"Anh về rồi đây."

Choi In Seop tự lẩm bẩm một mình khi bước vào phòng. Trong không gian nhỏ không một bóng người này thứ duy nhất chờ đợi cậu chỉ có sự tĩnh lặng tối tăm, dẫu thế cậu vẫn muốn thổi một chút sinh khí vào đây.

Bật đèn lên rồi đi vào nhà, việc đầu tiên cậu làm là đi rửa tay chân. Choi In Seop thay một bộ quần áo khác cho thoải mái rồi mới ngồi vào bàn, cậu sắp xếp và ghi chú lại những việc đã làm hôm nay vào trong sổ tay. Tuy cậu không cần phải tìm hiểu thêm về Lee Woo Yeon nữa, nhưng vì thói quen này đã ăn sâu vào cơ thể nên cậu đại khái viết như cái máy rồi đóng quyển sổ lại, Choi In Seop nằm sấp trên bàn khẽ than: "Mệt quá đi."

Cậu cảm thấy cả cơ thể mình như cạn hết năng lượng vì nguyên một ngày hôm nay, cậu phải quan sát ánh mắt của Lee Woo Yeon. Nhưng Lee Woo Yeon thì trước sau như một vẫn là thái độ lạnh lùng đó.

Ngay cả cái bánh mì cậu mua cho hắn, hắn cũng chỉ cắn một miếng rồi ném nó đi, uống một ngụm cà phê và nói rằng không ngon, cứ thế hắn ném ly cà phê vào thùng rác. Thay đổi đến mức cậu cứ nghĩ đó không phải là Lee Woo Yeon mà là một người khác. Sau khi ra khỏi câu lạc bộ rõ ràng đã xảy ra một số việc, nhưng cậu không thể hỏi Lee Woo Yeon về chuyện đó được.

Những việc ngày hôm qua mà cậu không tài nào nhớ nổi đó làm lòng cậu trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Cậu thầm nghĩ, thà rằng hắn cứ nói hôm qua cậu đã làm những việc điên rồ với hắn, làm cho hắn cảm thấy chán ghét nên giờ cậu nhanh cút đi thì lại ổn hơn. Tự dưng lại chỉ tỏ ra lạnh lùng với cậu là sao cơ chứ.

Choi In Seop xoay đầu về hướng chậu hoa đặt trong góc phòng rồi nói: "Kate. Một thời gian ngắn nữa là anh không được gặp em rồi."

Một trong những việc cậu cần phải sắp xếp lại khi rời Seoul đó chính là Kate. Choi In Seop đã đến cửa hàng hoa mà cậu mua Kate rồi nói với họ cậu muốn trả lại chậu hoa. Ban đầu chủ cửa hàng hoa đã rất hoang mang, nhưng sau khi nghe cậu nói sẽ thanh toán chi phí chăm sóc hoặc chất dinh dưỡng sau này của nó thì chủ quán mới đồng ý với gương mặt hơi khó chịu.

"Lee Woo Yeon,...đã đánh Kang Young Mo." Mặc dù chỉ có một mình, nhưng Choi In Seop vẫn hạ giọng xuống hết mức có thể vì sợ ai đó sẽ nghe thấy lời mình.

"Vì vậy Kang Young Mo bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện. Còn nằm trên giường bệnh một thời gian. May mắn là không sao.... Nhưng chính Lee Woo Yeon đã làm như vậy. Chỉ có mình anh biết Lee Woo Yeon đã làm chuyện đó."

Lúc đầu, khi cậu chụp được cảnh Lee Woo Yeon xuất hiện trong con hẻm, Choi In Seop nghĩ rằng cậu đã nắm bắt được cơ hội sẽ không tới với cậu thêm một lần nào nữa. Nhưng bí mật đó lại trở nên nặng nề theo thời gian và đè nén lấy cậu.

"Anh đã nghĩ rằng nếu anh có điểm yếu của Lee Woo Yeon thì mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn, nhưng càng lúc anh càng thấy bức bối."

Choi In Seop nhận ra rằng bản thân cậu đã gắn bó sâu sắc với Lee Woo Yeon hơn những gì cậu nghĩ.

"Anh phải làm gì đây? Anh phải làm sao mới tốt nhỉ?"

Câu hỏi được thốt ra khỏi miệng cậu nhưng làm gì có ai giúp cậu trả lời những câu hỏi đó đâu. Choi In Seop dùng lòng bàn tay nhẹ đánh vào mặt mình.

Phải giữ vững trái tim yếu đuối này. Khoảnh khắc mà cậu đã chờ đợi, giờ đây chỉ còn lại một việc quan trọng nhất phải làm để kết thúc mà thôi. Tới thứ tư tuần sau, nếu Lee Woo Yeon không chính miệng nói sa thải cậu thì cậu có thể dụng lý do cơ thể không được khoẻ để từ chức.

Dù sao thì những lần trước trợ lý của Lee Woo Yeon cũng thay đổi ba tháng một lần, nên bây giờ dù cậu có ra đi thì cũng chẳng ai quan tâm đâu.

Mặc dù đã vẽ sẵn một bức tranh phác thảo rõ ràng về tương lai nhưng trái tim của Choi In Seop vẫn lúng ta lúng túng. Choi In Seop chạm đầu ngón tay vào chậu hoa tên Kate, cậu giơ tay kiểm tra đồng hồ rồi đứng dậy.

Hôm nay là ngày cậu nói chuyện điện thoại với mẹ. Sau một vài tiếng tút vang lên, giọng nói của mẹ cậu từ bên kia điện thoại truyền tới.

[Vâng. Mẹ đang làm gì vậy?]



Cậu nghe thấy tiếng sủa gâu gâu của Will từ phía bên kia điện thoại. Mỗi khi Will tắm, phòng khách nhà cậu sẽ trở nên đầy nước vì Will sẽ chạy qua chạy lại khắp nơi.

[Mẹ nói với em ấy là sau khi tắm xong sẽ cho em ấy ăn món ăn vặt yêu thích là được.]

Cậu nghe thấy tiếng Will sủa oang oang vang lên liên tục. Có vẻ em ấy vẫn đang nghĩ rằng tắm là một trò đùa nghịch. Nếu tính theo tuổi tác của con người, dù em ấy có là một chú chó già đi nữa thì vẫn cứ hành động như bé cún mới lớn. Choi In Seop cười cười, cậu muốn nhanh chóng ôm lấy Will.

[Mẹ ơi, chuyện là. Có khi tuần sau... có thể con sẽ trở về Mỹ.]

Ngay cả khi đã mua xong vé máy bay, nhưng Choi In Seop vẫn không thông báo cho gia đình cậu biết sự thật cậu sẽ quay về Mỹ. Cậu vẫn chưa biết công việc của mình sẽ kết thúc như thế nào nên cho tới khi ra sân bay, cậu sẽ khoan thông báo với họ trước.

Cậu nghe thấy giọng mẹ dần trở nên nghẹn ngào. Nếu biết mẹ sẽ vui như vậy thì đáng lẽ ra cậu nên thông báo sớm hơn mới phải.



[Con vẫn chưa chắc chắn nên trước tiên mẹ cứ biết vậy đi đã ạ. Vài ngày sau con sẽ báo chi tiết lại cho mẹ.]



[Vâng. Con không sao.]

Mẹ cậu cẩn thận hỏi:

Choi In Seop sau khi do dự một lát, cậu thành thật trả lời mẹ:  [Có vẻ như sẽ giải quyết tốt thôi ạ... nhưng con không có niềm tin lắm.]



Khi Choi In Seop quyết định sẽ đến Hàn Quốc, người phản đối kịch liệt nhất là mẹ cậu. Đứa con trai yếu ớt tới một nơi xa như vậy, đã thế còn không chịu nói lý do rõ ràng. Người làm mẹ như bà có ai mà không lo lắng không phản đối cho được cơ chứ. Nhưng Choi In Seop nói với mẹ rằng, cậu đi vì một người thực sự rất quan trọng đối với cậu, và cậu đã phải thuyết phục mẹ hãy tin tưởng cậu một lần. Nhưng cuối cùng cậu đã không nói với bất cứ ai về việc đó, về người đó. Ngoại trừ Jenny không còn trên cõi đời này.

Nếu ai đó nghe thấy thì chắc họ sẽ nghiêm mặt mà hỏi cậu rằng liệu cậu có bị điên không, và nếu để cho ai khác nghe thấy thì họ có thể cười nhạo rằng thật đáng tiếc khi lãng phí cuộc sống vào một việc vô bổ như vậy. Tuy nhiên, đối với Choi In Seop nó là vấn đề quan trọng hơn bất cứ điều gì.

[Niềm tin về việc hiện tại con làm liệu có thực sự đúng đắn hay không.]

Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng tránh xa khỏi Lee Woo Yeon. Cậu có một dự cảm không may rằng, nếu cậu còn ở bên cạnh hắn thêm một chút nào nữa thì trái tim nặng nề này của cậu sẽ không thể tự mình xoa dịu nó nổi.

[......]

Peter đau lòng khi nghe mẹ nói tin tưởng ở cậu. Không phải bây giờ cậu đang cố gắng bán ai đó đi để chuộc tội thay cho bản thân sao. 

Không nghe thấy con trai nói gì, mẹ cố tình dùng giọng nói vui vẻ tiếp tục nói:

[Vâng. Con biết.]

Không chỉ bánh donut mà mẹ cậu còn làm bánh mì và bánh quy giỏi hơn các cửa hàng bánh kẹo khác. Nếu mẹ cậu mà bị stress, mẹ thường hay tìm tới cửa hàng lâu đời để mua donut ăn, nó không có vị gì đặc biệt chỉ là một thói quen của mẹ cậu mà thôi.

[......]

[...Vâng. Vậy lần sau con sẽ gọi lại cho mẹ.]

Cậu dịu dàng gửi lời chào với mẹ rồi cúp máy.

Thứ cậu muốn.

Cái đó là gì nhỉ? Choi In Seop nằm trên nền đất bắt đầu đếm những thứ hiện lên trong tâm trí cậu. Gia đình, bánh quy mẹ nướng cho, những cuốn sách để lại trên kệ sách, bàn chân trước mềm mại của Will, câu chuyện vô vị không hồi kết với Jenny, và...

Điện thoại di động của cậu reo lên. Khi cậu bật dậy và nhìn vào màn hình điện thoại di động, thì ba chữ Lee Woo Yeon cứ thế đâm sâu vào tim cậu.

Choi In Seop có chút mâu thuẫn. Cậu tự nhủ đừng nên nghe điện thoại. Sáng mai chỉ cần nói cậu ngủ nên không biết là được. Dù sao thì Lee Woo Yeon cũng là người mà cậu phải bỏ đi. Cậu có đối xử tốt hơn nữa với người này thì cũng không có tác dụng gì...

"...Alo."

...Không có tác dụng gì. Một người như cậu, dù có quyết tâm thế nào thì cũng thực sự không có tác dụng gì cả.

Choi In Seop nhận điện thoại và thở dài trong lòng.



"Vâng. Tôi đang nghe đây."

Đối với cậu mà nói, nghe giọng nói của Lee Woo Yeon qua điện thoại rất rất nguy hiểm. Vì phần ống nghe chạm vào tai nên cậu có cảm giác giọng nói ngọt ngào của Lee Woo Yeon xuyên qua vành tai cậu rồi chạy tót vào trong đại não.



"Không sao ạ."

Mặt Choi In Seop dần nóng kên khi nhớ lại ký ức ngày hôm qua lúc cậu bị ép uống thuốc. Cho tới ban nãy cậu còn lẩm bẩm và quyết tâm rằng mình không liên quan gì đến Lee Woo Yeon, nhưng giờ đây cậu lại như một cô gái mới dậy thì cảm thấy không biết phải làm gì đến đáng thương.



Tâm trạng thật kỳ lạ. Khi nãy còn ở cùng nhau, đừng nói là nói chuyện dịu dàng với cậu Lee Woo Yeon còn nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt hung dữ kia kìa, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên gọi điện cho cậu với giọng nói mềm mỏng như vậy?

Choi In Seop vừa vẽ những bức tranh này nọ trên sàn bằng ngón tay vừa đáp: "Chỉ là, ở yên đó thôi."



"Tôi đang ở nhà."



Cách nói chuyện dịu dàng nhưng Choi In Seop phát hiện ra sự sắc bén ẩn sâu trong đó, cậu nhận ra cậu đang bị tra hỏi.

Vì ngạc nhiên trước lời nói đó nên tay cậu đã chạm vào lá của Kate. Kate thu mình lại như bàn tay tạo thành nắm đấm.

"Cậu ở cùng Kate à?"

Choi In Seop nhìn chằm chằm vào chậu hoa đặt trước mặt mình, trả lời hắn: "Đúng là đang ở cùng nhau thật..."

Cậu đã nói với Lee Woo Yeon rằng Kate là thực vật khi vào vậy. Không biết hôm qua có phải lúc say cậu đã nói như vậy hay không nữa.

Choi In Seop vừa gãi đầu vừa trả lời bằng giọng ngại ngùng: "Vẫn chưa ạ."

Sự im lặng kéo dài từ phía bên kia điện thoại, sau đó ngay lập tức có tiếng cười vang lên, hắn nói:

Không biết là học thuộc cái gì, nhưng Choi In Seop vẫn đại khái đáp lại cho qua chuyện, cậu nói: "Vâng, vậy sao ạ."

Cậu nghe thấy tiếng lật giấy từ phía bên kia điện thoại, hỏi: "Anh đang đọc sách ạ?"

Cậu biết đọc sách là một trong những sở thích của Lee Woo Yeon, đó cũng là câu hỏi duy nhất cậu có thể hỏi hắn.

"Không phải là sách, nhưng tôi đang đọc một thứ còn thú vị hơn cả sách. Vì người ta gửi tới sớm hơn tôi nghĩ...>

Lee Woo Yeon hừm một tiếng cuối câu rồi bỗng đột ngột đặt câu hỏi cho Choi In Seop.



"Dạ?"



Cách nói chuyện như thể lâu lắm rồi mới hỏi thăm nhau. Choi In Seop thở dài một hơi rồi thành thật trả lời: "Nếu nói không mệt thì là nói dối, nhưng đó là lựa chọn của tôi nên không sao cả."

Lee Woo Yeon nói:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện