Bước vào thang máy để đi lên trên, Choi In Seop xấu hổ muốn chết vì cái nhìn lén của người phụ nữ đi cùng. Chắc là cô ta đang tự hỏi đêm hôm lại có tên nào đó ôm chậu hoa rồi tiến vào thang máy của chung cư cao cấp để làm cái khỉ gì.
Ngay khi đến tầng 49, Choi In Seop ra khỏi thang máy rồi định chào hỏi người đang liếc nhìn mình. Tất nhiên đừng nói nhận lời chào, cô ta còn nhanh chóng nhấn nút đóng lại, trước khi đầu cậu kịp cúi xuống thì thang máy đã đi lên mất rồi.
Choi In Seop thở dài và quay người bước đi.
Dù có cố nghĩ ra sao thì chỉ cần nghĩ rằng Lee Woo Yeon đang hiểu lầm mình, Choi In Seop không thể nào không mang theo Kate tới tận đây được.
Sau khi Choi In Seop tìm hiểu ý nghĩa ẩn dụ của từ 'tưới nước' mà Lee Woo Yeon nói, cậu kết luận được rằng hắn nhầm Kate thành người yêu của cậu mất rồi. Những suy nghĩ ấp đến sau khi cậu đưa ra được kết luận cũng làm cậu xấu hổ vô cùng. Trong một lúc lâu cậu đã không thể nào ngẩng mặt lên nổi, vì cậu nghĩ rằng Lee Woo Yeon đã tưởng tượng ra chuyện cậu quan hệ với phụ nữ.
Không, không phải. Cậu không làm mấy chuyện đó đâu.
"Đây là Kate..."
Choi In Seop vừa đưa chậu hoa ra trước mặt vừa luyện tập lại lời cậu muốn nói. Dường như có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi việc trông cậu hơi ngốc. Dù vậy thì làm sáng tỏ hiểu lầm ngay vẫn tốt hơn. Đó là việc đương nhiên.
Choi In Seop kẹp Kate vào hông rồi nhấn chuông cửa. Sau khi được kết nối với bên trong nhà và xác nhận đó là cậu, Choi In Seop lập tức nghe thấy tiếng cửa mở.
Cậu nhìn thấy Lee Woo Yeon qua khe cửa vừa mới mở ra. Sau đó cậu ơ một tiếng mở to mắt.
Lee Woo Yeon với mái tóc ướt đẫm chỉ mặc đúng một cái quần lót.
"Có chuyện gì vậy?"
Thật kỳ lạ.
Khác với bình thường, hôm nay bầu không khí tràn ngập mùi của Lee Woo Yeon. Vì không biết chính xác đó là gì nên cậu cứ thế thẫn thờ đứng nhìn Lee Woo Yeon. Choi In Seop chợt bừng tỉnh, cậu lục lọi túi rồi lấy số thuốc mà cậu đã mua từ hiệu thuốc ra.
"Cái này... là thuốc đau đầu. Vì không biết loại nào tốt nên trước tiên tôi đã mua vài loại ổn nhất tới."
"Cậu đến tận đây vì thuốc đau đầu?"
"Ngày mai anh có lịch trình mà, nếu để xảy ra vấn đề gì thì không được..."
Choi In Seop lẩm bẩm rồi liếc nhìn chậu cây Kate đang ôm bên hông. Mục đích cậu đến đây không phải là vì thuốc đau đầu mà là vì Kate. Nào, cậu phải dũng cảm lên. Phải giải quyết hiểu lầm mới được. Lấy dũng khí và nói rằng cậu không phải là người làm những việc như vậy...
"Bên ngoài có ai đến vậy?"
Đúng lúc đó cậu nghe thấy một giọng nữ khàn khàn phát ra từ bên trong.
Choi In Seop suýt nữa trượt tay làm rơi chậu cây Kate đang cầm. Người phụ nữ để ngực trần, phía dưới chỉ mặc duy nhất một cái quần nhỏ. Đó là nữ diễn viên mà cậu đã từng nhìn thấy vài lần trên TV.
Choi In Seop nhanh chóng cúi đầu xuống. Giờ thì cậu đã biết tại sao Lee Woo Yeon lại chỉ mặc một chiếc quần lót ra mở cửa cho cậu rồi.
"Là trợ lý mà tôi đã nói chuyện điện thoại lúc nãy. Em đừng bận tâm."
Lee Woo Yeon quay đầu trả lời, bóng của người phụ nữ dần dần biến mất vào bên trong. Mặt Choi In Seop đỏ bừng lên cứ như vừa bị tát một cái ngay giữa chợ, cậu không thể nào giấu được sự bối rối.
"Cậu thật sự đến đây chỉ vì thuốc à?"
Khi Choi In Seop nghĩ rằng bản thân bị Lee Woo Yeon hiểu lầm như vậy, cậu hoàn toàn không thể nào ngủ được. Ngoài ra, một người không bao giờ biết đau lại gọi cho cậu rồi nói mình bị đau đầu thì đương nhiên cậu sẽ lo lắng rồi. Nhưng mà nhìn vào cách nói chuyện hiện tại của hắn, cậu nghi ngờ không biết liệu tiếng rên rỉ đó có đúng là phát ra từ miệng của Lee Woo Yeon hay không. Vì không có hiệu thuốc nào mở đến tối muộn nên Choi In Seop phải đi taxi tìm khắp mọi nơi. Nhưng hiện tại, chính mặt cậu đã được chiêm ngưỡng đống thuốc cậu khó khăn lắm mới kiếm được, có bao nhiêu vô dụng.
Choi In Seop muốn chết.
Giải tỏa hiểu lầm cái gì chứ. Lee Woo Yeon ngay từ đầu đã không nghĩ gì về cậu cả. Vì vậy, làm gì có chuyện hắn hiểu lầm được.
Bây giờ, đến việc cười khổ cho sự ngu ngốc của bản thân cậu cũng không thể nào làm nổi.
Lee Woo Yeon vừa chỉ vào chậu hoa mà Choi In Seop đang cầm vừa hỏi: "Cái đó là gì vậy?"
"Không có gì...đâu ạ."
"Ngày mai lịch trình sẽ bắt đầu từ cuối buổi chiều nhỉ?"
"Vâng."
"May quá. Vậy cậu In Seop cũng quay về nghỉ ngơi đi."
Choi In Seop cúi đầu. Khi cánh cửa đóng lại, giọng nói của Lee Woo Yeon và người phụ nữ dần nhỏ đi.
Choi In Seop ôm chậu hoa, trong cảm giác nhục nhã dâng cao đến tận cổ họng cậu phải cố gắng giữ vững hơi thở của mình. Những ký ức cay đắng mang mùi chất thải chua lét ùa vào đầu cậu mỗi khi cậu thở hắt ra.
Ngay khi đến tầng 49, Choi In Seop ra khỏi thang máy rồi định chào hỏi người đang liếc nhìn mình. Tất nhiên đừng nói nhận lời chào, cô ta còn nhanh chóng nhấn nút đóng lại, trước khi đầu cậu kịp cúi xuống thì thang máy đã đi lên mất rồi.
Choi In Seop thở dài và quay người bước đi.
Dù có cố nghĩ ra sao thì chỉ cần nghĩ rằng Lee Woo Yeon đang hiểu lầm mình, Choi In Seop không thể nào không mang theo Kate tới tận đây được.
Sau khi Choi In Seop tìm hiểu ý nghĩa ẩn dụ của từ 'tưới nước' mà Lee Woo Yeon nói, cậu kết luận được rằng hắn nhầm Kate thành người yêu của cậu mất rồi. Những suy nghĩ ấp đến sau khi cậu đưa ra được kết luận cũng làm cậu xấu hổ vô cùng. Trong một lúc lâu cậu đã không thể nào ngẩng mặt lên nổi, vì cậu nghĩ rằng Lee Woo Yeon đã tưởng tượng ra chuyện cậu quan hệ với phụ nữ.
Không, không phải. Cậu không làm mấy chuyện đó đâu.
"Đây là Kate..."
Choi In Seop vừa đưa chậu hoa ra trước mặt vừa luyện tập lại lời cậu muốn nói. Dường như có nói thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh khỏi việc trông cậu hơi ngốc. Dù vậy thì làm sáng tỏ hiểu lầm ngay vẫn tốt hơn. Đó là việc đương nhiên.
Choi In Seop kẹp Kate vào hông rồi nhấn chuông cửa. Sau khi được kết nối với bên trong nhà và xác nhận đó là cậu, Choi In Seop lập tức nghe thấy tiếng cửa mở.
Cậu nhìn thấy Lee Woo Yeon qua khe cửa vừa mới mở ra. Sau đó cậu ơ một tiếng mở to mắt.
Lee Woo Yeon với mái tóc ướt đẫm chỉ mặc đúng một cái quần lót.
"Có chuyện gì vậy?"
Thật kỳ lạ.
Khác với bình thường, hôm nay bầu không khí tràn ngập mùi của Lee Woo Yeon. Vì không biết chính xác đó là gì nên cậu cứ thế thẫn thờ đứng nhìn Lee Woo Yeon. Choi In Seop chợt bừng tỉnh, cậu lục lọi túi rồi lấy số thuốc mà cậu đã mua từ hiệu thuốc ra.
"Cái này... là thuốc đau đầu. Vì không biết loại nào tốt nên trước tiên tôi đã mua vài loại ổn nhất tới."
"Cậu đến tận đây vì thuốc đau đầu?"
"Ngày mai anh có lịch trình mà, nếu để xảy ra vấn đề gì thì không được..."
Choi In Seop lẩm bẩm rồi liếc nhìn chậu cây Kate đang ôm bên hông. Mục đích cậu đến đây không phải là vì thuốc đau đầu mà là vì Kate. Nào, cậu phải dũng cảm lên. Phải giải quyết hiểu lầm mới được. Lấy dũng khí và nói rằng cậu không phải là người làm những việc như vậy...
"Bên ngoài có ai đến vậy?"
Đúng lúc đó cậu nghe thấy một giọng nữ khàn khàn phát ra từ bên trong.
Choi In Seop suýt nữa trượt tay làm rơi chậu cây Kate đang cầm. Người phụ nữ để ngực trần, phía dưới chỉ mặc duy nhất một cái quần nhỏ. Đó là nữ diễn viên mà cậu đã từng nhìn thấy vài lần trên TV.
Choi In Seop nhanh chóng cúi đầu xuống. Giờ thì cậu đã biết tại sao Lee Woo Yeon lại chỉ mặc một chiếc quần lót ra mở cửa cho cậu rồi.
"Là trợ lý mà tôi đã nói chuyện điện thoại lúc nãy. Em đừng bận tâm."
Lee Woo Yeon quay đầu trả lời, bóng của người phụ nữ dần dần biến mất vào bên trong. Mặt Choi In Seop đỏ bừng lên cứ như vừa bị tát một cái ngay giữa chợ, cậu không thể nào giấu được sự bối rối.
"Cậu thật sự đến đây chỉ vì thuốc à?"
Khi Choi In Seop nghĩ rằng bản thân bị Lee Woo Yeon hiểu lầm như vậy, cậu hoàn toàn không thể nào ngủ được. Ngoài ra, một người không bao giờ biết đau lại gọi cho cậu rồi nói mình bị đau đầu thì đương nhiên cậu sẽ lo lắng rồi. Nhưng mà nhìn vào cách nói chuyện hiện tại của hắn, cậu nghi ngờ không biết liệu tiếng rên rỉ đó có đúng là phát ra từ miệng của Lee Woo Yeon hay không. Vì không có hiệu thuốc nào mở đến tối muộn nên Choi In Seop phải đi taxi tìm khắp mọi nơi. Nhưng hiện tại, chính mặt cậu đã được chiêm ngưỡng đống thuốc cậu khó khăn lắm mới kiếm được, có bao nhiêu vô dụng.
Choi In Seop muốn chết.
Giải tỏa hiểu lầm cái gì chứ. Lee Woo Yeon ngay từ đầu đã không nghĩ gì về cậu cả. Vì vậy, làm gì có chuyện hắn hiểu lầm được.
Bây giờ, đến việc cười khổ cho sự ngu ngốc của bản thân cậu cũng không thể nào làm nổi.
Lee Woo Yeon vừa chỉ vào chậu hoa mà Choi In Seop đang cầm vừa hỏi: "Cái đó là gì vậy?"
"Không có gì...đâu ạ."
"Ngày mai lịch trình sẽ bắt đầu từ cuối buổi chiều nhỉ?"
"Vâng."
"May quá. Vậy cậu In Seop cũng quay về nghỉ ngơi đi."
Choi In Seop cúi đầu. Khi cánh cửa đóng lại, giọng nói của Lee Woo Yeon và người phụ nữ dần nhỏ đi.
Choi In Seop ôm chậu hoa, trong cảm giác nhục nhã dâng cao đến tận cổ họng cậu phải cố gắng giữ vững hơi thở của mình. Những ký ức cay đắng mang mùi chất thải chua lét ùa vào đầu cậu mỗi khi cậu thở hắt ra.
Danh sách chương