định Tiết Tiểu Tần không về nhà mẹ, cũng không đi dạo phố hoặc đi chơi. Bởi vì buổi sáng bọn họ đã bàn xong, xế chiều sẽ cùng nhau ra ngoài uống trà chiều. Anh làm phẫu thuật xong liền về nhà, đáng lí ra cô phải ở nhà chờ… nhưng bây giờ trong nhà chả có ai.

Quan trọng nhất là, trong nhà có mùi vị của người ngoài. Mũi của Hoắc Lương rất mẫn cảm, trong không khí có mùi vị không thuộc về Tiết Tiểu Tần anh liền nhận ran gay. Tiết Tiểu Tần biết anh không thích người ngoài đến nhà bọn họ, cho nên ba mẹ Tiết cũng rất ít đến chơi, càng miễn bàn là người bọn họ không quen. Như vậy, kẻ nào nhằm vào anh?

Ai lại muốn đối nghịch với bác sĩ, đúng không?

Không lâu sau, anh nhận được điện thoại, giọng người nọ nghe rất quen. Lấy khả năng ghi nhớ của Hoắc Lương, đương nhiên anh biết đối phương là ai, nhưng anh lại nói không biết, thành công chọc giận Từ Ngao. Tiểu Tần của anh là cô gái thông minh, nhất định có thể tìm được cơ hội chạy trốn khỏi Từ Ngao. Chuyện anh cần làm chính là kéo dài thời gian giúp cô.

Vì vậy anh mới không từ chối.

Triệu nữ sĩ nhận được điện thoại của Hoắc Lương liền đến cửa bệnh viện chờ, thấy Hoắc Lương lái xe tới, bà kích động không thôi: “Tiểu Lương —— “

“Mời gọi tôi là Hoắc Lương.”

Triệu nữ sĩ có chút xấu hổ nhưng trời đất bao la không bằng mạng sống Từ Phàm. Bà lập tức gật đầu: “Được, được, được, Hoắc Lương, Hoắc Lương. Cái ấy… Bây giờ chúng ta lập tức đi xét nghiệm ghép thận chứ?”

Hoắc Lương hờ hững liếc bà một cái: “Bà không cần nói trước với bác sĩ sao?”

“Con không phải là bác sĩ à?” Triệu nữ sĩ hồn nhiên đáp: “Nghe nói con rất nổi tiếng, con giúp mẹ —— Không, con giúp mẹ nói với bệnh viện một tiếng là được, kêu bọn họ để chúng ta xét nghiệm và ghép thận trước đi. Bằng không mẹ lo Tiểu Phàm chịu không nổi, mẹ cảm thấy càng sớm càng tốt, con bé đã chịu nhiều đau khổ rồi.”

Nói xong bà cảm thấy mình đau lòng con gái nhỏ trước mặt con trai lớn bị vứt bỏ không được hay lắm, liền mất bò mới lo làm chuồng giải thích: “Con bé Tiểu Phàm này, trước kia thân thể không được tốt. Từ năm lớp mười, không biết làm sao bị nhiễm trùng đường tiểu cho đến khi chuyển biến xấu, chúng tôi thật sự không có biện pháp, thật vất vả chống đỡ nhiều năm thì thận có vấn đề. Chờ tìm được thận thì quá muộn, tỷ lệ tìm được thận phù hợp càng thấp, cho nên… Hoắc Lương, mẹ có lỗi với con, kiếp sau mẹ nhất định bồi thường cho con, bồi thường cho con!”

Hoắc Lương ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp đi vào bệnh viện. Anh mặc tây trang chỉnh tề, ngay cả sợi tóc cũng không loạn, cả người lộ ra vẻ đẹp cấm dục, mỗi một người đi qua đều không nhịn được liếc mắt nhìn, nhất là phụ nữ.

Người đàn ông xuất sắc như vậy, dù đứng giữa dòng người tấp nập, anh cũng là người nổi bật nhất.

Đến phòng bệnh, rốt cuộc Hoắc Lương cũng gặp được ‘em gái’ của mình.

So với diện mạo xinh đẹp của Triệu nữ sĩ, Từ Phàm chỉ có thể gọi là thanh tú. Ngũ quan của cô ta không có gì đặc biệt, trên người có loại khí chất điềm đạm đáng yêu. Có lẽ vì mang bệnh nhiều năm nên cô ta rất gầy yếu, bụng rất lớn, chân cẳng sưng tấy nhìn không ra màu sắc ban đầu, xanh tím đan xen. Hoắc Lương biết rất rõ biểu hiện lâm sàng của gười mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu giai đoạn cuối, nhưng anh không hề bị đánh động, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, cũng không ngồi cái ghế Từ tiên sinh xách tới, đứng thẳng tắp, giống như cây trúc xanh lạnh nhạt mà ưu nhã.

Từ Phàm nghe nói ‘anh trai’ đồng ý ghép thận cho mình, kích động đến nỗi nước mắt đầy mặt, ôm Triệu nữ sĩ khóc rất đáng thương, nhưng cô ta chưa từng nói một lời cám ơn. Chờ cô ta khóc xong mới dè dặt đánh giá Hoắc Lương, cố gắng tạo quan hệ tốt với ‘người anh’ ưu tú này. Cô ta thấy Hoắc Lương trên tiết mục, mặc dù sự thật bị bóc trần nhưng cô ta vẫn lựa chọn tin mẹ mình. Mẹ thương cô ta bao nhiêu, cô ta hiểu rất rõ. Vì thế Từ Phàm rất không thoải mái đối với hành vi ‘công kích’ của Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần đối với Triệu nữ sĩ.

Bây giờ cô ta có việc cầu cạnh người ta, cái gì cũng không thể nói, còn phải nịnh nọt: “Anh trai, chị dâu đâu? Sao không dẫn chị ấy tới?”

Hoắc Lương nghĩ đến Tiết Tiểu Tần, sững sờ mấy giây mới lấy lại tinh thần, thuận tiện sửa miệng Từ Phàm: “Đừng gọi tôi là anh trai, cô ấy cũng không phải chị dâu cô.”

Triệu nữ sĩ sợ Hoắc Lương đột ngột đổi ý, vội huých Từ Phàm một cái: “Đừng kêu lung tung, gọi Hoắc tiên sinh là được.”

Từ Phàm uất ức nhìn Hoắc Lương nhưng Hoắc Lương vẫn thờ ơ như cũ. Từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen làm nũng yếu ớt, chỉ cần cô ta khóc nhè tỏ vẻ yếu kém, mẹ và anh hai lập tức đến dỗ dành cô ta. Cho dù là lỗi của cô ta, bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách giải vây giúp cô ta, dần dà, việc làm nũng giả đáng thương trở thành thói quen của Từ Phàm. Bởi vì bị bệnh, mặc kệ bạn học hay thầy cô đều tới thăm cô ta, đều xem cô ta là búp bê thủy tinh mà săn sóc, rất sợ cô ta khó chịu hoặc không vừa lòng.

Hoắc Lương là người đầu tiên dám cho cô ta xem sắc mặt.

Không bao lâu, Từ tiên sinh dẫn bác sĩ điều trị cho Từ Phàm đến, bác sĩ nhìn thấy Hoắc Lương mừng rỡ không thôi: “Khons, hóa ra là anh!”

Hoắc Lương nhìn bàn tay đối phương vươn ra, đối phương lập tức lùi về sau, bởi vì biết rõ thói quen tính cách của Hoắc Lương nên anh ta cũng không lúng túng. Sau đó, anh ta quay sang Triệu nữ sĩ: “Khons là con của các người sao? Trời đất quỷ thần ơi, nếu tôi biết sớm thì tốt rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện