Edit & Beta: Trường Ca

Rất nhanh, vào lúc Đại phu nhân đang tìm cách giết người, có người phát hiện một hòm gỗ lớn ở trong hồ, thứ bên trong hòm gỗ lớn không phải là tế phẩm gì, mà là một cổ thây khô.

Cổ thây khô kia rất kinh khủng, dọa sợ toàn bộ người trấn trên, bởi vì ngọc bội trên người thây khô, cho nên đoàn người đều cho rằng, rất có thể đó chính là Phùng Cố, Phùng Cố bị giết, còn bị làm thành thây khô, bị người móc hết nội tạng, chặt đứt hai tay.

Phùng Cố và Phùng Thiên thật sự rất thông minh, bọn họ biết giết người như thế nào mới để cho người khác không hoài nghi đến mình, cũng biết cách quấy nhiễu suy đoán của người khác.

Nếu như Phùng Cố đã chết, vậy ai còn hoài nghi hắn là hung thủ? Nhưng tìm một người chết để thế thân thì quá khó, nhìn kỹ sẽ tìm ra sơ hở. Cho nên Phùng Cố mới nghĩ tới dùng mấy thứ như tế phẩm thây khô.

Thi thể được xử lý chống phân hủy, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng, chỉ cần chọn một tử thi có vóc dáng gần giống với Phùng Cố là được, tuổi tác không quá lớn. Cứ như vậy, giảm bớt độ khó khi tìm thi thể, cũng gia tăng cảm giác sợ hãi cho người khác, đây có thể gọi là một mũi tên bắn hai con chim.

Nhưng dù là như vậy, dường như bọn họ còn cảm thấy không hoàn mỹ, Phùng Thiên cũng còn lo lắng cho Phùng Cố, vậy nên Phùng Thiên đi ra ngoài, cố ý làm bị thương cánh tay của mình, khác biệt duy nhất giữa hắn và Phùng Cố trong mắt người ngoài đã bị giấu đi.

Một bộ không thể phân biệt bộ dạng thây khô cũng đã đủ doạ người, cũng đủ có thể gây nên người khác hoài nghi, bây giờ Phùng Thiên lại cố ra vẻ bí ẩn, rõ ràng là đang phân tán lực chú ý của mọi người.

Đại phu nhân hiển nhiên biết được, cổ thây khô kia không thể là Phùng Cố, mà Phùng Thiên trong phủ cũng không phải là Phùng Cố giả trang, bọn họ chỉ đang thực hiện một âm mưu mà thôi.

Bước kế tiếp của âm mưu này, là giết Phùng lão tam, giết  lão quản gia, và giết chết Đại phu nhân.

Đại phu nhân cảm thấy không thể chờ được nữa, nàng phải ra tay trước, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Đại phu nhân nhìn như không ngừng càn quấy, nhưng thật ra là đang phối hợp với Phùng Thiên dời đi lực chú ý của mọi người, nàng tìm đạo sĩ đến làm phép, mỗi ngày lôi kéo người khác mà nói, người trong phủ kia có thể là Phùng Cố, thật ra là Phùng Cố giết Phùng Thiên, sau đó giả thành Phùng Thiên.

Người trấn trên đều rất sợ hãi, ngay cả những người trong nha môn cũng không dám điều tra chuyện này.

Mọi chuyện dường như rất thuận lợi, âm mưu giết người bắt đầu có tiến triển.

Nhưng rất không khéo là, đoàn người phủ Khai Phong đột nhiên đến trấn nhỏ, bắt đầu nhúng tay vào vụ án. Phủ Khai Phong có mấy người đến, điều tra về Xà Văn đồ đằng.

Nghê Diệp Tâm hỏi: “Rốt cuộc Xà Văn đồ đằng là thế nào?”

Đại phu nhân nói: “Ta không biết, ta chỉ biết miếng ngọc uyên ương kia, do mẫu thân của Phùng Thiên và Phùng Cố mang đến, là của hồi môn của nàng. Có vài thứ của nàng, đều có khắc Xà Văn đồ đằng kia.”

Đại phu nhân mới nói tới chỗ này, Kính vương bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Miếng ngọc uyên ương? Có hình dáng thế nào?”

Nghê Diệp Tâm lấy ra ngọc uyên ương từ trong lòng*, Kính vương vừa thấy liền ngẩn người, lập tức nói: “Nghê hộ vệ, đưa nó cấp bản vương lấy tới.”

*Từ trong vạt áo ở trước ngực. Từ đầu truyện đến giờ gặp cụm từ này nhiều lần rồi, mà quên chú thích:v

Nghê Diệp Tâm đem ngọc uyên ương trình cho Kính vương, Kính vương lập tức nâng bằng hai tay, cẩn thận cầm trong tay nhìn một hồi, rồi lật ngược lại, thấy Xà Văn đồ đằng được khắc dưới ngọc uyên ương.

Đôi mắt Kính vương không nhịn được híp lại, đốt ngón tay nắm miếng ngọc hơi trắng bệch, bỗng nhiên ho kịch liệt.

Bọn thị vệ vội bước tới, nói: “Chủ tử…”

“Không có việc gì, không có việc gì…” Kính vương khoát tay áo một cái, nói: “Ta chỉ…”

Kính vương nói tới đây liền im lặng, tựa như đang chìm trong ký ức của chính mình, không nói gì nữa.

Xà Văn đồ đằng do nữ nhân mang đến, giống như một loại ký hiệu, được khắc ở phía dưới đồ vật mà nàng thấy quan trọng.

Miếng ngọc uyên ương này đã từng là tín vật đính ước của nữ nhân và nam nhân, chỉ là sau đó nữ nhân chết đi, tất cả mọi thứ liên quan tới nàng đều biến mất, nam nhân không muốn nghĩ đến nàng nữa, nên lấy hết đồ của nàng đem đi bán đổi thành vàng, ngược lại kiếm được một số tiền lớn.

Miếng ngọc uyên ương này bị lén lút giữ lại, từ đó đến giờ vẫn giấu trong thư phòng của Phùng Cố.

Sở dĩ hòm gỗ chứa thây khô có Xà Văn đồ đằng, đương nhiên do Phùng Cố khắc lên, dường như hắn đang tưởng niệm mẫu thân của mình.

Nghê Diệp Tâm nói: “Nhưng Xà Văn đồ đằng trên mặt đất sau lưng Phùng lão tam, không phải là Phùng Cố khắc lên, đúng không? Là ngươi khắc lên nhỉ.”

Đại phu nhân gật đầu.

Đại phu nhân muốn xuống tay giết người trước một bước, nàng vốn định chờ lão quản gia trở về, mới tiến hành kế hoạch giết người, nhưng không có đủ thời gian, vậy nên nàng quyết định giết chết Phùng lão tam trước đã, rồi mới giết lão quản gia sau.

Nàng thừa lúc Phùng gia không có người, trước tiên dụ Phùng lão tam đi ra, còn mình thì vụng trộm đi vào phòng của Phùng lão tam, khắc ký hiệu Xà Văn đồ đằng lên đất, rồi rời khỏi phòng của Phùng lão tam.

Phùng lão tam tuyệt đối không ngờ được rằng Đại phu nhân muốn giết hắn, hắn vẫn cho rằng, Đại phu nhân rất chán ghét Phùng Thiên và Phùng Cố, đứng chung chiến tuyến với mình.

Phùng lão tam tìm một vòng vẫn không thấy Đại phu nhân đâu, mới trở về phòng, sau đó Đại phu nhân mới làm bộ khoan thai đến chậm, đi vào phòng Phùng lão tam.

Phùng lão tam không nghi ngờ nàng, một chút đề phòng cũng không có, hắn căn bản không biết trong tay áo của Đại phu nhân có một con dao sắc bén.

Đại phu nhân rất bình tĩnh, nhưng trên mặt nàng có phần xám xịt, nói: “Ta dùng con dao kia, cắt đứt cổ họng hắn, không hề có chút do dự nào. Trước khi hắn chết, ta hỏi hắn, ngươi còn nhớ cô nương nhiều năm trước kia không? Hắn sợ hãi, như gặp ma vậy, ha ha ha ha…”

Đại phu nhân bắt đầu cười lớn, Phùng lão tam cứ vậy bị nàng giết chết. Máu tươi phun tung toé, làm bẩn y phục của Đại phu nhân, Đại phu nhân cởi áo ngoài ra, lau khô mặt và tay của mình, rồi nhanh chóng về tới phòng, trước tiên giấu đi y phục.

Vốn đã làm xong toàn bộ, kế hoạch giết người thứ nhất của Đại phu nhân coi như thành công. Nhưng đây là lần đầu tiên Đại phu nhân làm chuyện như vậy, nàng rất hồi hộp rất bất an, nàng tận mắt thấy máu tươi phun ra từ cổ họng của Phùng lão tam, nhưng vẫn sợ hắn chưa chết hẳn.

Vậy nên sau khi cân nhắc một hồi, Đại phu nhân quyết định quay lại nhìn một chút, chỉ nhìn chút thôi, lỡ như Phùng lão tam còn cứu được, vậy cứ đâm hắn thêm một dao.

Ngay sau đó Đại phu nhân lặng lẽ trở về, nhưng lần này rất không khéo, lúc nàng trở về, đụng phải một người.

Trong viện của Phùng lão tam tràn ngập mùi vị buồn nôn quỷ dị, có một người ngồi xổm bên cạnh thi thể Phùng lão tam, đang nhét thứ gì đó vào trong miệng Phùng lão tam.

Đại phu nhân chỉ đứng nhìn từ xa, đã biết người kia là ai, là Phùng Cố giả chết, quả nhiên hắn còn sống.

Lúc ấy Đại phu nhân chỉ cảm thấy vui mừng, Phùng Cố chắc hẳn là tới để giết Phùng lão tam, may mà mình đã xuống tay trước, tuy chỉ sớm hơn một chút.

Phùng Cố mau chóng nhận ra có người đến, hắn thấy Đại phu nhân, hắn không biết Phùng lão tam do Đại phu nhân giết, cũng không biết Đại phu nhân đã làm chuyện gì vì bọn họ, trong lòng hắn hận Đại phu nhân, trong số ba người hắn muốn giết, cũng có phần Đại phu nhân.

Đại phu nhân không thể kêu cứu, nàng chỉ có thể giả vờ sợ hãi đến không thể nói được, để Phùng Cố bắt được nàng.

Đại phu nhân nói: “Ta đã cho rằng ta sẽ được giải thoát, vào ngay lúc ấy… Ta đang nghĩ, tuyệt đối không thể để hắn giết ta, ta nhất định phải cắn lưỡi tự sát trước. Nhưng…”

Phùng Cố không muốn giết nàng, mà đánh nàng ngất xỉu, để lại một câu nói như vậy.

Phùng Cố nói không thể để bọn họ được lợi, phải làm cho bọn họ chết cùng một kiểu.

Lúc Đại phu nhân tỉnh lại quả thật đã bị đả kích, bởi vì lời của Phùng Cố, khiến nàng nhớ lại rõ ràng chuyện năm đó, nữ nhân xinh đẹp thiện lương tài giỏi kia…

Đại phu nhân khóc không ngừng, nàng không hề che giấu mà phát tiết tâm tình của mình, nàng cứ ngồi đấy nói nhảm, người khác chỉ nghĩ nàng bị đả kích đến điên rồi.

Buổi tối hôm ấy, Đại phu nhân thức dậy giữa đêm, lấy chậu than ngồi trong sân đốt y phục vấy máu, đồng thời đốt rất nhiều tiền giấy.

Tiểu nha hoàn phát hiện rồi chạy đến, hỏi Đại phu nhân đốt tiền giấy cho ai, nhưng Đại phu nhân không thể nói cho nàng biết. Đại phu nhân chỉ khóc lóc nói, là đốt tiền giấy cho chính mình, nàng biết mình sẽ chết.

Đã nhiều năm trôi qua, chưa có người nào đốt một tờ tiền giấy cho nữ nhân, Đại phu nhân vừa đốt vừa khóc.

Nội tạng trong miệng Phùng lão tam là Phùng Cố nhét vào, thật ra là một hành động trả thù, nếu giải thích, thì chẳng qua là đại biểu cho hành vi không tim không phổi của đám người Phùng lão tam.

Đại phu nhân đứt quãng nói tiếp: “Ta không ngờ tới lão quản gia sẽ tự sát… Ta vốn đã nghĩ xong phải giết hắn thế nào. Ta nghĩ, sau khi giết hắn, ta lập tức tự sát, khi đó ta có thể thật sự giải thoát rồi.”

Lão quản gia thấy Nghê Diệp Tâm cầm ngọc uyên ương, lập tức nghĩ tới bao nhiêu chuyện xưa, hình như hắn đã hiểu ra, rốt cuộc Phùng gia đang xảy ra chuyện gì.

Bọn họ, ai cũng nợ nữ nhân kia, càng thêm nợ nhi tử của nàng.

Lão quản gia tự sát, thắt cổ chết, trước khi chết, hắn viết một bức di thư, thừa nhận mình đã giết Phùng lão tam, thật ra là muốn thứ tội (?), hắn tưởng Phùng Cố và Phùng Thiên liên thủ giết người, mà không biết Phùng lão tam bị Đại phu nhân xuống tay giết trước.

Vậy nên khi Đại phu nhân nhìn thấy thi thể lão quản gia, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm, đó là tự sát. Nàng không có ý muốn giết Nghê Diệp Tâm, chỉ là hành động dời đi lực chú ý mà thôi.

Đại phu nhân nói ra tất cả mọi chuyện, rồi không chút sức sống ngồi ở nơi đó, ánh mắt có phần hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ gì.

Kính vương bỗng nhiên nói: “Phùng Cố ở đâu?”

“Phùng Cố…” Đại phu nhân nở nụ cười, nói: “Ta không biết, cho dù ta biết, ta cũng không nói cho các ngươi, hắn vô tội, người do ta giết, các ngươi giết ta là được.”

Trì Long nhỏ giọng nói: “Nghê đại nhân, làm sao bây giờ? Ta đi nha môn kêu người đến?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, cung kính nói với Kính vương gia: “Vương gia, chuyện Phùng gia đã lộ ra chân tướng, lúc trước Vương gia dặn dò ty chức không cần nhúng tay vào vụ án này, bây giờ kính xin Kính vương…”

Kính vương nhìn Nghê Diệp Tâm, nói: “Nghê hộ vệ không nói, bản vương cũng suýt nữa quên mất. Vậy vụ án này, cho bản vương đến xử lý đi.”

Kính vương phất phất tay, nói: “Trước hết áp giải nữ nhân này lại.”

Một tên thị vệ bước tới, kéo Đại phu nhân dậy, Đại phu nhân rất vâng lời không hề phản kháng.

Có người đem thi thể lão quản gia ra khỏi phòng, lúc này mọi người mới rời đi.

Ngoài phòng vẫn còn rất nhiều người vây quanh, Phùng Thiên cũng ở đây, Phùng Thiên đứng ở cửa phòng, hắn không thấy tình cảnh bên trong, nhưng hắn có thể nghe được tiếng nói của mỗi người bên trong.

Đại phu nhân thấy Phùng Thiên liền sững sờ, vừa khóc vừa cười, biểu tình rất quỷ dị.

Phùng Thiên vẻ mặt trắng bệch, hắn không khóc, nhưng thân hình thoắt một cái, lập tức ngã xuống.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, vội vàng chạy tới nâng Phùng Thiên dậy, nói: “Phùng công tử, không có chuyện gì chứ?”

Phùng Thiên tựa như không nghe thấy lời hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, nói: “Lời của ngươi… Đều là thật…”

Đại phu nhân không nói gì, dường như nàng sợ mình vừa mở miệng, bỗng nhiên lại không nỡ chết nữa.

Kính vương hơi phất ống tay áo, nói với thị vệ bên người: “Đi, đỡ Phùng công tử dậy, trước tiên dìu về phòng nghỉ ngơi.”

Thị vệ đứng bên trái Kính vương lập tức bước tới, nâng Phùng Thiên dậy, diu hắn đi ra ngoài.

Phùng Thiên bị đỡ, hắn tựa như không còn chút sức lực, dù sao thân thể vốn không tốt, liên tục quay đầu nhìn Đại phu nhân vài lần, nhưng vẫn bị dìu đi.

Nghê Diệp Tâm thấy vậy, bước hai bước về phía ngoài viện, tư thế kia như muốn đi theo Phùng Thiên vậy.

Mộ Dung Trường Tình nhanh tay nhanh mắt, túm hắn lại, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện