Edit: HHN

Beta: TC

Nghê Diệp Tâm nghe vậy, lập tức nghĩ đến bức chân dung trong phòng Phùng Cố.

Nữ nhân kia không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn rất giàu có, giống như người trong truyền thuyết thủy thần kia, đột nhiên đến nơi này.

Có người hỏi nàng từ đâu tới đây, nữ nhân nói, là một nơi rất xa, nàng tưởng mình có thể quay về, nhưng chỉ sợ sẽ không bao giờ về được.

Nữ nhân gả cho một nam nhân, thời gian đầu sinh sống rất vui vẻ, nàng nói nàng muốn ở nơi này cả đời, không cần phân tranh, không cần tính kế ngươi lừa ta gạt.

Phùng Thiên cùng Phùng Cố lần lượt ra đời, hai đứa con trai, bộ dạng đều giống như mẫu thân của chúng, ngay từ nhỏ đã rất được yêu thích.

Sở dĩ nữ nhân đặt tên cho hai đứa con như vậy, để nói lên lòng nhớ thương quê nhà của nàng, thế nhưng nàng không thể quay về.

Đại phu nhân mất hồn chán nản nói: “Ta thật sự rất chán ghét nàng, dường như mọi thứ tốt đẹp trong thiên hạ đều thuộc về nàng, nàng trẻ tuổi xinh đẹp, lúc ấy ta tự cho bản thân siêu phàm, nhưng nhìn nàng vẫn thấy mặc cảm tự ti. Hơn nữa nàng rất giàu có, còn biết buôn bán, chỉ trong hai năm, Phùng gia trong tay nàng ngày càng lớn mạnh. Chỉ là…”

“Chỉ là sau đó…” Đại phu nhân nói: “Ta mới biết, nàng là kẻ đáng thương nhất trên thế giới này.”

Đại phu nhân rất chán ghét nữ nhân kia, nhưng nữ nhân kia rất thân thiện, giống như không để ý đến thái độ không thích của người khác đối với mình.

Sau đó có một ngày, con của Đại phu nhân bị bệnh, không biết là bệnh gì, mời đến bao nhiêu đại phu, thử đến bao nhiêu phương thuốc, dùng cả bài thuốc dân gian, nhưng con của Đại phu nhân vẫn không khá hơn chút nào.

Đại phu nhân là một người thương con như mạng, quả thực sắp phát điên. Vào lúc đó, nữ nhân giúp trị hết bệnh cho con trai của Đại phu nhân. Có lẽ cũng vào lúc ấy, ấn tượng của Đại phu nhân đối với nữ nhân kia nhanh chóng thay đổi, không còn chán ghét, trái lại nhận ra rằng nàng rất tốt.

Đại phu nhân nói tới chỗ này, không nhịn được cười ha hả, nói: “Đây đều là báo ứng, con của ta… con của ta cuối cùng vẫn chết, sống không quá mười tuổi, sống không quá mười tuổi, đây đều là báo ứng! Là người mẹ như ta đã hại chết nó, không thể trách ai khác…”

Lúc đó con của Đại phu nhân khỏe lên, Đại phu nhân vì cảm kích nữ nhân, thái độ với nữ nhân cũng gần gũi hơn rất nhiều, hai người ở chung coi như không tệ.

Trấn trên có người nghe đến y thuật của nữ nhân, có người nói nữ nhân là tiên nữ, nhưng cũng có người nói nữ nhân là vu nữ trong truyền thuyết, nói không chừng đã tu luyện thành tinh.

Nữ nhân cũng không để ý tin đồn bên ngoài, vẫn sống thanh thản ngày qua ngày.

Nhưng vào một hôm nọ, có người ngoài đến từ trấn trên, Đại phu nhân không biết đó là ai, phu quân nàng nói người kia tới nơi này làm ăn, nhưng nàng cảm thấy không phải như thế, nhưng không dò hỏi tỉ mỉ, dù sao nàng chỉ là một nữ tắc nhân gia mà thôi.

“Một ngày sau đó…” Đại phu nhân lẩm bẩm nói: “Sau khi ta dỗ con ngủ rồi, nghe trộm được phu quân nói chuyện với Phùng lão tam, bọn họ nói…”

Bọn họ cư nhiên lại đang bàn chuyện hạ độc nữ nhân, Đại phu nhân là người nóng nảy, nghe vậy liền đẩy cửa vọt vào trong.

Phùng lão đại cùng Phùng lão tam thấy vậy, tự biết tình hình không ổn, vội vã làm cho Đại phu nhân bình tĩnh lại, rồi đóng cửa phòng thật kỹ.

Đại phu nhân nói: “Ta hỏi tại sao bọn họ lại muốn hại nàng, lúc đầu bọn họ còn không chịu nói, ta cho là bọn họ ghen tị Phùng lão nhị có thê tử giỏi về buôn bán, dù sao trước khi nữ nhân gả vào đây, phu quân ta vốn là người chưởng quản nhà này, nhưng sau đó, bản lĩnh nhà lão nhị càng ngày càng lớn, cuối cùng lão nhị trở thành đương gia, ta tưởng rằng hai người họ ghen tị với lão nhị, nên mới nhất thời tức giận muốn giết người.”

Đại phu nhân quả thật cũng ghen tị, nhưng nữ nhân chung quy đã cứu con nàng một mạng, bọn họ đã nợ một cái mạng, làm sao có thể lấy oán trả ơn? Phùng lão đại đến chết vẫn ngậm miệng không nói thứ gì, chỉ có Phùng tam lão không nhịn được, lập tức nói ra hết thảy mọi chuyện.

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Phùng lão tam nói cho ta biết, không chỉ có hai người họ muốn giết chết nữ nhân, lão nhị cũng có phần.”

Nghê Diệp Tâm sững sờ, Phùng lão nhị không phải là cha của Phùng Thiên và Phùng Cố Sao? Đó là trượng phu của nữ nhân, tại sao lại nổi lên sát tâm.

Đại phu nhân nói: “Lúc đó đánh chết ta cũng không tin, thường ngày bọn họ luôn ân ái như vậy, sao lại muốn giết nàng, ta không tin, ta nói với bọn họ, nếu không nói rõ mọi chuyện, ta sẽ náo loạn ầm ĩ cho cả trấn biết, xem bọn họ còn hại người được không! Phu quân ta không còn cách nào, đành phải nói ra sự thật…”

Mấy ngày trước có một đám người đến trấn, quả thật không phải đến để làm ăn, bọn họ bí mật đi tìm người, muốn tìm một nữ nhân, ra giá rất cao, cái giá mà loại người như bọn họ có cố gắng đến mười đời một trăm đời cũng không dám nghĩ tới.

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Phu quân ta còn nói, nữ nhân kia căn bản không phải người tốt, nàng là dư nghiệt của bọn tạo phản, là khâm phạm triều đình, nhà nào muốn chứa chấp nàng, cả nhà đó sẽ bị tịch thu tài sản tru di cửu tộc.”

“Hoàn toàn là nói bậy!”

Đại phu nhân nói đến đây, đột nhiên có người quát to một tiếng, đi vào từ phía ngoài.

Người kia chính là Kính vương gia và bốn thị vệ.

Trên mặt Kính vương gia bao phủ một tầng sương lạnh, sải bước tiến vào, nói: “Những người kia là ai? Bọn họ ở nơi nào? Là ai nói như vậy với các ngươi?”

Đại phu nhân quan sát Kính vương gia vài lần, nhưng không quan tâm Kính vương gia là ai, nàng tựa như đã không thèm để ý, nhàn nhạt lắc đầu, nói: “Ta không biết…”

Đại phu nhân chỉ biết là, cuối cùng ba huynh đệ Phùng gia hợp lại tính kế, thật sự dự tính âm thầm giết chết nữ nhân, mặc kệ là giết nàng để đổi tiền hay đổi mạng, nói chung ba người họ cảm thấy không thể chọc vào đám người kia.

Đại phu nhân nói tới chỗ này, đã khóc không ra tiếng, nói: “Lúc đó ta rất sợ, ta không biết bọn họ nói có đúng hay không, thế nhưng ta sợ, ta đang nghĩ, con trai ta còn nhỏ như vậy, không thể chết chung.”

Phùng lão đại nói chuyện với Đại phu nhân nguyên một buổi tối, Đại phu nhân hiểu được chuyện này là nặng hay nhẹ, nếu nữ nhân là khâm phạm triều đình, bọn họ đều phải chết.

Thân phận của nữ nhân rất khó đoán, nàng chưa bao giờ nói với người khác.

Đại phu nhân khóc lóc không thôi, thở không ra hơi, nói: “Ta trốn trong phòng, không dám ra cửa, ôm con vào lòng, khóc cũng không dám khóc, ta không biết lúc đó mình đang làm gì, vô tri vô giác, không ăn không uống.”

Cứ như vậy một ngày trôi qua, sau đó nàng không còn gặp lại nữ nhân kia.

Người Phùng gia nhanh chóng rời khỏi trấn, đi tới nơi khác. Ngày rời trấn, Đại phu nhân nghe được một tin đồn, là một cố sự về thuỷ thần…

Thật ra căn bản không có cố sự thuỷ thần gì cả, đó cũng không phải là một truyền thuyết tốt đẹp gì, mà chỉ là một ngộ đạo để che giấu chân tướng giết người mà thôi.

(*Ngộ đạo = Hướng dẫn, chỉ đạo người khác làm chuyện sai lầm.)

Nữ nhân chưa từng nghĩ tới, trượng phu của nàng lại muốn giết nàng, không hề có chút phòng bị, trúng độc lặng yên không một tiếng động chết đi. Lúc đó người vứt thi thể nữ nhân xuống hồ là lão quản gia, không ngờ thi thể nổi lên lại bị người ta nhìn thấy.

Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới là, sau đó thi thể của nữ nhân biến mất, mọi người vớt trên mặt hồ rất lâu, cũng không tìm thấy thi thể. Cho nên sau cùng truyền thuyết thủy thần được xem như thật, tất cả mọi người tin chắc không nghi ngờ.

Người Phùng gia rời đi nhiều năm, mãi đến mấy năm nay, Phùng gia Nhị thiếu Phùng Cố lên nắm quyền, mới đưa Phùng gia trở về.

Đại phu nhân nói: “Sau khi chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, trở nên giàu có hơn, ta biết, đó là tiền mà bọn họ lấy được sau khi giết nữ nhân, thực sự là nhiều không đếm nổi. Nhưng không lâu sau, bệnh của con ta tái phát, không ai có thể cứu nó, hắn cứ vậy mà chết đi…”

Đứa con duy nhất của Đại phu nhân chết đi, còn chết vì bệnh gì, không ai biết được, không chỉ có con trai nàng đã chết, mà không lâu sau phu quân nàng cũng chết.

Đại phu nhân nói: “Đây đều là báo ứng, lúc phu quân ta chết, cả người hắn vô tri vô giác, hắn hô to ‘Đừng tới đây, ta không muốn giết ngươi’.”

Sau đó Đại phu nhân cũng bị bệnh rất lâu, nhưng nàng không chết, nhưng còn khó chịu hơn sống, nàng luôn ngủ không yên, toàn mơ thấy nữ nhân kia, còn có đứa con của chính mình. Nàng biết phu quân nàng chết chưa hết tội, bản thân mình cũng vậy, nhưng đứa con nàng hoàn toàn vô tội, suy cho cùng là nàng tự giết đứa con của chính mình.

Đại phu nhân nói: “Sau đó tuy rằng ta sống lại, nhưng thân thể vẫn không tốt, đại phu đã sớm nói với ta, ta sống không được bao lâu, ta nghĩ chết rồi cũng tốt, không có gì đáng tiếc, đều do ta tự tạo nghiệt, thế nhưng … Thế nhưng…”

Đại phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới Phùng Thiên cùng Phùng Cố, lúc đó hai đứa bé quá nhỏ, Phùng gia kết hội giết mẫu thân của chúng, nàng không biết những người đó còn có thể làm ra chuyện gì.

Đại phu nhân không dám nghĩ nữa, những người đó cái gì cũng dám làm.

Đại phu nhân nói: “Ta cố giữ cái mạng này, là muốn nhìn bọn họ lớn lên, ta sợ họ căn bản không có cách nào sống sót. Ta giả vờ hà khắc, mỗi lần gặp họ đều lên mặt dạy dỗ, là muốn để cho lão tam thả lỏng cảnh giác. Hồi đó lão tam luôn xúi giục lão nhị, kêu hắn mau mau giải quyết luôn hai đứa bé đi, rồi lại cưới thêm thê tử mới, cùng lắm là hai ba năm sẽ sinh được đứa nữa. Để tránh chúng nó lớn lên biết chuyện trái lại giết chết bọn họ. Hừ, khi đó ta thật sự không dám chết, không phải ta cũng ở trong vũng nước đục đó, chỉ sợ lão nhị sẽ nghĩ đến việc thủ tiêu ta.”

Cuối cùng Phùng Thiên và Phùng Cố xem như được bảo đảm, ngày một lớn lên. Người Phùng gia vẫn tưởng rằng bọn họ không biết thứ gì…

Đại phu nhân bụm mặt thống khổ nói: “Ta biết, chúng nó đã biết hết mọi chuyện… Biết hết mọi chuyện…”

Tuy rằng hai đứa bé còn nhỏ, nhưng đã sớm hiểu chuyện. Một ngày kia Phùng Cố bỗng nhiên mất tích, Đại phu nhân lo muốn chết, tưởng lão tam giở trò gì, nhưng phái người tìm thế nào cũng không tìm ra.

Phùng Thiên lo cho đệ đệ, lén lút chạy ra ngoài tìm người, hai người đều mất tích, Đại phu nhân sợ tới mức sắp toi luôn nửa cái mạng, cũng may hai đứa đều trở về.

Đại phu nhân nói: “Chúng nó đều trở về, Phùng Thiên trông rất tiều tụy, bị bệnh thật lâu, Phùng Cố rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhưng từ đó về sau, ta không còn thấy hắn cười nữa, ta nhìn ánh mắt của hắn, liền hiểu rằng chúng nó đã biết hết mọi chuyện, không ai có thể lừa chúng nữa, có một ngày chúng nó sẽ báo thù.”

Một ngày này tới rất nhanh, hai đứa đều trưởng thành, chuyển Phùng gia về lại trấn nhỏ. Đại phu nhân biết rõ, một ngày này rốt cuộc cũng tới.

Sau đó, Phùng Cố lấy việc buôn bán mà nổi danh, phải xuất môn hơn hai tháng. Phùng Thiên ở lại quý phủ, lúc Phùng Cố rời đi, cố ý dặn dò gia đinh chăm sóc Phùng Thiên, nói thân thể Phùng Thiên không tốt, dặn dò thật lâu.

Đại phu nhân nói: “Ta nghe Phùng Cố nói vậy, làm ra vẻ không thèm để ý, nhưng trong lòng hiểu rõ, hắn nói vậy không giống những lời phải nói khi xuất môn buôn bán… Từ khi Phùng Cố đi rồi, ta không tài nào ngủ được, bọn họ sẽ báo thù, mẫu thân bọn họ chết thảm như vậy, nhưng ta không muốn bọn họ bị hủy như vậy….”

Đại phu nhân nói tới đây là dừng, Nghê Diệp Tâm nói rằng: “Cho nên, sau cùng ngươi quyết định xuống tay giết người trước.”

Đại phu nhân mất hồn chán nản gật đầu, nói: “Đúng. Người tham dự lúc trước đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại Phùng tam lão, lão quản gia và ta….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện