Edit: HHN

Beta: TC

Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh, còn có Trì Long cùng Triệu Duẫn, tất cả nghe xong đều giật mình, trên mặt đầy vẻ không tin tưởng.

Nghê Diệp Tâm phất tay chen vào giữa đám người, nói: “Trì Long Triệu Duẫn, lấy thi thể xuống, ta muốn kiểm tra thi thể.”

Trì Long cùng Triệu Duẫn tay chân lanh lẹ, vội vàng ngăn hết người Phùng gia ở ngoài phòng của quản gia, sau đó lấy thi thể xuống, đặt nằm trên đất.

Nghê Diệp Tâm lập tức đi tới, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể. Tuy rằng hắn không giỏi việc khám nghiệm thi thể, nhưng đã làm cảnh sát mấy năm,ít nhất có thể phân biệt bị sát hại hay là treo cổ.

Nghê Diệp Tâm kiểm tra thi thể một hồi, thông suốt mới đứng lên.

Mộ Dung Trường Tình đứng cạnh hắn nghiêm mặt nói: “Là treo cổ, không phải bị sát hại.”

“Quả thật là thắt cổ tự tử.” Nghê Diệp Tâm nói: “Lại thêm một người muốn bao che hung thủ.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu lông mày, nói: “Tại sao bọn họ đều bao che cho hung thủ?”

Mộ Dung Trường Tình vừa dứt lời, bên ngoài đã ồn ào náo loạn, có tiếng một nữ nhân hét lên: “Cho ta đi vào, cho ta vào xem! Có phải hắn đã chết rồi? Hắn thật sự đã chết rồi sao?”

Nghê Diệp Tâm xoay người đi ra khỏi phòng, liền thấy Đại phu nhân điên điên khùng khùng chạy tới, y phục của nàng không chỉnh tề, tóc tai rối bời, dùng lực đẩy ra đám người, mấy tiểu nha hoàn theo sau nàng đều không đuổi kịp muốn kéo nàng lại, giống như một người điên thật sự.

Đại phu nhân vọt tới, chạy vào phòng, Trì Long cùng Triệu Duẫn ngăn trước mặt nàng.

Đại phu nhân kêu la: “Ta cầu xin các ngươi, các ngươi cho ta đi vào đi! Cho ta xem thử có phải hắn đã chết thật hay không? Hay là giả chết!”

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Đại phu nhân, nói: “Cho nàng ta vào.”

“Đại nhân?” Trì Long có chút giật mình.

Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, Đại phu nhân không còn bị ngăn cản, ngay lập tức vọt vào trong.

Đại phu nhân lảo đảo tiến vào, nhìn thấy thi thể trên đất, thân thể nàng chấn động mạnh, sau đó không làm ầm ĩ không náo loạn, thật cẩn thận đi qua, quỳ xuống, thăm dò hơi thở của lão quản gia, sờ mạch đập của lão, vô cùng tỉ mỉ kiểm tra xem lão quản gia đã chết hay chưa.

“Hắn thật sự đã chết rồi…” Trên mặt Đại phu nhân chấn động hoảng hốt, kế tiếp là vui sướng cực độ, dáng vẻ như người điên.

Đại phu nhân cười lớn bò dậy từ trên mặt đất, nhào tới cái bàn trước mặt, tóm lấy phong thư đang đặt trên bàn, hai tay run lập cập đọc hết một lượt.

Đại phu nhân vừa đọc xong, cười đến đau sốc hông, nói: “Hắn thừa nhận là hắn giết người, đúng đúng, hắn chính là hung thủ! Mấy vị đại nhân, các ngươi xem a! Lão già kia thừa nhận hắn là hung thủ, người đều do hắn giết! Hắn thế nhưng lại biết cắn rứt lương tâm! Hắn dĩ nhiên lại biết hối hận! Nực cười! Thật là nực cười!”

Đại phu nhân không ngừng cười điên cuồng, song lúc nói đến đây, nàng đột nhiên lại “Oành” một tiếng quỳ trên đất, bắt đầu khóc rống lên, tiếng khóc còn thê thảm hơn tiếng thét, trong miệng nhắc đi nhắc lại “Hắn lương tâm cắn rứt, thật là nực cười” này nọ.

Trì Long muốn đi lên ngăn cản, dù sao lá thư đó còn ở trong tay Đại phu nhân, nhưng Nghê Diệp Tâm giơ tay cản Trì Long lại.

Nghê Diệp Tâm cản Trì Long lại, chậm rãi tiến lại chỗ kia, nói: “Đại phu nhân, lão quản gia không phải là hung thủ.”

Tiếng khóc của Đại phu nhân bỗng im bặt, trong phòng lập tức tĩnh lặng, Đại phu nhân đứng lên, con ngươi trừng thật lớn, trợn mắt nhìn Nghê Diệp Tâm, vươn tay đẩy hắn, hô lớn: “Hắn là hung thủ! Hắn chính là hung thủ! Hắn nên bị nghiền ra trăm mảnh! Các ngươi đều bị mù hết rồi! Ai là hung thủ cũng không biết!”

Nghê Diệp Tâm bị Đại phu nhân đẩy một cái nên lảo đảo, hắn thật sự không nghĩ tới, một nữ nhân lại có sức lực lớn như vậy.

Trì Long cùng Triệu Duẫn nhanh chân đỡ hắn, nói: “Nghê đại nhân, thế nào?”

Bên kia Đại phu nhân nói xong liền bình tĩnh lại, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: “Không sao, không việc gì… Nhưng bây giờ hắn đã chết rồi, đã chết hết rồi… Áo có ác báo, ác có ác báo, bọn họ đều chết hết…”

Nghê Diệp Tâm nhíu mày, Trì Long Triệu Duẫn thấy Nghê Diệp Tâm muốn đi qua, nhanh chóng muốn ngăn hắn lại, nhưng Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, ra hiệu bọn họ không có chuyện gì.

Nghê Diệp Tâm đi tới trước mặt Đại phu nhân, nói: “Đại phu nhân, bọn họ giết người nào? Ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Đại phu nhân trừng hai mắt, không nhìn Nghê Diệp Tâm, trong miệng cằn nhằn lải nhải, ai cũng không nghe rõ nàng đang nói gì.

Nghê Diệp Tâm thấy nàng không phản ứng, lại nói: “Ta cho ngươi biết một chuyện, Phùng tam lão không phải do lão quản gia giết.”

Nghê Diệp Tâm vừa dứt lời, Đại phu nhân liền ngẩng đầu lên.

Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Là ai giết hắn, lẽ nào ngươi không biết sao? Chính là ngươi a.”

“Ngươi!”

Đại phu nhân sắc mặt vặn vẹo dữ tợn. Trong lúc đoàn người còn kinh ngạc sửng sốt, Đại phu nhân bỗng nhiên rút tay vào trong ống tay áo, lúc chìa tay ra, ánh bạc chợt lóe lên, cư nhiên lại cầm một thanh chủy thủ.

“Cẩn thận!” Mộ Dung Trường Tình lập tức xông lên, cầm lấy cánh tay Nghê Diệp Tâm, muốn kéo hắn qua.

Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại hô to một tiếng “Không đúng!”, vùng ra khỏi tay của Mộ Dung Trường Tình, trái lại nhào về phía trước, theo bản năng đưa tay ra.

Trong chớp mắt, mọi người tưởng rằng Đại phu nhân muốn giết Nghê Diệp Tâm, nhưng không phải vậy. Đại phu nhân cầm trong tay một thanh chủy thủ lấp loáng ánh bạc, đâm vào bụng mình.

Nghê Diệp Tâm giơ tay chặn lại, bàn tay cảm nhận được một trận đau như kim châm muối xát, trên trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Chủy thủ kia đâm vào tay Nghê Diệp Tâm, cũng may trước đó tay hắn đã bị thương, băng lại như bánh chưng, nếu không có lớp đệm đỡ đó, e rằng lần này chủy thủ sẽ đâm xuyên qua tay Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình lập tức đánh ra một chưởng, Đại phu nhân hô to một tiếng, thân thể bay ra ngoài, đánh lên ngăn tủ, chủy thủ sớm đã rớt sang một bên.

Nghê Diệp Tâm đau đến nhe răng nhếch miệng, lúc này mới lao lực nói: “Giữ nàng lại giữ nàng lại, nàng không muốn giết ta, nàng muốn tự sát!”

Trì Long cùng Triệu Duẫn xông lên, đè Đại phu nhân xuống đất, không cho nàng cử động.

Mộ Dung Trường Tình nhìn tay phải bị thương của Nghê Diệp Tâm, vội vàng tháo ra lớp băng trên vết thương của hắn, may là băng rất dày, tay Nghê Diệp Tâm không bị thương nặng, cũng không chảy máu nhiều.

Mộ Dung Trường Tình lập tức vẩy thuốc trị thương cho hắn, rồi băng bó vết thương, nói: “Ngươi cứu nàng làm gì?”

Nghê Diệp Tâm nói: “Bởi vì chúng ta có nhiều điều chưa rõ, cần nàng ta giải đáp.”

Đại phu nhân bị đè trên đất không động đậy được, trong miệng cười lớn, nói: “Ta sẽ không nói, ta không nói gì hết, các ngươi đừng hòng biết được điều gì.”

Nghê Diệp Tâm băng bó vết thương của mình, đi tới ngồi xổm trên mặt đất, nói: “Ngươi phải nói, tại sao ngươi lại không nói chứ. Nếu bọn họ đều đáng chết, tại sao ngươi phải bao che cho họ, nếu ngươi không nói, bọn ta sẽ không biết tại sao bọn họ lại đáng chết, không phải sao?”

Đại phu nhân ngẩn ra, biểu tình trở nên hoảng hốt, nước mắt lập tức chảy xuống gò má, nằm rạp trên đất khóc đứt hơi.

Nghê Diệp Tâm nói: “Là một cố sự liên quan đến thủy thần nhỉ.”

Đại phu nhân nghe hắn nói vậy, càng khóc không ra hơi, căn bản không nói được lời nào.

Nghê Diệp Tâm nói: “Tối hôm qua ngươi đốt tiền giấy suốt một buổi tối, thật ra không phải là ngươi tự đốt cho mình đúng không? Mà là đốt cho người khác. Chỉ là ngươi không thể để người khác biết ngươi muốn đốt cho ai.”

Đại phu nhân chỉ khóc, khóc rất dữ dội, không muốn trả lời.

Nghê Diệp Tâm cũng không vội, chậm rãi nói: “Ngươi ngoại trừ đốt giấy tiền vàng mã, còn đốt thứ khác nữa đúng không? Lúc ngươi giết Phùng tam lão, nhất định đã bị máu bắn tung tóe dính đầy người, trên bộ y phục kia chắc là dính đầy máu, không còn biện pháp xử lý, nếu giấu đi, chắc chắn sẽ bị phát hiện, vì mùi máu tanh quá nồng. Cho nên ngươi mới đốt nó đi, đúng không? “

Nghê Diệp Tâm nói xong, đám người sửng sốt, Trì Long giật mình nói: “Nghê đại nhân… Ý ngài là, Phùng lão tam do nàng giết chết? Chẳng lẽ không phải Phùng Cố giết người sao?”

“Dĩ nhiên không phải là Phùng Cố giết người.” Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng nếu dựa theo kế hoạch từ trước, ta tin là Phùng Cố muốn giết Phùng lão tam, nhưng chẳng ai nghĩ tới, Phùng lão tam bị người khác giết trước một bước. Ta nghĩ không chỉ có chúng ta không ngờ tới, Phùng Thiên cũng không ngờ được, hay là lão quản gia đã tự sát cũng chưa hề nghĩ tới, bọn họ đều tưởng Phùng Cố giết người nên ra sức bao che cho hắn, không tiếc bất kỳ giá gì.”

“Tại sao?” Mộ Dung Trường Tình khó hiểu nhíu mi.

Nghê Diệp Tâm không nói gì, ngược lại Đại phu nhân đang nằm trên đất đột nhiên mở lời: “Bởi vì… Bởi vì chúng ta nợ bọn họ… Rất nhiều.”

Nghê Diệp Tâm nhấc tay lên, kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn đỡ Đại phu nhân ngồi dậy.

Đại phu nhân thoạt nhìn không còn điên khùng mà rất bình tĩnh, nàng chậm rãi ngồi dậy, yên lặng trầm mặc một hồi.

“Nghê đại nhân, ngươi nói không sai, Phùng lão tam là ta giết, ta vốn muốn giết lão bất tử này từ lâu rồi.” Lúc nói chuyện Đại phu nhân nhìn thi thể của lão quản gia, tự giễu cười cười, nói: “Ta định giết xong sẽ tự sát… Thế nhưng…”

Đại phu nhân nói tiếp: “Thế nhưng Nghê đại nhân ngươi nói đúng, nếu như ngay cả ta cũng lặng yên không tiếng động chết đi, chỉ sợ sau này sẽ không còn ai nói ra sự việc mấy chục năm trước. Đây là một cố sự liên quan đến thủy thần …”

Bách tính gần xa chỉ xem thủy thần là một truyền thuyết mà thôi, nhưng đối với một vài người trong Phùng gia mà nói, đó không chỉ là một cố sự, mà là một cơn ác mộng. Thế nên cho dù cơn ác mộng này đã qua mấy chục năm, bây giờ rốt cuộc cũng đến lúc trả nợ.

Đại phu nhân tựa như đang nhớ lại, ánh mắt có chút trống rỗng, nói: “Nàng là một nữ nhân xinh đẹp, không biết từ đâu tới đây, thân thế vẫn là một bí ẩn. Nàng gả cho một nam nhân, lần lượt sinh ra hai người con trai, trong hai đứa đó, một người tên là Phùng Thiên, một người tên là Phùng Cố….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện