Edit & beta: Trường Ca

Nghê Diệp Tâm sững sờ, Trì Long cùng Triệu Duẫn đứng bên cũng sững sờ.

Trì Long là người không để chuyện gì trong lòng, nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói rằng: “Vương gia, chuyện này… Hiện tại Phùng gia có hai người chết, lẽ nào chúng ta cứ đi như vậy?”

Triệu Duẫn vội âm thầm kéo Trì Long một cái, Trì Long mới miễn cưỡng ngậm miệng.

Kính vương gia cười cười, vẫn không ngẩng đầu nhìn bọn họ, chơi đùa chén trà trong tay, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, có phần mất tập trung nói: “Các ngươi đi thăm dò vụ án khác đi, nơi này để bản vương quản là được rồi.”

Nghê Diệp Tâm cụp mi mắt, nói: “Được, Vương gia.”

Lúc này Kính vương gia mới giương mắt nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, nói: “Được, các ngươi đi đi. Bản vương không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi.”

Ba người hành lễ chuẩn bị về phòng, Kính vương gia bỗng nhiên đặt tách trà lên bàn, nói: “Nghê hộ vệ.”

“Ty chức ở đây.” Nghê Diệp Tâm đau đầu, nhanh chóng xoay người lại.

Kính vương hơi khựng lại một chút, rồi nói: “Vị công tử vừa rời khỏi kia, ngươi có quen biết không?”

Người vừa rời khỏi…

Nghê Diệp Tâm không cần suy nghĩ cũng biết Kính vương nói ai, nhất định là Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm thản nhiên nói: “Bèo nước gặp nhau.”

Kính vương nói: “Ngươi có biết tên y là gì?”

“Chuyện này…” Nghê Diệp Tâm nói: “Ty chức ngược lại đã hỏi qua, nhưng vị công tử kia không trả lời.”

Kính vương nghe vậy, bỗng nhiên liền nở nụ cười một tiếng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, chỉ nói là: “Được, ngươi đi đi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lui ra, định đi về phòng của mình, lúc quay người rời đi lại nghe thấy Kính vương nhỏ giọng thì thầm một câu.

“Quá giống…”

Nghê Diệp Tâm nói dối mà mặt không đổi sắc, bước nhanh về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chặn hết đường liên thông với bên ngoài, làm xong mới tựa lưng lên ván cửa thở phào nhẹ nhõm.

“Bèo nước gặp nhau?”

Trong căn phòng yên tĩnh, có một âm thanh chậm rãi nói.

Nghê Diệp Tâm bị dọa giật mình, cẩn thận nhìn, Mộ Dung Trường Tình cư nhiên lại ngồi trên ghế cách đó không xa, đang bắt chéo chân uống trà.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng cài then cửa, rồi chạy chậm sang đó, nói: “Xuỵt —— nhỏ giọng một chút, Mộ Dung đại hiệp, sao ngươi lại vào đây, không phải ngươi đã về phòng rồi sao?”

Mộ Dung Trường Tình uống trà, thoáng nâng mí mắt. Nghê Diệp Tâm nhìn theo tầm mắt của y, liền thấy phòng mình còn một cửa sổ đang mở.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy tới, đóng cửa sổ lại.

Mộ Dung Trường Tình đã về phòng, nhưng vẫn nghe được rõ ràng những âm thanh bên ngoài, nghe thấy Vương gia kia không cho Nghê Diệp Tâm tiếp tục tra án, có phần đứng ngồi không yên, liền nhảy cửa sổ đi vào phòng Nghê Diệp Tâm, vẫn là thần không biết quỷ không hay.

Nghê Diệp Tâm đóng kỹ cửa sổ, nói: “Kính vương không biết đang làm gì nữa.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Còn làm gì nữa? Thì đến để ngăn cản ngươi tra án!”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, nói: “Hung thủ thật là có thể diện, cư nhiên có thể khiến cho Kính vương ngàn dặm xa xôi đến đây bao che cho hắn, ta thực sự không ngờ tới.”

“Bây giờ làm gì?” Mộ Dung Trường Tình nói: “Dựa theo lời của Vương gia gì kia, ngày mai các ngươi sẽ khởi hành?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Hắn là cấp trên của ta, quan hàm không chỉ lớn hơn nhất phẩm, nếu như ta phản bác lại lời của hắn, tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.”

(Quan hàm = cấp bậc của chức vụ / cách xưng hô, tương xứng với quyền lực và trách nhiệm, cấp bậc (quan hàm) càng cao, quyền lực và trách nhiệm càng lớn.)

Nghê Diệp Tâm đã rời đại học lâu, không còn là một thiếu niên cái gì cũng không hiểu, xử sự lỗ mãng theo cảm tính. Ở đây Kính vương tuyệt đối là người lớn nhất, không tới phiên bọn họ phản bác, phản bác cũng vô dụng, ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của người khác, đến lúc đó trái chẳng làm được gì nữa.

Mộ Dung Trường Tình khinh thường nhìn hắn.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nói: “Như vậy, chỉ có thể tra xong vụ án trong vòng tối hôm nay.”

Mộ Dung Trường Tình sững sờ, nói: “Ngươi đã có manh mối?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Nhưng ta không biết cụ thể động cơ giết người là gì. Nhưng ta nghĩ, có không ít người biết động cơ giết người này, có liên quan đến thủy thần, bọn họ đều giữ bí mật, không muốn nói cho chúng ta biết.”

“Thuỷ thần.” Mộ Dung Trường Tình cau mày.

“Nghê đại nhân!”

Nghê Diệp Tâm đang nói chuyện với Mộ Dung Trường Tình, bỗng nghe thấy có người đang nhỏ giọng gọi hắn, giống như đang gọi hồn, nếu bây giờ là buổi tối, phỏng chừng sẽ dọa chết người.

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói: “Trì Long đang gọi qua cửa sổ.”

Nghê Diệp Tâm: “…”

Thời điểm thế này, dường như mọi người thông minh đột xuất, ai cũng biết đi bằng cửa sổ để tránh mấy người trong sân.

Nghê Diệp Tâm vừa mở cửa sổ ra, Trì Long và Triệu Duẫn đều khom lưng đứng ngoài cửa sổ, nhanh chóng vươn mình đi vào, rồi đóng cửa sổ lại.

Nghê Diệp Tâm nói: “Sao các ngươi tới đây?”

Trì Long đang định nói, bỗng thấy Mộ Dung Trường Tình, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra Mộ Dung đại hiệp ngươi cũng tới a.”

Triệu Duẫn chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình, nói: “Nghê đại nhân, ngươi kêu chúng ta đi thăm dò chuyện thi thể, gần đây trái lại không có ai vứt thi thể, nhưng có người bán thi thể.”

“Cái gì? Còn có người bán thi thể?” Nghê Diệp Tâm hơi kinh ngạc.

Người ở địa phương nhỏ tương đối mê tín, không có nhiều đại phu, khá nhiều bài thuốc dân gian vô cùng cổ quái, phải dùng đến mất thứ đại loại như da thịt của người. Phụ cận có người không có cơm ăn, sẽ đem bán thi thể của người thân đã chết, đổi chút tiền mua đồ ăn. Ngược lại có rất nhiều người nghèo không đủ tiền mua quan tài chôn cất, người chết chỉ dùng mảnh chiếu rách quấn lại rồi tùy tiện chôn, không còn sót lại thứ gì, lúc này còn đổi được chút tiền.

Nghê Diệp Tâm nghe xong liền nhíu mày, người chết còn có người dám ăn, không sợ ăn trúng bệnh gì.

Trì Long nói: “Nhưng thực sự có người mua thi thể, chúng ta hỏi thăm được.”

Thây khô là một bộ thi thể nam rất cường tráng, thanh niên tuổi trẻ chính trực, không có nhiều người chết ở tuổi này, người bằng lòng đem bán thi thể như vậy càng thêm ít, sau khi hai người dò la quả nhiên hỏi thăm được.

Triệu Duẫn cho mấy người kia một ít bạc, bọn họ liền nói hết mọi chuyện.

Triệu Duẫn nói: “Có một nam tử mua lại thi thể, khoảng chừng hai tháng rưỡi trước.”

“Hai tháng rưỡi trước.” Nghê Diệp Tâm, hỏi: “Người kia chết thế nào?”

Triệu Duẫn còn nói: “Nghe nói vào lúc lên núi đốn củi bị rắn độc cắn, lúc tìm được thì người đã chết.”

“Bị rắn cắn.” Nghê Diệp Tâm nói: “Có phải là cắn ở trên cánh tay, hơn nữa còn là cánh tay phải.”

Trì Long lắp bắp kinh hãi, nói: “Nghê đại nhân, làm sao ngài biết?”

Nghê Diệp Tâm lẩm bẩm nói: “Chẳng trách, thật là một biện pháp tốt, một mũi tên bắn hai con chim.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Xem ra Phùng Thiên đã phí hết tâm tư, nghĩ hết các loại biện pháp để quấy nhiễu suy đoán của chúng ta.”

“Phùng Thiên?” Mộ Dung Trường Tình nói: “Hắn quả nhiên có vấn đề.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Các ngươi còn nhớ điểm khác nhau giữa Phùng Thiên và Phùng Cố không?”

Triệu Duẫn nói: “Cánh tay trái có vết bớt?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Có lẽ thây khô thật sự không phải là Phùng Cố, chỉ tùy tiện tìm một thi thể mà thôi. Tướng mạo của thi thể này không cần phải giống Phùng Cố như đúc, chỉ cần vóc người tương đối giống nhau là được rồi.”

Có một nam tử vóc dáng rất giống Phùng Cố đã chết, nhưng hắn bị rắn cắn trên cánh tay phải, hiển nhiên là độc rắn phát tác mới chết.

Nghê Diệp Tâm nói: “Độc rắn phát tác, cánh tay phải của thi thể kia tất nhiên sẽ thối rữa sưng lên vô cùng thê thảm. Vậy cho dù thi thể được xử lý chống phân hủy, chỉ sợ kiểu nào cũng có sơ hở. Thế nên, người nọ dứt khoát chặt xuống cánh tay phải của thi thể, nhưng tự dưng lại chặt cánh tay phải thì rất kỳ lạ, người bình thường thấy vậy đều không tự giác mà nghĩ thử, tại sao lại phải chặt bỏ cánh tay phải của thi thể? Việc này đại biểu cho điều gì? Vậy nên người nọ một không làm hai không ngừng, chặt hết cả hai cánh tay của thi thể luôn. Như vậy, tất cả mọi người đều lọt vào cái bẫy mà hắn đã đặt ra ban đầu.”

(Một không làm hai không ngừng = Không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho xong.)

Thi thể thiếu bớt hai cánh tay, mà Phùng Cố và Phùng Thiên khác nhau ở vết bớt trên cánh tay trái. Rất khéo là, Phùng Thiên vào lúc này, tay trái đột nhiên bị thương, căn bản không thể nhìn rõ vết bớt trên cánh tay.

Trì Long chấn kinh nói: “Chuyện này… Phùng Thiên cố ý? Tại sao hắn phải làm như vậy?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Thật là một biện pháp tốt, một mũi tên bắn hai con chim, không chỉ giải quyết vấn đề về thi thể, còn để cho sự chú ý của mọi người không tự chủ chuyển lên chỗ kỳ quái. Phùng Thiên đang bao che cho hung thủ, chắc đây không phải là lần đầu tiên.”

Chuyện ngọc bội và cánh tay trái, hành động của Phùng Thiên quả thật vô cùng quỷ dị.

Triệu Duẫn nói: “Nghê đại nhân, lẽ nào hung thủ thật sự là Phùng Cố? Vậy hiện tại Phùng Cố đang ở nơi nào?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói: “Không ở trong phủ.”

Nghê Diệp Tâm nói xong lại yên lặng một hồi, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng.

Đột nhiên, Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói: “Hẳn đã xảy ra chuyện gì nữa rồi.”

“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm kỳ quái hỏi.

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài có tiếng bước chân ầm ĩ, có người hoang mang hoảng loạn chạy vào trong viện, hô to: “Đại nhân, Nghê đại nhân! Không xong! Lão quản gia chết rồi!”

Nghê Diệp Tâm nghe thấy âm thanh, lập tức xoay người mở cửa xông ra ngoài.

Chạy tới thông báo cho bọn họ là một gia đinh Phùng gia, lúc này sắc mặt không tốt lắm, chạy thở hồng hộc, vừa thấy Nghê Diệp Tâm, lập tức nói: “Nghê đại nhân, lão quản gia chết rồi!”

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Gia đinh kia vội vàng nói: “Là… Lão quản gia tự sát, treo cổ tự sát, chúng ta mới phát hiện ra hắn… Thi thể của hắn.”

“Treo cổ? Tự sát?” Nghê Diệp Tâm sững sờ.

Tiếng của gia đinh rất lớn, toàn bộ người trong viện đều bị kinh động, cửa phòng Kính vương gia cũng mở ra, đi ra từ bên trong.

Nghê Diệp Tâm lập tức đi cùng gia đinh chạy về nơi lão quản gia xảy ra chuyện, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Lão quản gia chết ngay trong phòng của hắn, thi thể chưa bị lấy xuống, đang treo trên xà nhà.

Có người còn phát hiện một phong thư bên cạnh thi thể của lão quản gia, thoạt nhìn chắc là mới viết không lâu, vết mực còn chưa khô.

Lúc này đã có một đoàn người đến đây, mọi người ở Phùng gia cơ hồ đều tập hợp tập ở chỗ này, tất cả đều đang thì thầm bàn luận.

Nghê Diệp Tâm vừa đến, đã nghe thấy tiểu nha hoàn của Đại phu nhân nói: “Không ngờ được là lão quản gia giết Nhị thiếu gia và Tam lão gia.”

“Ngươi nói cái gì?” Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi nàng.

Nha hoàn kia nói: “Lão quản gia để lại di thư tự sát, trong thư nói hai người kia đều do hắn giết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện