Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức hớn hở mặt mày, nói: “Ngươi quan tâm ta a?”

Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt nói: “Chuyện Xà Văn đồ đằng, ta cũng muốn biết.” [Đào Hoa Cư – HHN]

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, chỉ mỉm cười nhìn y.

Mộ Dung Trường Tình cũng không nhìn hắn, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Dương đại tiểu thư đối diện.

Dương đại tiểu thư hít sâu một hơi, nói: “Như vậy… vị Mộ Dung công tử này cũng đi theo ta đi.”

Dương lão gia hiển nhiên không đồng ý Dương đại tiểu thư làm như vậy, nhưng đại tiểu thư có chủ kiến của mình, nói với Dương lão một câu “Cha, đừng lo lắng”, sau đó liền đi cùng Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình.

Ba người đi tới sân viện nơi vẽ Xà Văn đồ đằng, cũng không đi tiểu viện của Dương đại tiểu thư. Lúc Dương đại tiểu thư dẫn bọn họ đến mặt trời đã sắp xuống núi, ánh chiều tà chiếu vào Xà Văn đồ đằng đã sắp chuyển thành thành màu đen, khiến đồ đằng càng thêm quỷ dị. 

Dương đại tiểu thư rùng mình một cái, nói: “Bất luận cha ta đã làm gì, cũng là vì ta, cho nên cho dù cha giết người, người kia cũng là ta giết.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi biết sự việc Dương lão gia thuê người giết người?”

Dương đại tiểu thư gian nan gật đầu, nói: “Ta đã đoán, lúc nghe nói Hoa cô nương chết… Ta liền đoán được có lẽ là cha ta…”

Nghê Diệp Tâm nói: “Như vậy phu nhân, ta hỏi một câu, trượng phu của ngươi, có phải là đã chết?”

“Hắn…” Dương đại tiểu thư run rẩy toàn thân, đôi môi run cầm cập, hai tay nắm chặt, nửa ngày vẫn nói không ra lời.

Nghê Diệp Tâm nói: “Xem ra hắn quả thực đã chết, đúng không? Chết trong ngôi miếu cầu tử ngoài thành.”

“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình sững sờ, nói: “Trong miếu?”

Thân thể Dương đại tiểu thư lung lay một chút, suýt chút nữa ngã xuống, duỗi tay vịn mặt tường mới miễn cưỡng đứng lên, nhưng nàng chợt phát hiện mình đụng đến huyết đồ đằng trên tường, liền nhanh chóng né tránh, nghẹn ngào nói: “Ta… Ta cũng không biết… Vì sao lại biến thành như vậy.”

Mộ Dung Trường Tình nói: “Chu công tử không phải là bị bắt cóc? Mà bị giết?”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Chỉ sợ từ đó đến giờ đều không có vụ án bắt cóc gì, Chu công tử hẳn đã chết tại buổi tối thứ ba sau khi hắn rời khỏi Dương gia đi làm ăn.” 

Mộ Dung Trường Tình nghe đến có chút hồ đồ, vào lúc ấy, Chu công tử hẳn đang ở nhà Ngô công tử, mà Dương đại tiểu thư lại ra ngôi miếu ngoài thành, hai người cách xa như vậy, căn bản không thể chạy tới trong một buổi tối, Dương đại tiểu thư không thể giết người, chẳng lẽ lại thuê sát thủ giết người? Nghê Diệp Tâm hỏi: “Phu nhân, ta nói đúng không?”

Dương đại tiểu thư lúc này viền mắt đã đỏ, trong chớp mắt tiếng nghẹn ngào ở cổ họng biến thành khóc rống lên, lập tức ngã nhào trên đất, ngồi dưới đất mà khóc.

Nghê Diệp Tâm muốn đi dìu nàng, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, đành phải để nàng ngồi dưới đất khóc thoải mái.

Dương đại tiểu thư khóc rất lâu, Mộ Dung Trường Tình cau mày, bị tiếng khóc của nàng làm cho nhức đầu không thôi, hỏi: “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Chuyện này cũng không phức tạp, nhưng do nhiều chuyện nối tiếp với nhau, mới khiến người ta làm sao cũng nhìn không thấu.”

Nghê Diệp Tâm lúc đầu cũng có mấy chỗ không nghĩ ra, nhưng mà rất nhanh, hắn phát hiện hết thảy đều rất đơn giản.

Nghê Diệp Tâm nói: “Sự tình bắt đầu từ lần đầu tiên Chu công tử bị thổ phỉ kèm hai bên bắt mở cửa Trường Sinh khố. Đây là bắt đầu của tất cả mọi chuyện, cũng là một bước ngoặt.”

Ngày ấy Chu công tử quả thật đã bị bắt, nhưng có khả năng không phải hai tên thổ phỉ, mà là một tên, chính là tên thổ phỉ đã chết kia.

Tên thổ phỉ một thân một mình bắt Chu công tử, cưỡng bức hắn mở cửa Trường Sinh khố. Khi đó trên tay thổ phỉ có vũ khí, Chu công tử không dám phản kháng, liền mở cửa Trường Sinh khố ra, mang theo tên thổ phỉ đi vào. 

Thổ phỉ nhìn thấy đồ tốt trong Trường Sinh khố, chỉ sợ là cao hứng quá độ, chỉ lo mừng rỡ thu thập bảo bối chuẩn bị mang đi, cho nên quên trói Chu công tử.

Chu công tử thừa dịp tên thổ phỉ lơ đãng, tháo dây ra thừng đang cột mình, muốn nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng không khéo, thổ phỉ phát hiện Chu công tử đang chuẩn bị chạy trốn, hai người lập tức xông vào đánh nhau.

Trên người Chu công tử có nhiều vết thương, tuyệt đối là bởi vì tranh đấu mới lưu lại. Mà kết quả cuối cùng khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, Chu công tử dĩ nhiên giết chết tên thổ phỉ kia!

Chu công tử giết chết thổ phỉ, nhưng trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý nghĩ, đó chính là tương kế tựu kế! Vứt thi thể của thổ phỉ ở nơi khác, để cho người khác không phát hiện được.

Nghê Diệp Tâm nói: “Hắn quyết định lấy hết toàn bộ đồ vật trong Trường Sinh khố, nhưng lại không thể mang đi những đồ vật lớn nặng, liền đập vỡ. Hành động này không sáng suốt, làm bại lộ toàn bộ hành vi của hắn. Chu công tử hẳn đã đi qua lại nhiều lần, đem vật đáng tiền chuyển đến chỗ an toàn, sau đó thừa dịp trước hừng đông chạy về Trường Sinh khố, tự đâm bản thân thêm mấy nhát, rồi nằm trên đất để giả thành bộ dạng bị thổ phỉ tập kích.” 

Chu công tử được gia đinh cứu, hắn bị thương rất nghiêm trọng là sự thực, trước cùng thổ phỉ tranh đấu, sau đó lao lực vận chuyển bảo vật, tự chém chính mình mấy lần, nếu không phải hắn ra tay có chừng mực, sợ là đã sớm chết rồi.

Lúc quan sai đến dò hỏi, Chu công tử rất thông minh nói thổ phỉ có hai người, đây là chỗ thông minh của hắn, cũng là lúc hắn bại lộ mấu chốt của mình.

Chu công tử nói cho quan sai, thổ phỉ có hai tên, cứ như vậy, cho dù người khác tìm được thi thể của thổ phỉ, cũng sẽ nghĩ có thể là hai tên thổ phỉ nội chiến, vì phân chia bảo bối mà ra tay đánh nhau.

Thế nhưng Chu công tử chỉ có thể tự thuật ra bộ dáng của một tên thổ phỉ, tên thổ phỉ thứ hai căn bản không xuất hiện, hắn nhanh trí, tùy tiện tự thuật ra bộ dáng của một tên thổ phỉ, tên thổ phỉ này là thật lâu trước kia, được vẽ trên một lệnh truy nã hắn nhìn thấy khi đang làm ăn ở bên ngoài.

Nghê Diệp Tâm nói: “Sau khi tạo ra một kế hoạch tương kế tựu kế, Chu công tử có tiền, hắn bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc sống mới, hắn chuẩn bị thoát khỏi cuộc sống ở rể, rời đi nơi khác.” 

Dương đại tiểu thư vẫn luôn không nói gì, nghe đến đó, không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm, tựa như đặc biệt thống khổ.

Dương đại tiểu thư cười thảm một tiếng, nói: “Ngươi nói không sai, hắn chuẩn bị bỏ đi, hắn nói là xuất môn làm ăn, năm ngày sau trở về, kỳ thực hắn căn bản không dự định trở về.”

Chu công tử mượn cớ xuất môn làm ăn, nhưng thật ra là mang theo tiền bạc chuẩn bị đào tẩu. Hắn quả thật đã đến chỗ Ngô công tử, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, cho Ngô công tử một cái nhẫn ngọc đáng giá, để Ngô công tử hỗ trợ bao che, rồi rời đi.

Lúc gia đinh Dương gia mang theo thư tìm đến Ngô gia, kỳ thực Chu công tử căn bản không ở đó, lá thư đó là Ngô công tử giả mạo bút tích của Chu công tử, ngày hôm sau gia đinh liền đem lá thư đó mang về cho Dương đại tiểu thư.

Nghê Diệp Tâm nói: “Phu nhân, vào lúc ngươi thấy lá thư đó, ngươi có phải là đã biết, phu quân của ngươi vốn không ở nhà Ngô công tử?” 

Dương đại tiểu thư gật gật đầu, nói: “Đúng, ta rất quen thuộc chữ viết của phu quân ta, làm sao không biết được. Ta biết hắn không ở nhà Ngô công tử, ta còn biết hắn muốn đi đâu… Kỳ thực vào lúc ấy, ta cũng không biết, hắn vĩnh viễn bỏ đi, ta cho là hắn muốn đi… Muốn đi tìm tình nhân hắn nuôi ở bên ngoài…”

Dương đại tiểu thư nói tới chỗ này, liền nghẹn ngào khóc lên.

Cũng bởi vì vị tự xưng Hoa cô nương kia xuất hiện, mới để cho Dương đại tiểu thư nổi lòng nghi ngờ. Nàng vẫn cho là trượng phu của nàng là một nam nhân tốt, thế nhưng không nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ có cô nương trẻ tuổi tìm tới cửa.

Dương đại tiểu thư không tin đó là thê tử của phu quân nàng, sai người đi thăm dò, tra ra nữ nhân kia không phải là thê tử gì cả, là một nữ tử thanh lâu.

Dương đại tiểu thư không biết nên vui mừng hay nên khóc, nàng tra được nhiều thứ hơn, nàng phát hiện phu quân của nàng bên ngoài là một nam nhân tốt, thực ra trước đây ăn chơi chè chén không ít, hiện tại vẫn cứ bám lấy nàng, dùng tiền của nàng nuôi nữ nhân ở bên ngoài. 

Nghê Diệp Tâm: “Tình nhân của Chu công tử, hẳn là bị giấu ở trong miếu cầu tử?”

Dương đại tiểu thư ngẩng đầu lên, nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói: “Nghê đại nhân… Quả thực biết rất nhiều chuyện.”

Dương đại tiểu thư vạn vạn không nghĩ tới, Chu công tử đem một người phụ nữ giấu ở trong miếu cầu tự.

Lúc đầu, bởi vì không có hài tử, Dương đại tiểu thư mới tự mình đi miếu cầu tử, sau đó Chu công tử đi cùng nàng mấy lần, sau đó…

Nghê Diệp Tâm nhìn sổ sách quyên góp tiền dầu vừng, mặt trên có ghi chép rất nhiều lần Chu công tử tự mình đến đây, còn quyên tặng không ít tiền. Lúc đó Nghê Diệp Tâm liền thấy kỳ quái, tại sao Chu công tử hết lần này tới lần khác tự mình đến, hơn nữa đến còn rất có quy luật

Dương đại tiểu thư nói: “Sau đó ta phát hiện phu quân không ở nhà Ngô công tử, liền cảm thấy hắn có thể đã đi đến tự miếu, đi gặp tình nhân hắn…”

Dương đại tiểu thư trời chưa sáng liền khởi hành, nhưng thật ra là đi bắt kẻ thông dâm. Nàng đến trong miếu, quả nhiên thấy được phu quân của nàng, còn có một nữ nhân khác.

Nghê Diệp Tâm nói: “Các ngươi nổi lên xung đột, ngươi giết hắn? Sau đó đem thi thể giấu đi, làm bộ Chu công tử bị người ta bắt cóc.”

Dương đại tiểu thư im lặng một hồi, gian nan gật đầu.

Ngày ấy Dương đại tiểu thư chạy đến tự miếu, thoạt nhìn phương hướng không hợp, có chứng cớ không có mặt ở hiện trường, nhưng làm cho mọi người không nghĩ tới chính là, kỳ thực Chu công tử cũng chạy tới. 
Dương đại tiểu thư nói: “Ta… Lúc đó ta thấy bọn họ, thế nhưng không lộ mặt. Ta vốn muốn tìm phu quân ta để đàm luận, nhưng mà… Ta nghe được kế hoạch chạy trốn của bọn họ…”

Dương đại tiểu thư nhẫn nại, càng nghĩ đến những gì nàng đã nghe được càng tức giận. Nàng nghe Chu công tử nói cho nữ nhân kia, hắn lấy được rất nhiều tiền của Dương gia, đã có thể thoát khỏi nàng, muốn cùng nàng ta chạy trốn.

Nàng ta đương nhiên cao hứng, nói muốn chuẩn bị một chút, cùng đi với hắn.

Sau khi nữ nhân rời đi, Dương đại tiểu thư không nhịn được, đi ra cãi nhau cùng Chu công tử.

Chu công tử lúc đó cũng hoảng rồi, không nghĩ tới Dương đại tiểu thư lại ở đây, hắn vốn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Dương đại tiểu thư, nhưng không thành công, Dương đại tiểu thư đã biết tất cả mọi chuyện.

Dương đại tiểu thư run rẩy cả người, nói: “Ta vốn không muốn giết hắn, ta không dám giết người… Là hắn muốn giết ta trước, ta… Lúc đó ta quá sợ, hắn đột nhiên lấy dao ra… Sau đó tổn thương cánh tay của ta. Bây giờ trên cánh tay ta còn có một vết sẹo, không dám để người khác nhìn thấy. Lúc đó… Lúc đó ta quá sợ, liền giãy dụa, tránh né dao, kết quả… Kết quả ta đẩy hắn… Hắn liền rơi xuống vách núi…”

Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy thi thể của Chu công tử, bây giờ còn đang ở dưới vách núi?”

Dương đại tiểu thư run rẩy gật đầu, khóc không thành tiếng nói: “Đúng, nhất định là như vậy, vách núi kia cao chót vót, ta không xuống được, hắn… Hắn nhất định đã chết rồi. Ta không dám nói cho người khác biết, nhanh chóng trở về phòng mình xử lý vết thương trên cánh tay, ngày hôm sau liền mang nha hoàn đi mất. Thế nhưng…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện