Đàn tam huyền nữ hiệp kinh động thành nhỏ vô danh này. Đây vốn là nơi trừ trước đến nay chưa từng xuất hiện một tin tức lớn như thế. Nhưng chỉ vài ngày sau, ngoại trừ có người đồn đãi kho hàng của phủ nha bị mất trộm, tất cả đều yên ắng lại. Không ít người đoán, đàn tam huyền nữ hiệp kia, sợ là đã rời đi rồi. Chuyện bàn luận về đàn tam huyền nữ hiệp cũng từ đó mà dần dần lắng xuống.
Dân chúng trong thành nhàm chán mấy ngày, đột nhiên lại có một đề tài mới.
Nói là, tri phủ Diệp Chương của thành này, ngày xưa từng cứu giúp một vị cô nương. Thân thế cô nương kia rất đáng thương, gia cảnh khốn quẫn, cha mẹ nhiễm bệnh, vì trả nợ, đau đớn ủy khuất bán thân vào kỹ viện, lăn lộn phong trần. Mấy ngày trước, bệnh tình cha mẹ cô nương kia nguy kịch, lại vướng khế ước bán thân không thể trở về, biết được Diệp Chương chính là tri phủ nơi này, liền viết thư xin giúp đỡ. Diệp tri phủ trạch tâm nhân hậu, liền ra tay an bày mọi việc. Không chỉ chuộc thân cho cô nương này khỏi “Lưu Vân các”, mà còn lập tức chuẩn bị xe ngựa, đưa cô nương này hồi hương.
Sáng sớm, dân chúng trong thành liền tụ tập ở gần cửa thành, xem náo nhiệt.
Diệp Chương ngày thường làm quan thanh liêm, hôm nay lại rất phô trương. Chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều dùng hai con ngựa kéo. Một bên chở người, một bên chất hành lý. Ngoại trừ mã phu đánh xe, còn có ba người đi theo hầu hạ, và hai nha hoàn.
Có người cảm kích liền đứng ra giải thích. Hóa ra, là cô nương kia trước đây nói dối cha mẹ, chưa từng nói ra chuyện mình lưu lạc phong trần, chỉ nói là mình được gả vào gia đình giàu có. Hiện tại, cha mẹ cô nương kia bệnh tình nguy kịch, lời nói dối này, đành phải tiếp tục thực hiện.
Dân chúng nghe thấy, lập tức thổn thức, không còn ai đi chất vấn việc Diệp Chương đã làm.
Liêm Chiêm tất nhiên cũng nhận được tin tức. Diệp Chương cũng đã đưa việc này cho hắn xin phép, lại trình ra hộ tịch của mấy người kia. Thủ tục đầy đủ, không hề có chút sơ hở. Sự kiện “Lưu Vân các” kia, Liêm Chiêu cũng biết, cho nên chuyện này thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý. Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ chính là Diệp Chương cho nữ nhi của mình đi theo đoàn hộ tống ra khỏi thành, nói là muốn nữ nhi thay hắn gặp mặt cố nhân, xem như làm hết lễ nghĩa. Tuy Liêm Chiêu cảm thấy “Lễ nghĩa” như vậy không khỏi có chút qua loa, nhưng dù sao tác phong làm việc của mỗi người đều khác nhau, cho nên chuyện ra khỏi thành xem như quyết định như thế.
Tuy nhiên, thủ tục vẫn không thể tránh được. Liêm Chiêu sớm đã dẫn người đến canh giữ ở cổng thành, kiểm tra vật phẩm thực hư trên xe.
Diệp Chương thấy hắn, cười áy náy, “Hiền chất lo lắng rồi.”
Liêm Chiêu mỉm cười, nói: “Thế bá là tri phủ, hành động này của Liêm Chiêu mạo phạm rồi.”
Diệp Chương lắc đầu, “Đâu có. Trong lúc đầu sóng ngọn gió này, bản quan lại muốn đưa người ra khỏi thành, nghĩ lại thấy thật hổ thẹn. Nhưng sinh tử là chuyện trọng đại, không thể không làm thế a…”
Liêm Chiêu gật đầu, “Lời thế bá nói rất đúng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thị vệ đã lên xe ngựa kiểm tra một hồi, lại nhìn những người xin ra khỏi thành kia so sánh với hộ tịch một lúc, thấy không có nhầm lẫn gì, liền đi về phía Liêm Chiêu báo cáo một tiếng.
Liêm Chiêu nghe thấy vậy, ngước mắt nhìn đoàn người ra khỏi thành kia.
Muốn ra khỏi thành, tất cả mợi người đều phải xuống xe ngựa để kiểm tra. Chỉ thấy cô nương phong trần trong lời đồn kia bước xuống xe ngựa, vươn tay kéo lấy nữ nhi của Diệp Chương xuống theo.
Chỉ thấy nàng kia mặc một thân y phục màu hồng cánh sen, quần lụa mỏng màu tím nhạt, kết dây trang trí, hoa mỹ vô cùng. Nàng vấn kiểu tóc Tùy Vân kế*, trên đó cắm ba cây trâm lưu ly, toát ra khí chất diễm trần thoát tục. Mặt mày nàng kia trang điểm cẩn thận, phấn bôi một lớp nhạt, mi như viễn sơn, mắt như xuân thủy, má phấn mềm mại, môi đỏ hoa đào, rất là quyến rũ. Nhìn cách trang điểm, không nhận ra được tuổi thật của nàng. Nhưng xem dáng người, cũng chỉ khoảng mười tám tuổi.
(* Tùy vân kế)
Cô nương kia thấy có người nhìn mình, liền cúi đầu, giống như e lệ.
Kiểm tra thực hư hoàn tất, nàng liền vội vàng lên ngựa, không ngờ lại dẫm chân vào vạt váy, thân hình nghiêng đi một cái, sắp sửa ngã xuống. Ngay trong lúc nguy hiểm đó, chân trái nàng điểm một cái, xoay người một chút, đứng vững thân mình. Nàng khẽ thở dài một hơi, đuôi lông mày hơi nhếch lên, cười cười.
Trong nháy mắt kia, Liêm Chiêu đột nhiên cảm thấy người trước mắt này dường như đã từng quen biết. Sau lớp trang điểm cẩn thận kia, đắc ý rất nhỏ, hiện lên trong mắt, lòe lòe tỏa sáng. Lúc nàng cười rộ lên, đúng là như thế.
Ý niệm này thoáng qua, hắn đột nhiên kinh hãi, nỗi lòng thoáng chốc loạn cả lên.
Chẳng lẽ…
Nàng kia đi lên xe ngựa, không biết vì sao, lại quay đầu nhìn hắn một cái. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, nàng có chút kinh hoảng chui đầu vào trong toa xe.
Hắn định tiến lên, lại cố gắng khắc chế bản thân đứng yên tại chỗ.
“Hiền chất?” Diệp Chương thấy hắn ngây ra, liền mở miệng gọi vài tiếng.
Liêm Chiêu hoàn hồn, nhìn Diệp Chương, có chút mờ mịt.
“Hiền chất, có cái gì không ổn sao?” Lúc Diệp Chương hỏi những câu này, thần sắc có chút khẩn trương.
Liêm Chiêu ổn định tinh thần, cười lắc đầu, “Không có, mời đi.”
Diệp Chương nhẹ nhàng thở ra, bước tới bên cạnh xe ngựa, phân phó vài câu, liền mở cửa thành, để mọi người rời đi.
Liêm Chiêu không nhìn thêm nữa, xoay người, yên lặng trở về.
…………
Đợi đến lúc hắn trở về Diệp phủ, vào phòng, mới nghe thấy tiếng tim đập của mình. Hắn ngồi xuống giường, nhắm hai mắt lại. Trước mắt, thân ảnh kia của nàng vẫn đảo quanh như cũ, chút ý cười kia, không thể xóa nhòa đi được. Hắn mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo, mở ra. Trên ngăn thứ ba của chiếc tủ, rõ ràng có đặt một cây đàn tam huyền, một quyển sách và một bao quần áo.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cây đàn tam huyền kia, trên mặt dần hiện ý cười.
“… Một lần cuối cùng…” Hắn mở miệng, nhẹ giọng tự nói.
Hắn suy tư một lát, cầm lấy mấy thứ kia, tìm một hộp gỗ, đặt mấy thứ này vào. Sau đó, hắn nhảy lên một con khoái mã, đi ra khỏi Diệp phủ.
………
~~~~~~~~~~~~ Bến dưới là đánh nhau phân sách tuyến ~~~~~~~~~~~~
Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, liền nhanh chóng rời đi. Ước chừng chạy được một canh giờ, mới thả chậm tốc độ.
Thời tiết tháng sáu hay thay đổi, gần đến buổi trưa, trên bầu trời tự dưng lại nổi lên mây đen u ám, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Đột nhiên trong lúc đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, khiến bụi đất bắn lên tung tóe. Không tới một khắc, mưa cứ thế to dần, trời đất thoáng chốc mịt mờ, không nhìn thấy con đường phía trước.
Xe ngựa đành phải dừng lại ở một cái đình nghỉ chân bên đường, tạm thời nghỉ ngơi.
Lúc trước, Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa, thở cũng không dám thở mạnh, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Có trời mới biết, vừa rồi lúc ở cửa thành, nàng khẩn trương biết bao nhiêu a. Cái kiểu dịch dung này thật không triệt để mà! Không phải chỉ thay đổi quần áo, búi thêm ít tóc, đắp lên vài tầng phấn hay sao? Cho dù nói như thế nào cũng phải đưa cho nàng một cái mặt nạ da người chứ!
Vừa rồi lúc Liêm Chiêu nhìn nàng, tâm nàng đều dồn hết lên cổ họng. Bây giờ xuống khỏi xe ngựa, nàng mới dần khôi phục lại. Nàng đi vào trong đình, ngồi trên lan can, nhìn khoảng trời mưa to mù mịt.
Chắc là nàng không lộ ra sơ hở gì đâu nhỉ? Nhưng mà, tại sao hắn cứ nhìn nàng chứ? Bị nhận ra rồi sao? Chắc là không đâu. Nếu nhận ra rồi, nhất định sẽ không để bọn họ rời khỏi thành đâu… Hoặc là, đúng như lời Diệp Ly đã nói, hắn thật sự cố ý thả nàng đi? Không biết vì sao, một khắc kia, nàng lại hi vọng Liêm Chiêu nhận ra nàng…
“Tiểu Tiểu, ngươi vẫn sợ à? Không sao đâu!” Diệp Ly thấy nàng cứ trầm mặc mãi, liền mở miệng nói, “Chúng ta đã cách thành rất xa rồi!”
Tiểu Tiểu sợ hãi ngẩng đầu, hai nha hoàn đi theo kia, tất nhiên chính là Diệp Ly và Lí Ti giả dạng.
Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng: “Các ngươi nói xem, có phải ta bị nhận ra rồi hay không?”
Lí Ti và Diệp Ly đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, trăm miệng một lời, nói: “Không có khả năng!”
Tiểu Tiểu kinh hãi.
Lí Ti bất mãn, nói: “Dưới khả năng hóa trang của ta, ngay cả đông thi cũng biến thành Tây Thi, đảm bảo đến cả cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”
“Đúng vậy!” Diệp Tri Huệ đứng bên cạnh xen mồm vào nói, “Lúc ta nhìn thấy nữ hiệp tỷ tỷ cũng có nhận ra được đâu! Cha ta đã từng nói, nữ tử trang điểm lên, giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nữ hiệp tỷ tỷ cứ việc an tâm đi!”
Tiểu Tiểu cứng ngắc. Lời này, sao nghe qua lại thấy có gì đó kỳ quái vậy?
Đột nhiên hai mắt Diệp Ly sáng lóe, cười nói: “Nhận ra rồi thì không phải càng tốt hay sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hưởng ứng.
Diệp Tri Huệ càng thêm tò mò, “Nữ hiệp tỷ tỷ, có phải ngươi thật sự bội tình bạc nghĩa với Liêm ca ca hay không nha?”
Tiểu Tiểu còn chưa trả lời. Diệp Ly liền tiếp lời, nói: “Thật đó! Đáng thương cho Liêm công tử kia, đến nay yêu thương thắm thiết, nói không chừng thật sự có yêu mới có hận a… Chậc chậc…”
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, biết rằng nếu như không xoay chuyển đề tài, mình sẽ chết trong chế nhạo mất. Nàng vừa nhấc đầu, đã thấy Ngân Kiêu giả trang thành người hầu, cùng vài vị mã phu, người hầu khác đứng ở bên đình nhìn bản đồ. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Diệp sư tỷ, lúc ở trên Đông hải, không phải có rất nhiều người hay sao? Tại sao hôm nay không ra khỏi thành, mà chỉ có mấy người chúng ta đi vậy? Bọn họ lưu lại nơi đó, không có việc gì sao?”
Diệp Ly nghe vậy, thở dài: “Ngươi nói bọn họ a… Bọn họ không phải người của khúc phường chúng ta, chẳng qua là bắt tay giúp đỡ thôi. Trong ngày thường, đều là dân chúng phổ thông, hiện tại, tất nhiên là vẫn cứ như thế sống qua ngày a.”
Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ tới, khi đó, ở Đông Hải, nhìn thấy đám người kia, chính xác đều giống như dân chúng bình thường. Nàng cảm thấy bất khả tư nghị, mở to hai mắt nhìn.
Lí Ti cười nói: “Tả cô nương, giang hồ to lớn, không gì không thể. Phái ‘Phá Phong Lưu’ này, chắc là ngươi đã từng nghe nói?”
Tiểu Tiểu gật đầu. Nàng vẫn còn nhớ rõ, sư phụ từng nói, nếu thật sự có người hỏi về nguồn gốc võ công của nàng, hãy nói là thuộc “Phá phong lưu”. Hiện tại, đây là môn phái lớn nhất trên giang hồ, hành tung thần bí. Theo lời đồn đãi, đệ tử trải khắp thiên hạ, nhưng cố tình đến một cái trụ sở cũng không có.
“Những người đó, chính là đệ tử của ‘Phá Phong Lưu’.” Lí Ti cười bất đắc dĩ, “Ai, chỉ là a, theo như ta thấy, những người này không nên gặp phải mới tốt a… Ai…”
Lời này của Lí Ti vừa nói ra, Diệp Ly ở một bên liền liều mạng gật đầu.
Tiểu Tiểu cũng nhận ra thâm ý trong đó. Tục ngữ có nói, càng khó hiểu càng phải cẩn thận. Những người đó giả trang giống hệt dân chúng bình thường, nhất định lợi hại khó lường a… Ân… Tựa như sư phụ của nàng…
Tiểu Tiểu đang nghĩ, đột nhiên Ngân Kiêu thét lên kinh hãi.
Mọi người đều đứng dậy đề phòng, chỉ thấy Ngân Kiêu chỉ tay vào bản đồ kia, sắc mặt xanh mét.
Bản đồ kia là do Diệp Chương vẽ, sáng nay mới giao cho mọi người. Lúc ra khỏi thành cũng đã bị kiểm tra qua rồi. Đáng nhẽ phải không có trò gì trong đó mới đúng. Nhưng nhìn sắc mặt Ngân Kiêu, rõ ràng là đại sự.
“Bà mối, ngươi lại đây!” Ngân Kiêu khẽ run nói.
Lí Ti đầy bụng hồ nghi bước qua, cẩn thận nhìn bản đồ trong tay Ngân Kiêu, tiếp đó, cũng thét lên một tiếng kinh hãi.
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng. Nàng dè dặt cẩn trọng đi lên phía trước, mở miệng nói: “Ách… Chư vị, sao vậy?”
Hai người kia đồng loạt quay đầu nhìn nàng, bi phẫn nói: “Không đi được không?”
“A?” Tiểu Tiểu chớp ánh mắt, không hiểu.
Ngân Kiêu cúi đầu xuống, nói: “Sinh thời, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bước đến nơi đó một lần nào nữa!”
Lí Ti cầm quạt đàn hương, liều mạng quạt cho mình ít gió, nói: “A nha nha nha, sớm biết như vậy đã không nhìn rồi, thật sự là hoảng sợ tinh thần mà. Phi phi phi…”
Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Bình thường hai người này đều kiêu ngạo ương ngạnh, ai cũng không để vào mắt, tại sao lại đột nhiên khẩn trương như vậy?
Lúc này, Diệp Tri Huệ đi đến, cười nói: “Hai vị đại hiệp, các ngươi đang nói gì vậy nha. Nơi đó chỉ là một quán rượu thôi mà.”
Lí Ti quay đầu, mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, ngươi biết người nơi đó?”
Diệp Tri Huệ gật đầu, “Ân. Thiếu gia chủ của quán rượu kia chính là đồ đệ của cha ta, luận bối phận, ta phải gọi hắn một tiếng ca ca.”
Ngân Kiêu nghe thấy câu này, nở nụ cười, “Bà mối, nghe thấy không?”
Lí Ti cũng cười, “Ân, là nhân tình rất lớn đó.”
Tiểu Tiểu nghe mà không hiểu gì cả. Quán rượu? Thiếu gia chủ? Nhân tình? Cái gì với cái gì? Hoàn toàn không hiểu…
Nàng đang định hỏi cặn kẽ lại, những người chung quanh đột nhiên trầm xuống. Trong một khắc kia, tiếng mưa rơi vậy mà an tĩnh lạ thường.
Đột nhiên, mấy đạo hàn quanh đánh tới. Hơn mười cây ám khí cổ quái xé tan cơn mưa, đánh thẳng đến.
Lí Ti xoay người ra tay, tơ hồng vung lên, ngăn hết đám ám khí kia lại.
Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn một mảnh mênh mông mưa mù trước mắt. Trong cơn mưa kia không có một bóng người kia, lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm ra, lui một bước, che ở phía trước Tiểu Tiểu và Diệp Tri Huệ.
Diệp Tri Huệ bị đợt tập kích đột nhiên xuất hiện này dọa sợ. Nàng nhanh chóng cau mày, nắm chặt tay Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cũng bị dọa. Nàng dè dặt cẩn trọng lắng nghe động tĩnh bốn phía, một bước cũng không dám di chuyển.
Lúc này, thế tấn công của quân địch lại bắt đầu một lần nữa. Ám khí như mưa, so với vừa rồi, hiểm ác hơn mấy lần.
Nhưng Lí Ti lại không cho là đúng. Nàng nâng tay, tơ hồng như mây, nhanh như tia chớp, lại một lần nữa đánh rơi số ám khí này. Mà lúc này, lông mày Ngân Kiêu nhướng lên, Tôi Tuyết Ngân Mang lập tức bắn ra, chui vào trong mưa.
Một màn sau đó khiến mọi người kinh ngạc. Trong cơn mưa vốn không hề có chút màu sắc gì kia, đột nhiên xuất hiện hơn mười nam tử mặc hắc y.
Ninja Nhật Bản! Tiểu Tiểu kinh hãi, có Ninja Nhật Bản, vậy là người của Đông Hải? Làm sao bọn họ có thể ra khỏi thành?… Không đúng, Ninja Nhật Bản có khả năng độn thổ, nghe đồn chính là tuyệt kỹ ẩn thân trong đất. Có lẽ thật sự có thể phá vây. Nói cách khác, người Đông Hải còn ở lại trong thành, mục đích, là vì nàng? Cũng không đúng… Cho dù là như thế, hôm nay nàng dịch dung ra khỏi thành, không có khả năng bị nhận ra. Vậy thì những Ninja này hiển nhiên không phải vì nàng mà đến. Nếu như vậy, người duy nhất sử dụng thân phận thật ở đây, chỉ có…
Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Diệp Tri Huệ… Không sai, mục đích của những người này chính là “Thần mâu Lịch Tuyền” trong tay Diệp Chương. Xem ra, muốn dùng lại trò cũ, bắt cóc Diệp Tri Huệ để uy hiếp Diệp Chương. Diệp Chương đã tính trước bước này a…
Nàng nghĩ đến đây, đột nhiên bất đắc dĩ. Nói cách khác, trong tay Diệp Chương thật sự có “Thần mâu Lịch Tuyền” a…
“Ninja Nhật Bản…” Ngân Kiêu cắn răng, trong giọng nói hiện lên sát khí. Hắn thả người một cái, nhảy vào trận địa địch, huy kiếm chém giết.
Lí Ti đứng ở trong đình bất động, nhìn thế cục trước mắt.
Chỉ thấy, đám Ninja Nhật Bản này lúc ẩn lúc hiện, dựa vào thiên thời, chiếm hết tiện nghi. Thân thủ Ngân Kiêu không kém, nhưng cũng bị rơi thế yếu.
Những Ninja này không tiếp tục dây dưa thêm với Ngân Kiêu, tấn công về phía mọi người trong đình.
Lí Tí nhíu đầu mày, mở miệng nói: “Tả cô nương, những người này không hạ ngay được. Ngươi mang theo Diệp tiểu thư lên xe ngựa chạy trước đi!”
Nàng nói xong, gia nhập cuộc chiến.
Tiểu Tiểu lập tức nghe theo, xa phu đã vào chỗ, đợi hai nàng lên xe ngựa, liền giơ roi hô quát. Tuấn mã nghe lời, vội vàng chạy đi.
………
Tiểu Tiểu ngồi trong xe ngựa, cố gắng duy trì trấn tĩnh. Diệp Tri Huệ nhanh chóng ôm chặt nàng, nhắm mắt lại.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi, trong lòng Tiểu Tiểu lại bắt đầu không yên. Làm sao bây giờ? Nếu như là bọn chúng thật sự đuổi theo, bằng cái công phu mèo cào của nàng, tự bảo vệ mình cũng còn khó a…
Đột nhiên, trên nóc xe ngựa truyền đến một trận động tĩnh.
Tiểu Tiểu cả kinh, lập tức nhổ cây trâm cài tóc của bản thân xuống, dùng làm vũ khí.
Lúc này, trên đỉnh xe truyền đến đánh nhau, chắc là xa phu đang giao thủ với người tới. Tiểu Tiểu nín thở, nắm chặt trâm cài tóc trong tay.
Đỉnh xe kia không chịu được áp lực như vậy, chỉ một lát sau, liền sụp xuống. Xa phu và kẻ tập kích kia cũng cùng nhau hạ xuống, Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt, nhắm chuẩn hắc y Ninja kia, vung trâm đâm tới. Ninja kia bị đau, chạy trốn ra nơi khác.
Tiểu Tiểu vừa mới thở một hơi, đã thấy xa phu bị thương, sợ là không thể tái chiến .
Hai con ngựa kia đột nhiên thoát khỏi khống chế, liền lồng lên chạy như điên. Nàng không biết đánh xe, đành phải dùng sức túm chặt dây cương, vất vả, lắm mới khiến hai con ngựa này ngừng lại.
Tiểu Tiểu thả dây cương ra, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn một trận. Mới vừa rồi dùng lực quá lớn, dây cương xé rách da, lòng bàn tay nàng đã tràn đầy máu tươi.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại, không chấp nhận nàng lo lắng mấy thứ đó. Nàng lại nhổ một cây trâm cài tóc nữa xuống, tạo thế sẵn sàng đón địch.
So với lúc trước, mưa đã nhỏ đi không ít, tầm mắt cũng rõ ràng lên. Tiểu Tiểu chỉ thấy mấy đạo thân ảnh xuyên qua trong mưa, mơ hồ khó mà nhìn rõ.
Nàng nhìn Diệp Tri Huệ, lại nhìn xa phu bị thương, quyết định. Được rồi! Làm đại hiệp thôi!
Nàng nhảy xuống xe ngựa, đứng thẳng thân mình, cười vang nói: “Dấu đầu lộ đuôi, sao gọi là hảo hán. ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ ở đây, còn không mau hiện thân!”
Tiểu Tiểu tất nhiên biết, cái danh hào “Đàn tam huyền nữ hiệp” này còn nổi tiếng hơn hẳn Diệp Tri Huệ. Đông Hải không có lý do buông tha cho nàng. Lời này vừa nói ra, mấy thân ảnh mơ hồ kia đột nhiên hiện lên rõ ràng. Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn một cái, có ba người. Trong đó trên cánh tay một người, còn đang cắm trâm cài tóc lưu ly của nàng.
Ba người? Liều mạng thôi!
Nàng hạ thắt lưng, tránh khỏi kích thứ nhất, nâng tay bắt lấy cổ tay của một người. Ngón tay nàng dùng sức, vặn mạnh một cái, đè thấp đối phương xuống, thuận thế đá một cước về phía lưng người nọ.
Đây vốn là sát chiêu, nhưng Tiểu Tiểu không có nội lực, một chiêu này căn bản không phải trí mạng, nhiều lắm chỉ coi như uy hiếp. Nàng vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ đắc thủ, lại không ngờ Ninja kia lật mình một cái, biến mất trong làn mưa bụi. Trong tay Tiểu Tiểu chỉ còn lại duy nhất một ống tay áo.
Tiểu Tiểu thấy thế, biết kế hoạch không thành. Chỉ thấy một mũi ám khí từ trong không trung hiện ra, đánh úp về phía nàng, mà sau lưng đột nhiên có gió thoảng qua. Nàng không thể ngăn chặn cả hai, sắp sửa trúng chiêu.
Nhưng mà, chính trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, ngân quang chợt lóe, ám khí ào ào rơi xuống đất. Tiểu Tiểu còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị kéo mạnh sang một bên, tránh được một kích sau lưng.
Khóe mắt nàng quét đến một thân hắc y, trong lúc nhất thời không hiểu tình huống ra sao.
Đợi nàng đứng vững, lúc nhìn lại, càng thêm mờ mịt.
Người cứu nàng, đúng là một thân hắc y, từ đầu đến chân, che kín không chừa chỗ nào, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra. Nếu nói là có gì khác với đám Ninja kia thì chính là khác ở kiểu dáng quần áo. Sau lưng hắn còn đeo một cái hộp gỗ, trong lúc này, xem ra có chút quái dị. Binh khí sử dụng, là một thanh trường kiếm. Trường kiếm này mộc mạc vô cùng, vỏ kiếm làm bằng gỗ, thân kiếm làm từ thép thường, ngay cả xếp hạng trung bình cũng không xứng.
Tiểu Tiểu chỉ mờ mịt một lát liền hiểu ra.
“Ân công?” Tiểu Tiểu mở miệng, “Ngươi là vị ân công đã từng cứu ta lúc trên Đông Hải phải không?”
Người nọ cố gắng tránh khỏi ánh mắt nàng, hơi hơi gật đầu.
Không biết vì sao, trong một khắc kia, Tiểu Tiểu cảm động đến mức không lời nào có thể diễn tả được. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành hai chữ: “Ân công! ! !”
Dân chúng trong thành nhàm chán mấy ngày, đột nhiên lại có một đề tài mới.
Nói là, tri phủ Diệp Chương của thành này, ngày xưa từng cứu giúp một vị cô nương. Thân thế cô nương kia rất đáng thương, gia cảnh khốn quẫn, cha mẹ nhiễm bệnh, vì trả nợ, đau đớn ủy khuất bán thân vào kỹ viện, lăn lộn phong trần. Mấy ngày trước, bệnh tình cha mẹ cô nương kia nguy kịch, lại vướng khế ước bán thân không thể trở về, biết được Diệp Chương chính là tri phủ nơi này, liền viết thư xin giúp đỡ. Diệp tri phủ trạch tâm nhân hậu, liền ra tay an bày mọi việc. Không chỉ chuộc thân cho cô nương này khỏi “Lưu Vân các”, mà còn lập tức chuẩn bị xe ngựa, đưa cô nương này hồi hương.
Sáng sớm, dân chúng trong thành liền tụ tập ở gần cửa thành, xem náo nhiệt.
Diệp Chương ngày thường làm quan thanh liêm, hôm nay lại rất phô trương. Chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, mỗi chiếc đều dùng hai con ngựa kéo. Một bên chở người, một bên chất hành lý. Ngoại trừ mã phu đánh xe, còn có ba người đi theo hầu hạ, và hai nha hoàn.
Có người cảm kích liền đứng ra giải thích. Hóa ra, là cô nương kia trước đây nói dối cha mẹ, chưa từng nói ra chuyện mình lưu lạc phong trần, chỉ nói là mình được gả vào gia đình giàu có. Hiện tại, cha mẹ cô nương kia bệnh tình nguy kịch, lời nói dối này, đành phải tiếp tục thực hiện.
Dân chúng nghe thấy, lập tức thổn thức, không còn ai đi chất vấn việc Diệp Chương đã làm.
Liêm Chiêm tất nhiên cũng nhận được tin tức. Diệp Chương cũng đã đưa việc này cho hắn xin phép, lại trình ra hộ tịch của mấy người kia. Thủ tục đầy đủ, không hề có chút sơ hở. Sự kiện “Lưu Vân các” kia, Liêm Chiêu cũng biết, cho nên chuyện này thuận lý thành chương, hợp tình hợp lý. Điều duy nhất khiến hắn nghi ngờ chính là Diệp Chương cho nữ nhi của mình đi theo đoàn hộ tống ra khỏi thành, nói là muốn nữ nhi thay hắn gặp mặt cố nhân, xem như làm hết lễ nghĩa. Tuy Liêm Chiêu cảm thấy “Lễ nghĩa” như vậy không khỏi có chút qua loa, nhưng dù sao tác phong làm việc của mỗi người đều khác nhau, cho nên chuyện ra khỏi thành xem như quyết định như thế.
Tuy nhiên, thủ tục vẫn không thể tránh được. Liêm Chiêu sớm đã dẫn người đến canh giữ ở cổng thành, kiểm tra vật phẩm thực hư trên xe.
Diệp Chương thấy hắn, cười áy náy, “Hiền chất lo lắng rồi.”
Liêm Chiêu mỉm cười, nói: “Thế bá là tri phủ, hành động này của Liêm Chiêu mạo phạm rồi.”
Diệp Chương lắc đầu, “Đâu có. Trong lúc đầu sóng ngọn gió này, bản quan lại muốn đưa người ra khỏi thành, nghĩ lại thấy thật hổ thẹn. Nhưng sinh tử là chuyện trọng đại, không thể không làm thế a…”
Liêm Chiêu gật đầu, “Lời thế bá nói rất đúng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thị vệ đã lên xe ngựa kiểm tra một hồi, lại nhìn những người xin ra khỏi thành kia so sánh với hộ tịch một lúc, thấy không có nhầm lẫn gì, liền đi về phía Liêm Chiêu báo cáo một tiếng.
Liêm Chiêu nghe thấy vậy, ngước mắt nhìn đoàn người ra khỏi thành kia.
Muốn ra khỏi thành, tất cả mợi người đều phải xuống xe ngựa để kiểm tra. Chỉ thấy cô nương phong trần trong lời đồn kia bước xuống xe ngựa, vươn tay kéo lấy nữ nhi của Diệp Chương xuống theo.
Chỉ thấy nàng kia mặc một thân y phục màu hồng cánh sen, quần lụa mỏng màu tím nhạt, kết dây trang trí, hoa mỹ vô cùng. Nàng vấn kiểu tóc Tùy Vân kế*, trên đó cắm ba cây trâm lưu ly, toát ra khí chất diễm trần thoát tục. Mặt mày nàng kia trang điểm cẩn thận, phấn bôi một lớp nhạt, mi như viễn sơn, mắt như xuân thủy, má phấn mềm mại, môi đỏ hoa đào, rất là quyến rũ. Nhìn cách trang điểm, không nhận ra được tuổi thật của nàng. Nhưng xem dáng người, cũng chỉ khoảng mười tám tuổi.
(* Tùy vân kế)
Cô nương kia thấy có người nhìn mình, liền cúi đầu, giống như e lệ.
Kiểm tra thực hư hoàn tất, nàng liền vội vàng lên ngựa, không ngờ lại dẫm chân vào vạt váy, thân hình nghiêng đi một cái, sắp sửa ngã xuống. Ngay trong lúc nguy hiểm đó, chân trái nàng điểm một cái, xoay người một chút, đứng vững thân mình. Nàng khẽ thở dài một hơi, đuôi lông mày hơi nhếch lên, cười cười.
Trong nháy mắt kia, Liêm Chiêu đột nhiên cảm thấy người trước mắt này dường như đã từng quen biết. Sau lớp trang điểm cẩn thận kia, đắc ý rất nhỏ, hiện lên trong mắt, lòe lòe tỏa sáng. Lúc nàng cười rộ lên, đúng là như thế.
Ý niệm này thoáng qua, hắn đột nhiên kinh hãi, nỗi lòng thoáng chốc loạn cả lên.
Chẳng lẽ…
Nàng kia đi lên xe ngựa, không biết vì sao, lại quay đầu nhìn hắn một cái. Thấy hắn vẫn đang nhìn mình, nàng có chút kinh hoảng chui đầu vào trong toa xe.
Hắn định tiến lên, lại cố gắng khắc chế bản thân đứng yên tại chỗ.
“Hiền chất?” Diệp Chương thấy hắn ngây ra, liền mở miệng gọi vài tiếng.
Liêm Chiêu hoàn hồn, nhìn Diệp Chương, có chút mờ mịt.
“Hiền chất, có cái gì không ổn sao?” Lúc Diệp Chương hỏi những câu này, thần sắc có chút khẩn trương.
Liêm Chiêu ổn định tinh thần, cười lắc đầu, “Không có, mời đi.”
Diệp Chương nhẹ nhàng thở ra, bước tới bên cạnh xe ngựa, phân phó vài câu, liền mở cửa thành, để mọi người rời đi.
Liêm Chiêu không nhìn thêm nữa, xoay người, yên lặng trở về.
…………
Đợi đến lúc hắn trở về Diệp phủ, vào phòng, mới nghe thấy tiếng tim đập của mình. Hắn ngồi xuống giường, nhắm hai mắt lại. Trước mắt, thân ảnh kia của nàng vẫn đảo quanh như cũ, chút ý cười kia, không thể xóa nhòa đi được. Hắn mở to mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ.
Hắn đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo, mở ra. Trên ngăn thứ ba của chiếc tủ, rõ ràng có đặt một cây đàn tam huyền, một quyển sách và một bao quần áo.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cây đàn tam huyền kia, trên mặt dần hiện ý cười.
“… Một lần cuối cùng…” Hắn mở miệng, nhẹ giọng tự nói.
Hắn suy tư một lát, cầm lấy mấy thứ kia, tìm một hộp gỗ, đặt mấy thứ này vào. Sau đó, hắn nhảy lên một con khoái mã, đi ra khỏi Diệp phủ.
………
~~~~~~~~~~~~ Bến dưới là đánh nhau phân sách tuyến ~~~~~~~~~~~~
Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, liền nhanh chóng rời đi. Ước chừng chạy được một canh giờ, mới thả chậm tốc độ.
Thời tiết tháng sáu hay thay đổi, gần đến buổi trưa, trên bầu trời tự dưng lại nổi lên mây đen u ám, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Đột nhiên trong lúc đó, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, khiến bụi đất bắn lên tung tóe. Không tới một khắc, mưa cứ thế to dần, trời đất thoáng chốc mịt mờ, không nhìn thấy con đường phía trước.
Xe ngựa đành phải dừng lại ở một cái đình nghỉ chân bên đường, tạm thời nghỉ ngơi.
Lúc trước, Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa, thở cũng không dám thở mạnh, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Có trời mới biết, vừa rồi lúc ở cửa thành, nàng khẩn trương biết bao nhiêu a. Cái kiểu dịch dung này thật không triệt để mà! Không phải chỉ thay đổi quần áo, búi thêm ít tóc, đắp lên vài tầng phấn hay sao? Cho dù nói như thế nào cũng phải đưa cho nàng một cái mặt nạ da người chứ!
Vừa rồi lúc Liêm Chiêu nhìn nàng, tâm nàng đều dồn hết lên cổ họng. Bây giờ xuống khỏi xe ngựa, nàng mới dần khôi phục lại. Nàng đi vào trong đình, ngồi trên lan can, nhìn khoảng trời mưa to mù mịt.
Chắc là nàng không lộ ra sơ hở gì đâu nhỉ? Nhưng mà, tại sao hắn cứ nhìn nàng chứ? Bị nhận ra rồi sao? Chắc là không đâu. Nếu nhận ra rồi, nhất định sẽ không để bọn họ rời khỏi thành đâu… Hoặc là, đúng như lời Diệp Ly đã nói, hắn thật sự cố ý thả nàng đi? Không biết vì sao, một khắc kia, nàng lại hi vọng Liêm Chiêu nhận ra nàng…
“Tiểu Tiểu, ngươi vẫn sợ à? Không sao đâu!” Diệp Ly thấy nàng cứ trầm mặc mãi, liền mở miệng nói, “Chúng ta đã cách thành rất xa rồi!”
Tiểu Tiểu sợ hãi ngẩng đầu, hai nha hoàn đi theo kia, tất nhiên chính là Diệp Ly và Lí Ti giả dạng.
Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng: “Các ngươi nói xem, có phải ta bị nhận ra rồi hay không?”
Lí Ti và Diệp Ly đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, trăm miệng một lời, nói: “Không có khả năng!”
Tiểu Tiểu kinh hãi.
Lí Ti bất mãn, nói: “Dưới khả năng hóa trang của ta, ngay cả đông thi cũng biến thành Tây Thi, đảm bảo đến cả cha mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”
“Đúng vậy!” Diệp Tri Huệ đứng bên cạnh xen mồm vào nói, “Lúc ta nhìn thấy nữ hiệp tỷ tỷ cũng có nhận ra được đâu! Cha ta đã từng nói, nữ tử trang điểm lên, giống như hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nữ hiệp tỷ tỷ cứ việc an tâm đi!”
Tiểu Tiểu cứng ngắc. Lời này, sao nghe qua lại thấy có gì đó kỳ quái vậy?
Đột nhiên hai mắt Diệp Ly sáng lóe, cười nói: “Nhận ra rồi thì không phải càng tốt hay sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hưởng ứng.
Diệp Tri Huệ càng thêm tò mò, “Nữ hiệp tỷ tỷ, có phải ngươi thật sự bội tình bạc nghĩa với Liêm ca ca hay không nha?”
Tiểu Tiểu còn chưa trả lời. Diệp Ly liền tiếp lời, nói: “Thật đó! Đáng thương cho Liêm công tử kia, đến nay yêu thương thắm thiết, nói không chừng thật sự có yêu mới có hận a… Chậc chậc…”
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, biết rằng nếu như không xoay chuyển đề tài, mình sẽ chết trong chế nhạo mất. Nàng vừa nhấc đầu, đã thấy Ngân Kiêu giả trang thành người hầu, cùng vài vị mã phu, người hầu khác đứng ở bên đình nhìn bản đồ. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Diệp sư tỷ, lúc ở trên Đông hải, không phải có rất nhiều người hay sao? Tại sao hôm nay không ra khỏi thành, mà chỉ có mấy người chúng ta đi vậy? Bọn họ lưu lại nơi đó, không có việc gì sao?”
Diệp Ly nghe vậy, thở dài: “Ngươi nói bọn họ a… Bọn họ không phải người của khúc phường chúng ta, chẳng qua là bắt tay giúp đỡ thôi. Trong ngày thường, đều là dân chúng phổ thông, hiện tại, tất nhiên là vẫn cứ như thế sống qua ngày a.”
Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ tới, khi đó, ở Đông Hải, nhìn thấy đám người kia, chính xác đều giống như dân chúng bình thường. Nàng cảm thấy bất khả tư nghị, mở to hai mắt nhìn.
Lí Ti cười nói: “Tả cô nương, giang hồ to lớn, không gì không thể. Phái ‘Phá Phong Lưu’ này, chắc là ngươi đã từng nghe nói?”
Tiểu Tiểu gật đầu. Nàng vẫn còn nhớ rõ, sư phụ từng nói, nếu thật sự có người hỏi về nguồn gốc võ công của nàng, hãy nói là thuộc “Phá phong lưu”. Hiện tại, đây là môn phái lớn nhất trên giang hồ, hành tung thần bí. Theo lời đồn đãi, đệ tử trải khắp thiên hạ, nhưng cố tình đến một cái trụ sở cũng không có.
“Những người đó, chính là đệ tử của ‘Phá Phong Lưu’.” Lí Ti cười bất đắc dĩ, “Ai, chỉ là a, theo như ta thấy, những người này không nên gặp phải mới tốt a… Ai…”
Lời này của Lí Ti vừa nói ra, Diệp Ly ở một bên liền liều mạng gật đầu.
Tiểu Tiểu cũng nhận ra thâm ý trong đó. Tục ngữ có nói, càng khó hiểu càng phải cẩn thận. Những người đó giả trang giống hệt dân chúng bình thường, nhất định lợi hại khó lường a… Ân… Tựa như sư phụ của nàng…
Tiểu Tiểu đang nghĩ, đột nhiên Ngân Kiêu thét lên kinh hãi.
Mọi người đều đứng dậy đề phòng, chỉ thấy Ngân Kiêu chỉ tay vào bản đồ kia, sắc mặt xanh mét.
Bản đồ kia là do Diệp Chương vẽ, sáng nay mới giao cho mọi người. Lúc ra khỏi thành cũng đã bị kiểm tra qua rồi. Đáng nhẽ phải không có trò gì trong đó mới đúng. Nhưng nhìn sắc mặt Ngân Kiêu, rõ ràng là đại sự.
“Bà mối, ngươi lại đây!” Ngân Kiêu khẽ run nói.
Lí Ti đầy bụng hồ nghi bước qua, cẩn thận nhìn bản đồ trong tay Ngân Kiêu, tiếp đó, cũng thét lên một tiếng kinh hãi.
Tiểu Tiểu nhìn mà choáng váng. Nàng dè dặt cẩn trọng đi lên phía trước, mở miệng nói: “Ách… Chư vị, sao vậy?”
Hai người kia đồng loạt quay đầu nhìn nàng, bi phẫn nói: “Không đi được không?”
“A?” Tiểu Tiểu chớp ánh mắt, không hiểu.
Ngân Kiêu cúi đầu xuống, nói: “Sinh thời, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bước đến nơi đó một lần nào nữa!”
Lí Ti cầm quạt đàn hương, liều mạng quạt cho mình ít gió, nói: “A nha nha nha, sớm biết như vậy đã không nhìn rồi, thật sự là hoảng sợ tinh thần mà. Phi phi phi…”
Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc. Bình thường hai người này đều kiêu ngạo ương ngạnh, ai cũng không để vào mắt, tại sao lại đột nhiên khẩn trương như vậy?
Lúc này, Diệp Tri Huệ đi đến, cười nói: “Hai vị đại hiệp, các ngươi đang nói gì vậy nha. Nơi đó chỉ là một quán rượu thôi mà.”
Lí Ti quay đầu, mở miệng nói: “Diệp tiểu thư, ngươi biết người nơi đó?”
Diệp Tri Huệ gật đầu, “Ân. Thiếu gia chủ của quán rượu kia chính là đồ đệ của cha ta, luận bối phận, ta phải gọi hắn một tiếng ca ca.”
Ngân Kiêu nghe thấy câu này, nở nụ cười, “Bà mối, nghe thấy không?”
Lí Ti cũng cười, “Ân, là nhân tình rất lớn đó.”
Tiểu Tiểu nghe mà không hiểu gì cả. Quán rượu? Thiếu gia chủ? Nhân tình? Cái gì với cái gì? Hoàn toàn không hiểu…
Nàng đang định hỏi cặn kẽ lại, những người chung quanh đột nhiên trầm xuống. Trong một khắc kia, tiếng mưa rơi vậy mà an tĩnh lạ thường.
Đột nhiên, mấy đạo hàn quanh đánh tới. Hơn mười cây ám khí cổ quái xé tan cơn mưa, đánh thẳng đến.
Lí Ti xoay người ra tay, tơ hồng vung lên, ngăn hết đám ám khí kia lại.
Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn một mảnh mênh mông mưa mù trước mắt. Trong cơn mưa kia không có một bóng người kia, lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị.
Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm ra, lui một bước, che ở phía trước Tiểu Tiểu và Diệp Tri Huệ.
Diệp Tri Huệ bị đợt tập kích đột nhiên xuất hiện này dọa sợ. Nàng nhanh chóng cau mày, nắm chặt tay Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cũng bị dọa. Nàng dè dặt cẩn trọng lắng nghe động tĩnh bốn phía, một bước cũng không dám di chuyển.
Lúc này, thế tấn công của quân địch lại bắt đầu một lần nữa. Ám khí như mưa, so với vừa rồi, hiểm ác hơn mấy lần.
Nhưng Lí Ti lại không cho là đúng. Nàng nâng tay, tơ hồng như mây, nhanh như tia chớp, lại một lần nữa đánh rơi số ám khí này. Mà lúc này, lông mày Ngân Kiêu nhướng lên, Tôi Tuyết Ngân Mang lập tức bắn ra, chui vào trong mưa.
Một màn sau đó khiến mọi người kinh ngạc. Trong cơn mưa vốn không hề có chút màu sắc gì kia, đột nhiên xuất hiện hơn mười nam tử mặc hắc y.
Ninja Nhật Bản! Tiểu Tiểu kinh hãi, có Ninja Nhật Bản, vậy là người của Đông Hải? Làm sao bọn họ có thể ra khỏi thành?… Không đúng, Ninja Nhật Bản có khả năng độn thổ, nghe đồn chính là tuyệt kỹ ẩn thân trong đất. Có lẽ thật sự có thể phá vây. Nói cách khác, người Đông Hải còn ở lại trong thành, mục đích, là vì nàng? Cũng không đúng… Cho dù là như thế, hôm nay nàng dịch dung ra khỏi thành, không có khả năng bị nhận ra. Vậy thì những Ninja này hiển nhiên không phải vì nàng mà đến. Nếu như vậy, người duy nhất sử dụng thân phận thật ở đây, chỉ có…
Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Diệp Tri Huệ… Không sai, mục đích của những người này chính là “Thần mâu Lịch Tuyền” trong tay Diệp Chương. Xem ra, muốn dùng lại trò cũ, bắt cóc Diệp Tri Huệ để uy hiếp Diệp Chương. Diệp Chương đã tính trước bước này a…
Nàng nghĩ đến đây, đột nhiên bất đắc dĩ. Nói cách khác, trong tay Diệp Chương thật sự có “Thần mâu Lịch Tuyền” a…
“Ninja Nhật Bản…” Ngân Kiêu cắn răng, trong giọng nói hiện lên sát khí. Hắn thả người một cái, nhảy vào trận địa địch, huy kiếm chém giết.
Lí Ti đứng ở trong đình bất động, nhìn thế cục trước mắt.
Chỉ thấy, đám Ninja Nhật Bản này lúc ẩn lúc hiện, dựa vào thiên thời, chiếm hết tiện nghi. Thân thủ Ngân Kiêu không kém, nhưng cũng bị rơi thế yếu.
Những Ninja này không tiếp tục dây dưa thêm với Ngân Kiêu, tấn công về phía mọi người trong đình.
Lí Tí nhíu đầu mày, mở miệng nói: “Tả cô nương, những người này không hạ ngay được. Ngươi mang theo Diệp tiểu thư lên xe ngựa chạy trước đi!”
Nàng nói xong, gia nhập cuộc chiến.
Tiểu Tiểu lập tức nghe theo, xa phu đã vào chỗ, đợi hai nàng lên xe ngựa, liền giơ roi hô quát. Tuấn mã nghe lời, vội vàng chạy đi.
………
Tiểu Tiểu ngồi trong xe ngựa, cố gắng duy trì trấn tĩnh. Diệp Tri Huệ nhanh chóng ôm chặt nàng, nhắm mắt lại.
Bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi, trong lòng Tiểu Tiểu lại bắt đầu không yên. Làm sao bây giờ? Nếu như là bọn chúng thật sự đuổi theo, bằng cái công phu mèo cào của nàng, tự bảo vệ mình cũng còn khó a…
Đột nhiên, trên nóc xe ngựa truyền đến một trận động tĩnh.
Tiểu Tiểu cả kinh, lập tức nhổ cây trâm cài tóc của bản thân xuống, dùng làm vũ khí.
Lúc này, trên đỉnh xe truyền đến đánh nhau, chắc là xa phu đang giao thủ với người tới. Tiểu Tiểu nín thở, nắm chặt trâm cài tóc trong tay.
Đỉnh xe kia không chịu được áp lực như vậy, chỉ một lát sau, liền sụp xuống. Xa phu và kẻ tập kích kia cũng cùng nhau hạ xuống, Tiểu Tiểu nhanh tay lẹ mắt, nhắm chuẩn hắc y Ninja kia, vung trâm đâm tới. Ninja kia bị đau, chạy trốn ra nơi khác.
Tiểu Tiểu vừa mới thở một hơi, đã thấy xa phu bị thương, sợ là không thể tái chiến .
Hai con ngựa kia đột nhiên thoát khỏi khống chế, liền lồng lên chạy như điên. Nàng không biết đánh xe, đành phải dùng sức túm chặt dây cương, vất vả, lắm mới khiến hai con ngựa này ngừng lại.
Tiểu Tiểu thả dây cương ra, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đau đớn một trận. Mới vừa rồi dùng lực quá lớn, dây cương xé rách da, lòng bàn tay nàng đã tràn đầy máu tươi.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại, không chấp nhận nàng lo lắng mấy thứ đó. Nàng lại nhổ một cây trâm cài tóc nữa xuống, tạo thế sẵn sàng đón địch.
So với lúc trước, mưa đã nhỏ đi không ít, tầm mắt cũng rõ ràng lên. Tiểu Tiểu chỉ thấy mấy đạo thân ảnh xuyên qua trong mưa, mơ hồ khó mà nhìn rõ.
Nàng nhìn Diệp Tri Huệ, lại nhìn xa phu bị thương, quyết định. Được rồi! Làm đại hiệp thôi!
Nàng nhảy xuống xe ngựa, đứng thẳng thân mình, cười vang nói: “Dấu đầu lộ đuôi, sao gọi là hảo hán. ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ ở đây, còn không mau hiện thân!”
Tiểu Tiểu tất nhiên biết, cái danh hào “Đàn tam huyền nữ hiệp” này còn nổi tiếng hơn hẳn Diệp Tri Huệ. Đông Hải không có lý do buông tha cho nàng. Lời này vừa nói ra, mấy thân ảnh mơ hồ kia đột nhiên hiện lên rõ ràng. Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn một cái, có ba người. Trong đó trên cánh tay một người, còn đang cắm trâm cài tóc lưu ly của nàng.
Ba người? Liều mạng thôi!
Nàng hạ thắt lưng, tránh khỏi kích thứ nhất, nâng tay bắt lấy cổ tay của một người. Ngón tay nàng dùng sức, vặn mạnh một cái, đè thấp đối phương xuống, thuận thế đá một cước về phía lưng người nọ.
Đây vốn là sát chiêu, nhưng Tiểu Tiểu không có nội lực, một chiêu này căn bản không phải trí mạng, nhiều lắm chỉ coi như uy hiếp. Nàng vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ đắc thủ, lại không ngờ Ninja kia lật mình một cái, biến mất trong làn mưa bụi. Trong tay Tiểu Tiểu chỉ còn lại duy nhất một ống tay áo.
Tiểu Tiểu thấy thế, biết kế hoạch không thành. Chỉ thấy một mũi ám khí từ trong không trung hiện ra, đánh úp về phía nàng, mà sau lưng đột nhiên có gió thoảng qua. Nàng không thể ngăn chặn cả hai, sắp sửa trúng chiêu.
Nhưng mà, chính trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, ngân quang chợt lóe, ám khí ào ào rơi xuống đất. Tiểu Tiểu còn chưa kịp kinh ngạc, đã bị kéo mạnh sang một bên, tránh được một kích sau lưng.
Khóe mắt nàng quét đến một thân hắc y, trong lúc nhất thời không hiểu tình huống ra sao.
Đợi nàng đứng vững, lúc nhìn lại, càng thêm mờ mịt.
Người cứu nàng, đúng là một thân hắc y, từ đầu đến chân, che kín không chừa chỗ nào, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra. Nếu nói là có gì khác với đám Ninja kia thì chính là khác ở kiểu dáng quần áo. Sau lưng hắn còn đeo một cái hộp gỗ, trong lúc này, xem ra có chút quái dị. Binh khí sử dụng, là một thanh trường kiếm. Trường kiếm này mộc mạc vô cùng, vỏ kiếm làm bằng gỗ, thân kiếm làm từ thép thường, ngay cả xếp hạng trung bình cũng không xứng.
Tiểu Tiểu chỉ mờ mịt một lát liền hiểu ra.
“Ân công?” Tiểu Tiểu mở miệng, “Ngươi là vị ân công đã từng cứu ta lúc trên Đông Hải phải không?”
Người nọ cố gắng tránh khỏi ánh mắt nàng, hơi hơi gật đầu.
Không biết vì sao, trong một khắc kia, Tiểu Tiểu cảm động đến mức không lời nào có thể diễn tả được. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành hai chữ: “Ân công! ! !”
Danh sách chương