“Nhưng cái gì?” Nghê Diệp Tâm hỏi.
Dương đại tiểu thư nói tới chỗ này liền không nói nữa, cả người run rẩy kịch liệt, dường như cực kỳ sợ hãi.
Mộ Dung Trường Tình hơi mất kiên nhẫn, nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra việc này rất dễ đoán.”
Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này Nghê Diệp Tâm mới nói: “Ta đoán là liên quan tới Xà Văn đồ đằng.”
Nghe đến Xà Văn đồ đằng, quả nhiên Dương đại tiểu thư liền run rẩy một cái, có vẻ như Nghê Diệp Tâm đã đoán đúng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ, đến cùng Xà Văn đồ đằng đại biểu cho cái gì? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện. Cho nên ta vẫn nghĩ không thông, bởi vì nếu như chuyện bắt cóc Chu công tử là do Dương tiểu thư bịa đặt, vậy Xà Văn đồ đằng là chuyện gì. Nhưng bây giờ ngược lại ta nghĩ, chỉ sợ Dương tiểu thư cũng không biết Xà Văn đồ đằng là cái gì nhỉ?”
“Ta thật sự không biết!” Dương đại tiểu thư chợt ngẩng đầu lên, nói: “Ta thật sự không biết đó là cái gì… Phu quân ta rơi xuống vách núi rồi chết, ta rất sợ, nên mới làm giả phong thư của bọn cướp, sau đó chuẩn bị bạc vờ đi chuộc người. Cứ như vậy, cho dù có trao bạc, phu quân ta vẫn không trở về, người khác cũng sẽ không hoài nghi. Nhưng mà… Nhưng mà ai ngờ được…”
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, sự tình đã qua được một thời gian, nhưng vào một buổi đêm nọ, Dương đại tiểu thư nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, trong lòng nàng có quỷ, ra cửa kiểm tra, liền thấy Xà Văn đồ đằng được vẽ bằng máu tươi trên tường viện.
Dương đại tiểu thư run run khớp hàm, nhớ lại tình huống lúc đó vẫn còn vô cùng sợ hãi, nói: “Ta thấy vết máu đó còn chưa kịp khô, ta có thể ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó… Sau đó ta liền thấy, có một bóng người đứng ở dưới cái đồ đằng kỳ quái đó.”
“Có người?” Mộ Dung Trường Tình hơi kinh ngạc.
Mộ Dung Trường Tình chú ý nhất là sự tình Xà Văn đồ đằng, Dương đại tiểu thư nói đến chỗ này, y liền hoàn toàn xốc lại tinh thần.
Dương đại tiểu thư gật đầu, nói: “Đúng, một nam nhân. Lúc đó ta rất sợ, cho nên ta không dám lại gần quá, ta không thấy dung mạo của hắn ra sao. Nhưng hắn nói chuyện với ta, hắn nói… Hắn nói, nói hắn nhìn thấy ta giết người! Hắn nhìn thấy ta giết người!”
Âm thanh Dương đại tiểu thư cao hơn một chút, sợ hãi run cầm cập, nói: “Ta sợ hãi, ta nói hắn nói bậy, hắn lại đứng đó cười. Lúc đó ta rất sợ, ta không nghĩ tới… Hắn lại có thể nhìn thấy ta giết người…”
Dương đại tiểu thư liền khóc lên, nam nhân kia uy hiếp nàng, mấy ngày sau, hắn sẽ đến lấy một thứ, nếu như hắn lấy được thứ kia, sẽ không nói cho người khác chuyện Dương đại tiểu thư giết người, nếu như không lấy được…
Dương đại tiểu thư rất sợ hãi, nói: “Ta không có thứ mà hắn muốn! Ta thật sự không có, ta không biết hắn muốn cái gì, ta căn bản không có cách nào cho hắn.”
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Hắn muốn cái gì?”
Dương đại tiểu thư nói: “Một thanh… Một thanh chủy thủ, nói là một chủy thủ có khắc Xà Văn đồ đằng ở mặt trên!”
Xà Văn chủy thủ! Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lập tức nhìn nhau, thứ nam nhân kia muốn lại là Xà Văn chủy thủ.
Xà Văn chủy thủ vốn ở trong Trường Sinh khố Dương gia, quả thật là ở Dương gia. Nhưng Chu công tử trông coi tự trộm, Xà Văn chủy thủ cũng nằm trong số đồ vật bị mất, chẳng biết đang ở đâu, Dương đại tiểu thư hiển nhiên cũng không biết Xà Văn chủy thủ này.
Nghê Diệp Tâm trầm mặc một lát, nói: “Thời gian hắn quy định, có phải là tối hôm nay. Nam nhân kia sẽ trở lại vào tối hôm nay?”
Dương đại tiểu thư sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhìn Nghê Diệp Tâm không nói gì, nhưng trong mắt đều là nghi vấn, hình như rất giật mình vì sao Nghê Diệp Tâm lại biết.
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Làm sao ngươi biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Việc này không phải rất rõ ràng sao? Lúc nãy ta đã nói, mặc dù Dương lão là một quan ngũ phẩm, còn đã từ quan từ lâu, nhưng hiển nhiên lão cũng không đem ta để trong mắt. Dương lão vội vàng thu dọn gia sản muốn mang Dương đại tiểu thư rời đi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn tránh né chúng ta. Lão muốn chạy khỏi nơi này, tuyệt đối còn có nguyên nhân khác, có một nguyên nhân khiến lão thực sự sợ hãi.”
Mộ Dung Trường Tình bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Dương lão quả nhiên biết chuyện về Xà Văn đồ đằng này.”
Nghê Diệp Tâm tận lực khiến ngữ khí của mình thân thiện hơn một chút, hỏi: “Phu nhân, ngươi còn biết điều gì về đồ đằng này không?”
“Ta thật sự không biết, cái gì cũng không biết. Ta là lần đầu tiên nhìn thấy đồ đằng này…” Dương đại tiểu thư nói: “Ngày ấy, cha ta cũng nhìn thấy đồ đằng máu này, sau khi hắn nhìn thấy biểu tình trở nên rất chấn kinh, nhưng hắn lại không chịu nói gì cả. Ta không biết hắn bị làm sao, bệnh tình dường như cũng nghiêm trọng hơn, thoạt nhìn rất kinh hoảng cũng rất… Thống khổ bất an… Nhưng hắn không nói với ta.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Như vậy, xin hỏi phu nhân, nam nhân xuất hiện cùng đồ đằng vào đêm hôm ấy, chiều cao thế nào? Vóc người đại khái ra sao? Giọng nói thì sao?”
Dương đại tiểu thư cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Không quá cao, cũng chẳnng hề cường tráng, giọng nói… Rất ôn hòa, nhưng khiến ta cảm thấy không rét mà run.”
Rốt cuộc người vẽ ra Xà Văn đồ đằng là ai, bọn họ vẫn không biết, nhưng vụ án Chu công tử ngược lại đã hiểu rõ kỹ càng.
Còn việc lúc Hoa cô nương chết, vì sao trên người lại có đồ trang sức của Dương đại tiểu thư, thật ra đó là do Dương đại tiểu thư đưa cho Hoa cô nương, hơn nữa còn tự mình đưa đến.
Trước đây Dương đại tiểu thư rất không thích Hoa cô nương, thậm chí vô cùng chán ghét nàng. Song khi nàng biết phu quân của mình rốt cuộc là người như thế nào, nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với vị Hoa cô nương kia. Có lẽ các nàng gặp được nhiều việc giống nhau, đều do một nam nhân tạo thành, nam nhân kia lúc đầu gặp được các nàng đều nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng một khi đạt được, liền vứt bỏ như rác rưởi.
Dương đại tiểu thư lấy một phần đồ trang sức của mình, thừa dịp đi tiền trang rút tiền, đưa cho Hoa cô nương, hi vọng nàng có thể rời khỏi nơi này, nhanh chóng tạo cho mình một cuộc sống mới.
Nghê Diệp Tâm kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn đi tìm người nha môn, bọn bộ khoái chạy đến tự miếu mà Dương đại tiểu thư đã nói, trước tiên đi tìm nhân tình Chu công tử giấu trong tự miếu, sau đó bắt đầu tìm kiếm suốt đêm ở dưới vách núi gần tự miếu, hy vọng có thể sớm ngày tìm được thi thể Chu công tử.
Dương lão cùng Dương đại tiểu thư trở về nha môn cùng quan sai, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở lại Dương gia, lúc xong việc đã hơn nửa đêm.
Dương gia rất yên tĩnh, có vẻ trống rỗng.
Nghê Diệp Tâm ngồi trong phòng, căn phòng này là của Dương đại tiểu thư, hắn an vị trước một cái bàn tròn, rót cho mình một ly nước trà, uống một hớp, nói: chẳng tốt đẹp gì.”
Trong phòng ánh nến chập chờn, trước bàn chỉ có một mình Nghê Diệp Tâm, hắn giống như đang tại lầm bầm lầu bầu, cũng không có người trả lời hắn.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Ngươi nói, có phải ánh mắt của Dương đại tiểu thư rất không tốt hay không, tại sao lại đi coi trọng một nam nhân như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói xong, trong phòng liền yên tĩnh.
Nhưng yên tĩnh không được bao lâu, Nghê Diệp Tâm lại tiếp tục nói: “Không biết bọn Vương bộ khoái có tìm được thi thể Chu công tử hay không, nếu như lời Dương đại tiểu thư nói đều là nói thật, tìm ra thi thể, ngỗ tác khám nghiệm thi thể chứng minh không phải là giả, có lẽ Dương đại tiểu thư cũng được xem như là ngộ sát (lỡ tay giết người), cũng có thể…”
“Câm miệng!”
Nghê Diệp Tâm đang lải nhải cằn nhằn, bỗng nhiên có người ngắt lời hắn.
Nghê Diệp Tâm cười ngẩng đầu lên nhìn, thì ra trong phòng không chỉ có một mình hắn, Mộ Dung Trường Tình đang ngồi trên xà nhà, lúc này đã chịu không nổi mới mở miệng ngăn hắn.
Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt liếc hắn, nói: “Còn nói tiếng nào, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi.”
Nghê Diệp Tâm đứng lên, đi đến phía dưới xà nhà, ngẩng đầu nhìn y, nói: “Ngươi xuống dưới đi, ngồi cao như vậy, rất không thoải mái.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, Nghê Diệp Tâm còn nói: “Hơn nữa chỉ sợ người kia sẽ không đến.”
Tối hôm nay hai người bọn họ ngồi đây canh giữ trong Dương phủ, là để chờ nam nhân vẽ ra Xà Văn đồ đằng kia xuất hiện. Song nửa đêm đã trôi qua, Dương phủ vẫn lặng yên không tiếng động.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Không được, đợi đến hừng đông lại nói.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi nghĩ hắn là quả dưa ngốc sao? Dương phủ làm ra động tĩnh lớn như vậy, quan sai ra ra vào vào, còn mang người đi, chắc chắn hắn sẽ không xuất hiện.”
“Hừ!” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Quan sai tính là gì, nếu như thứ ta muốn đang ở đây, cho dù Hoàng đế lão tử ở trong này, ta cũng qua lại tự nhiên.”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhấc chân nhảy lên xà nhà, ngồi xổm ngay bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên rất ghét bỏ hắn chen lên, phất tay muốn quét hắn xuống đất.
Nghê Diệp Tâm phản ứng nhanh, trở tay nắm lấy cổ tay của y, nói rằng: “Đại hiệp đừng đẩy, nếu như ta ngã xuống, nhất định sẽ đập nguyên một cái hố trên đất, chắc chắn bên ngoài có thể nghe được, nếu như người kia vừa vặn ở phụ cận, chẳng phải sẽ bị dọa chạy mất?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, Mộ Dung Trường Tình ngừng lại động tác, Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi bên cạnh y. Chỗ này thật sự rất nhỏ hẹp, hai nam nhân ngồi chung một chỗ, vai sát bên vai, còn phải rụt người lại mới vừa.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, lắc lắc hai chân, nói: “Thôi, ta chờ cùng ngươi cũng không tệ, tốt xấu gì cũng chỉ có hai người, ngươi xem, phía dưới còn có cây nến nữa, cũng hơi lãng mạn.”
“Câm miệng!” Mộ Dung Trường Tình bị hắn làm cho đau não, nói: “Đợi ta cắt đi đầu lưỡi của ngươi thì mới dừng hả?”
Nghê Diệp Tâm ngậm miệng lắc lắc đầu, sau đó có chút oan ức nhỏ giọng nói: “Chẳng qua ta nghĩ, chúng ta không ai nói chuyện, lại ngồi chung một chỗ, có chút lúng túng nha. Lẽ nào giữa chúng ta đã tiến triển đến độ ngồi cùng một chỗ, cho dù lẳng lặng không nói câu nào, cũng sẽ không cảm thấy lúng túng sao?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Buổi tối rất yên tĩnh, không có bóng người. Nghê Diệp Tâm lải nhải nói một hồi, Mộ Dung Trường Tình thật sự không làm gì được hắn, nhưng Mộ Dung Trường Tình không thèm để ý tới hắn, một lát sau, Nghê Diệp Tâm thế nhưng lại đang ngủ.
Ngồi trên xà nhà ngủ quả thực cũng có chút khó khăn, Mộ Dung Trường Tình nghe đến Nghê Diệp Tâm hô hấp lâu dài thời điểm, còn tưởng rằng bản thân bị ảo thính, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Nghê Diệp Tâm buồn ngủ suýt chút nữa ngã xuống dưới xà nhà.
Mộ Dung Trường Tình vươn tay kéo, liền lôi lại được Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa ngã xuống. Mà Nghê đại nhân quả thực rất ngoan ngoãn, thân thể nghiêng qua, trực tiếp dựa lên vai Mộ Dung Trường Tình, còn cọ cọ tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy nắm đấm có hơi ngứa, đời này y còn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai, đương nhiên ngoại trừ Ngọc Mễ.
Nhưng Mộ Dung đại hiệp chỉ tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn để Nghê Diệp Tâm dựa lên vai y ngủ. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình phát hiện, để Nghê Diệp Tâm ngủ so với việc để hắn lải nhải thì đỡ hơn nhiều, nếu như đánh thức hắn, không biết hắn sẽ tiếp tục nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm có chút buồn ngủ, tra án cũng là việc tiêu hao nhiều năng lượng, mơ mơ màng màng liền ngủ say.
Chờ đến thời điểm hắn mở mắt ra, liền thấy ánh nắng mông lung ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Nghê Diệp Tâm vươn mình một cái, lập tức ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường, mà không phải đang ngồi trên xà nhà.
Hắn hoảng sợ, không nhớ được đã xảy ra chuyện gì, nhìn sang trái phải, vậy mà đã trở lại nha môn.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài phòng, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trì Long luyện võ vào buổi sáng ở bên ngoài.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Trì Long, tại sao ta lại về đây?”
“Nghê đại nhân, ngươi thức dậy thật sớm a.” Trì Long nói: “Ngày hôm qua ngài được Mộ Dung đại hiệp ôm về đây, chúng ta còn tưởng Nghê đại nhân bị thương, sợ hết hồn, thì ra chỉ là ngủ thiếp đi.”
“A?” Nghê Diệp Tâm có chút choáng váng, nói: “Ta được Mộ Dung Trường Tình ôm về?”
Trì Long gật đầu.
Đột nhiên trên mặt Nghê Diệp Tâm có chút hưng phấn, nói: “Làm sao ôm về như thế nào? Chẳng lẽ là kiểu ôm công chúa sao? Bây giờ Mộ Dung đại hiệp đang ở đâu?”
Trì Long gãi sau ót, nói: “A? Ôm công chúa là gì?”
“Chính là…” Nghê Diệp Tâm vừa muốn cùng hắn giải thích một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thấy Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình không ở trong phòng của y, mà ngồi ở trước bàn đá trong sân, giống như một bức tượng điêu khắc, không biết đang làm gì.
Trì Long nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua Mộ Dung đại hiệp ôm Nghê đại nhân trở về, sau đó vẫn ngồi ở chỗ kia, không biết đang làm gì nữa? Nghê đại nhân, ngươi cãi nhau với Mộ Dung đại hiệp sao?”
Nghê Diệp Tâm cũng rất buồn bực, khoát tay áo một cái, đi tới gần.
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trước bàn đá, vì quay lưng về phía bọn họ, nên không thấy rõ y đang làm gì. Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ thò đầu tới, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Tê ——”, Ngọc Mễ đột nhiên nhảy ra, suýt chút nữa đụng phải mũi Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm sợ đến mức thiếu chút ngồi bệt xuống đất, nói: “Mộ Dung đại hiệp! Ngươi sẽ không ngồi đây chơi với Ngọc Mễ cả một buổi tối đi! Ngươi cũng quá có nhã hứng rồi.”
Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới quay đầu lại nhìn hắn, dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc.
Nghê Diệp Tâm tránh né Ngọc Mễ, đi quanh nửa vòng, ngồi bên người Mộ Dung Trường Tình, ngồi đây mới nhìn rõ, Mộ Dung Trường Tình không phải đang chơi với Ngọc Mễ, y đang nhìn đồ vật trong tay.
Trong tay Mộ Dung Trường Tình cầm một thanh Xà Văn chủy thủ, y đang cẩn thận quan sát.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tại sao ngươi lại ngồi đây nhìn chủy thủ của sư phụ ngươi…”
Nghê Diệp Tâm nói rất bình thản, đột nhiên ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ chủy thủ trong tay Mộ Dung Trường Tình là của sư phụ y, không ngờ lại không phải.
Thanh chủy thủ này thoạt nhìn cũ kỹ hơn, lưỡi dao có chỗ bị cuốn lại, hơn nữa cuối cùng chính là, bên cạnh để một tấm da cũ kỹ, chưởng quầy Trường Sinh khố đã từng nói, thanh chủy thủ kia dùng một tấm da để bao lại.
Dương đại tiểu thư nói tới chỗ này liền không nói nữa, cả người run rẩy kịch liệt, dường như cực kỳ sợ hãi.
Mộ Dung Trường Tình hơi mất kiên nhẫn, nói: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra việc này rất dễ đoán.”
Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này Nghê Diệp Tâm mới nói: “Ta đoán là liên quan tới Xà Văn đồ đằng.”
Nghe đến Xà Văn đồ đằng, quả nhiên Dương đại tiểu thư liền run rẩy một cái, có vẻ như Nghê Diệp Tâm đã đoán đúng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta vẫn luôn suy nghĩ, đến cùng Xà Văn đồ đằng đại biểu cho cái gì? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện. Cho nên ta vẫn nghĩ không thông, bởi vì nếu như chuyện bắt cóc Chu công tử là do Dương tiểu thư bịa đặt, vậy Xà Văn đồ đằng là chuyện gì. Nhưng bây giờ ngược lại ta nghĩ, chỉ sợ Dương tiểu thư cũng không biết Xà Văn đồ đằng là cái gì nhỉ?”
“Ta thật sự không biết!” Dương đại tiểu thư chợt ngẩng đầu lên, nói: “Ta thật sự không biết đó là cái gì… Phu quân ta rơi xuống vách núi rồi chết, ta rất sợ, nên mới làm giả phong thư của bọn cướp, sau đó chuẩn bị bạc vờ đi chuộc người. Cứ như vậy, cho dù có trao bạc, phu quân ta vẫn không trở về, người khác cũng sẽ không hoài nghi. Nhưng mà… Nhưng mà ai ngờ được…”
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, sự tình đã qua được một thời gian, nhưng vào một buổi đêm nọ, Dương đại tiểu thư nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, trong lòng nàng có quỷ, ra cửa kiểm tra, liền thấy Xà Văn đồ đằng được vẽ bằng máu tươi trên tường viện.
Dương đại tiểu thư run run khớp hàm, nhớ lại tình huống lúc đó vẫn còn vô cùng sợ hãi, nói: “Ta thấy vết máu đó còn chưa kịp khô, ta có thể ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó… Sau đó ta liền thấy, có một bóng người đứng ở dưới cái đồ đằng kỳ quái đó.”
“Có người?” Mộ Dung Trường Tình hơi kinh ngạc.
Mộ Dung Trường Tình chú ý nhất là sự tình Xà Văn đồ đằng, Dương đại tiểu thư nói đến chỗ này, y liền hoàn toàn xốc lại tinh thần.
Dương đại tiểu thư gật đầu, nói: “Đúng, một nam nhân. Lúc đó ta rất sợ, cho nên ta không dám lại gần quá, ta không thấy dung mạo của hắn ra sao. Nhưng hắn nói chuyện với ta, hắn nói… Hắn nói, nói hắn nhìn thấy ta giết người! Hắn nhìn thấy ta giết người!”
Âm thanh Dương đại tiểu thư cao hơn một chút, sợ hãi run cầm cập, nói: “Ta sợ hãi, ta nói hắn nói bậy, hắn lại đứng đó cười. Lúc đó ta rất sợ, ta không nghĩ tới… Hắn lại có thể nhìn thấy ta giết người…”
Dương đại tiểu thư liền khóc lên, nam nhân kia uy hiếp nàng, mấy ngày sau, hắn sẽ đến lấy một thứ, nếu như hắn lấy được thứ kia, sẽ không nói cho người khác chuyện Dương đại tiểu thư giết người, nếu như không lấy được…
Dương đại tiểu thư rất sợ hãi, nói: “Ta không có thứ mà hắn muốn! Ta thật sự không có, ta không biết hắn muốn cái gì, ta căn bản không có cách nào cho hắn.”
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Hắn muốn cái gì?”
Dương đại tiểu thư nói: “Một thanh… Một thanh chủy thủ, nói là một chủy thủ có khắc Xà Văn đồ đằng ở mặt trên!”
Xà Văn chủy thủ! Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lập tức nhìn nhau, thứ nam nhân kia muốn lại là Xà Văn chủy thủ.
Xà Văn chủy thủ vốn ở trong Trường Sinh khố Dương gia, quả thật là ở Dương gia. Nhưng Chu công tử trông coi tự trộm, Xà Văn chủy thủ cũng nằm trong số đồ vật bị mất, chẳng biết đang ở đâu, Dương đại tiểu thư hiển nhiên cũng không biết Xà Văn chủy thủ này.
Nghê Diệp Tâm trầm mặc một lát, nói: “Thời gian hắn quy định, có phải là tối hôm nay. Nam nhân kia sẽ trở lại vào tối hôm nay?”
Dương đại tiểu thư sững sờ, sau đó gật gật đầu, nhìn Nghê Diệp Tâm không nói gì, nhưng trong mắt đều là nghi vấn, hình như rất giật mình vì sao Nghê Diệp Tâm lại biết.
Mộ Dung Trường Tình hỏi: “Làm sao ngươi biết.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Việc này không phải rất rõ ràng sao? Lúc nãy ta đã nói, mặc dù Dương lão là một quan ngũ phẩm, còn đã từ quan từ lâu, nhưng hiển nhiên lão cũng không đem ta để trong mắt. Dương lão vội vàng thu dọn gia sản muốn mang Dương đại tiểu thư rời đi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn tránh né chúng ta. Lão muốn chạy khỏi nơi này, tuyệt đối còn có nguyên nhân khác, có một nguyên nhân khiến lão thực sự sợ hãi.”
Mộ Dung Trường Tình bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Dương lão quả nhiên biết chuyện về Xà Văn đồ đằng này.”
Nghê Diệp Tâm tận lực khiến ngữ khí của mình thân thiện hơn một chút, hỏi: “Phu nhân, ngươi còn biết điều gì về đồ đằng này không?”
“Ta thật sự không biết, cái gì cũng không biết. Ta là lần đầu tiên nhìn thấy đồ đằng này…” Dương đại tiểu thư nói: “Ngày ấy, cha ta cũng nhìn thấy đồ đằng máu này, sau khi hắn nhìn thấy biểu tình trở nên rất chấn kinh, nhưng hắn lại không chịu nói gì cả. Ta không biết hắn bị làm sao, bệnh tình dường như cũng nghiêm trọng hơn, thoạt nhìn rất kinh hoảng cũng rất… Thống khổ bất an… Nhưng hắn không nói với ta.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Như vậy, xin hỏi phu nhân, nam nhân xuất hiện cùng đồ đằng vào đêm hôm ấy, chiều cao thế nào? Vóc người đại khái ra sao? Giọng nói thì sao?”
Dương đại tiểu thư cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Không quá cao, cũng chẳnng hề cường tráng, giọng nói… Rất ôn hòa, nhưng khiến ta cảm thấy không rét mà run.”
Rốt cuộc người vẽ ra Xà Văn đồ đằng là ai, bọn họ vẫn không biết, nhưng vụ án Chu công tử ngược lại đã hiểu rõ kỹ càng.
Còn việc lúc Hoa cô nương chết, vì sao trên người lại có đồ trang sức của Dương đại tiểu thư, thật ra đó là do Dương đại tiểu thư đưa cho Hoa cô nương, hơn nữa còn tự mình đưa đến.
Trước đây Dương đại tiểu thư rất không thích Hoa cô nương, thậm chí vô cùng chán ghét nàng. Song khi nàng biết phu quân của mình rốt cuộc là người như thế nào, nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với vị Hoa cô nương kia. Có lẽ các nàng gặp được nhiều việc giống nhau, đều do một nam nhân tạo thành, nam nhân kia lúc đầu gặp được các nàng đều nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng một khi đạt được, liền vứt bỏ như rác rưởi.
Dương đại tiểu thư lấy một phần đồ trang sức của mình, thừa dịp đi tiền trang rút tiền, đưa cho Hoa cô nương, hi vọng nàng có thể rời khỏi nơi này, nhanh chóng tạo cho mình một cuộc sống mới.
Nghê Diệp Tâm kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn đi tìm người nha môn, bọn bộ khoái chạy đến tự miếu mà Dương đại tiểu thư đã nói, trước tiên đi tìm nhân tình Chu công tử giấu trong tự miếu, sau đó bắt đầu tìm kiếm suốt đêm ở dưới vách núi gần tự miếu, hy vọng có thể sớm ngày tìm được thi thể Chu công tử.
Dương lão cùng Dương đại tiểu thư trở về nha môn cùng quan sai, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ở lại Dương gia, lúc xong việc đã hơn nửa đêm.
Dương gia rất yên tĩnh, có vẻ trống rỗng.
Nghê Diệp Tâm ngồi trong phòng, căn phòng này là của Dương đại tiểu thư, hắn an vị trước một cái bàn tròn, rót cho mình một ly nước trà, uống một hớp, nói: chẳng tốt đẹp gì.”
Trong phòng ánh nến chập chờn, trước bàn chỉ có một mình Nghê Diệp Tâm, hắn giống như đang tại lầm bầm lầu bầu, cũng không có người trả lời hắn.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Ngươi nói, có phải ánh mắt của Dương đại tiểu thư rất không tốt hay không, tại sao lại đi coi trọng một nam nhân như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói xong, trong phòng liền yên tĩnh.
Nhưng yên tĩnh không được bao lâu, Nghê Diệp Tâm lại tiếp tục nói: “Không biết bọn Vương bộ khoái có tìm được thi thể Chu công tử hay không, nếu như lời Dương đại tiểu thư nói đều là nói thật, tìm ra thi thể, ngỗ tác khám nghiệm thi thể chứng minh không phải là giả, có lẽ Dương đại tiểu thư cũng được xem như là ngộ sát (lỡ tay giết người), cũng có thể…”
“Câm miệng!”
Nghê Diệp Tâm đang lải nhải cằn nhằn, bỗng nhiên có người ngắt lời hắn.
Nghê Diệp Tâm cười ngẩng đầu lên nhìn, thì ra trong phòng không chỉ có một mình hắn, Mộ Dung Trường Tình đang ngồi trên xà nhà, lúc này đã chịu không nổi mới mở miệng ngăn hắn.
Mộ Dung Trường Tình lạnh nhạt liếc hắn, nói: “Còn nói tiếng nào, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi.”
Nghê Diệp Tâm đứng lên, đi đến phía dưới xà nhà, ngẩng đầu nhìn y, nói: “Ngươi xuống dưới đi, ngồi cao như vậy, rất không thoải mái.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, Nghê Diệp Tâm còn nói: “Hơn nữa chỉ sợ người kia sẽ không đến.”
Tối hôm nay hai người bọn họ ngồi đây canh giữ trong Dương phủ, là để chờ nam nhân vẽ ra Xà Văn đồ đằng kia xuất hiện. Song nửa đêm đã trôi qua, Dương phủ vẫn lặng yên không tiếng động.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Không được, đợi đến hừng đông lại nói.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi nghĩ hắn là quả dưa ngốc sao? Dương phủ làm ra động tĩnh lớn như vậy, quan sai ra ra vào vào, còn mang người đi, chắc chắn hắn sẽ không xuất hiện.”
“Hừ!” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Quan sai tính là gì, nếu như thứ ta muốn đang ở đây, cho dù Hoàng đế lão tử ở trong này, ta cũng qua lại tự nhiên.”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhấc chân nhảy lên xà nhà, ngồi xổm ngay bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên rất ghét bỏ hắn chen lên, phất tay muốn quét hắn xuống đất.
Nghê Diệp Tâm phản ứng nhanh, trở tay nắm lấy cổ tay của y, nói rằng: “Đại hiệp đừng đẩy, nếu như ta ngã xuống, nhất định sẽ đập nguyên một cái hố trên đất, chắc chắn bên ngoài có thể nghe được, nếu như người kia vừa vặn ở phụ cận, chẳng phải sẽ bị dọa chạy mất?”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, Mộ Dung Trường Tình ngừng lại động tác, Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi bên cạnh y. Chỗ này thật sự rất nhỏ hẹp, hai nam nhân ngồi chung một chỗ, vai sát bên vai, còn phải rụt người lại mới vừa.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, lắc lắc hai chân, nói: “Thôi, ta chờ cùng ngươi cũng không tệ, tốt xấu gì cũng chỉ có hai người, ngươi xem, phía dưới còn có cây nến nữa, cũng hơi lãng mạn.”
“Câm miệng!” Mộ Dung Trường Tình bị hắn làm cho đau não, nói: “Đợi ta cắt đi đầu lưỡi của ngươi thì mới dừng hả?”
Nghê Diệp Tâm ngậm miệng lắc lắc đầu, sau đó có chút oan ức nhỏ giọng nói: “Chẳng qua ta nghĩ, chúng ta không ai nói chuyện, lại ngồi chung một chỗ, có chút lúng túng nha. Lẽ nào giữa chúng ta đã tiến triển đến độ ngồi cùng một chỗ, cho dù lẳng lặng không nói câu nào, cũng sẽ không cảm thấy lúng túng sao?”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Buổi tối rất yên tĩnh, không có bóng người. Nghê Diệp Tâm lải nhải nói một hồi, Mộ Dung Trường Tình thật sự không làm gì được hắn, nhưng Mộ Dung Trường Tình không thèm để ý tới hắn, một lát sau, Nghê Diệp Tâm thế nhưng lại đang ngủ.
Ngồi trên xà nhà ngủ quả thực cũng có chút khó khăn, Mộ Dung Trường Tình nghe đến Nghê Diệp Tâm hô hấp lâu dài thời điểm, còn tưởng rằng bản thân bị ảo thính, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Nghê Diệp Tâm buồn ngủ suýt chút nữa ngã xuống dưới xà nhà.
Mộ Dung Trường Tình vươn tay kéo, liền lôi lại được Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa ngã xuống. Mà Nghê đại nhân quả thực rất ngoan ngoãn, thân thể nghiêng qua, trực tiếp dựa lên vai Mộ Dung Trường Tình, còn cọ cọ tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy nắm đấm có hơi ngứa, đời này y còn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai, đương nhiên ngoại trừ Ngọc Mễ.
Nhưng Mộ Dung đại hiệp chỉ tự hỏi một chút, cuối cùng vẫn để Nghê Diệp Tâm dựa lên vai y ngủ. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình phát hiện, để Nghê Diệp Tâm ngủ so với việc để hắn lải nhải thì đỡ hơn nhiều, nếu như đánh thức hắn, không biết hắn sẽ tiếp tục nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm có chút buồn ngủ, tra án cũng là việc tiêu hao nhiều năng lượng, mơ mơ màng màng liền ngủ say.
Chờ đến thời điểm hắn mở mắt ra, liền thấy ánh nắng mông lung ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Nghê Diệp Tâm vươn mình một cái, lập tức ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường, mà không phải đang ngồi trên xà nhà.
Hắn hoảng sợ, không nhớ được đã xảy ra chuyện gì, nhìn sang trái phải, vậy mà đã trở lại nha môn.
Nghê Diệp Tâm lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài phòng, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trì Long luyện võ vào buổi sáng ở bên ngoài.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Trì Long, tại sao ta lại về đây?”
“Nghê đại nhân, ngươi thức dậy thật sớm a.” Trì Long nói: “Ngày hôm qua ngài được Mộ Dung đại hiệp ôm về đây, chúng ta còn tưởng Nghê đại nhân bị thương, sợ hết hồn, thì ra chỉ là ngủ thiếp đi.”
“A?” Nghê Diệp Tâm có chút choáng váng, nói: “Ta được Mộ Dung Trường Tình ôm về?”
Trì Long gật đầu.
Đột nhiên trên mặt Nghê Diệp Tâm có chút hưng phấn, nói: “Làm sao ôm về như thế nào? Chẳng lẽ là kiểu ôm công chúa sao? Bây giờ Mộ Dung đại hiệp đang ở đâu?”
Trì Long gãi sau ót, nói: “A? Ôm công chúa là gì?”
“Chính là…” Nghê Diệp Tâm vừa muốn cùng hắn giải thích một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt liền thấy Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình không ở trong phòng của y, mà ngồi ở trước bàn đá trong sân, giống như một bức tượng điêu khắc, không biết đang làm gì.
Trì Long nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua Mộ Dung đại hiệp ôm Nghê đại nhân trở về, sau đó vẫn ngồi ở chỗ kia, không biết đang làm gì nữa? Nghê đại nhân, ngươi cãi nhau với Mộ Dung đại hiệp sao?”
Nghê Diệp Tâm cũng rất buồn bực, khoát tay áo một cái, đi tới gần.
Mộ Dung Trường Tình ngồi ở trước bàn đá, vì quay lưng về phía bọn họ, nên không thấy rõ y đang làm gì. Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ thò đầu tới, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Tê ——”, Ngọc Mễ đột nhiên nhảy ra, suýt chút nữa đụng phải mũi Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm sợ đến mức thiếu chút ngồi bệt xuống đất, nói: “Mộ Dung đại hiệp! Ngươi sẽ không ngồi đây chơi với Ngọc Mễ cả một buổi tối đi! Ngươi cũng quá có nhã hứng rồi.”
Lúc này Mộ Dung Trường Tình mới quay đầu lại nhìn hắn, dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc.
Nghê Diệp Tâm tránh né Ngọc Mễ, đi quanh nửa vòng, ngồi bên người Mộ Dung Trường Tình, ngồi đây mới nhìn rõ, Mộ Dung Trường Tình không phải đang chơi với Ngọc Mễ, y đang nhìn đồ vật trong tay.
Trong tay Mộ Dung Trường Tình cầm một thanh Xà Văn chủy thủ, y đang cẩn thận quan sát.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tại sao ngươi lại ngồi đây nhìn chủy thủ của sư phụ ngươi…”
Nghê Diệp Tâm nói rất bình thản, đột nhiên ngây ngẩn cả người, hắn nghĩ chủy thủ trong tay Mộ Dung Trường Tình là của sư phụ y, không ngờ lại không phải.
Thanh chủy thủ này thoạt nhìn cũ kỹ hơn, lưỡi dao có chỗ bị cuốn lại, hơn nữa cuối cùng chính là, bên cạnh để một tấm da cũ kỹ, chưởng quầy Trường Sinh khố đã từng nói, thanh chủy thủ kia dùng một tấm da để bao lại.
Danh sách chương