Không biết vì sao, trong một khắc kia, Tiểu Tiểu cảm động đến mức không lời nào có thể diễn tả được. Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành hai chữ: “Ân công! ! !”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắc y nhân kia nghe thấy thanh âm dào dạt tình ái kêu gọi như thế, thân mình liền cứng đờ.
Lúc này, ba tên Niinja lại một lần nữa xuất hiện trong làn mưa bụi, tiếp tục công kích.
Hắc y nhân đầy Tiểu Tiểu ra, nâng kiếm ngăn chặn.
Tiểu Tiểu thành thật đứng ở một bên, nhìn cuộc chiến trước mắt. Kiếm pháp mà hắc y nhân kia sử dụng, vẫn là kiểu đánh vô cùng phổ thông như trước. Mỗi một chiêu thức của hắn đều rất thật thà, thật thà đến mức làm cho người ta cảm thấy quá đơn giản.
Nhìn bộ kiếm pháp kia, Tiểu Tiểu liền hiểu ra được một chút. Người trước mặt này, tuy rằng đã hai lần cứu nàng, nhưng lại không hề muốn cho nàng biết thân phận thực sự của mình. Mặc hắc y che kín từ đầu đến chân, tận lực lảng tránh ánh mắt của nàng, kiếm pháp bình thường đơn giản… Cho dù là ai, cũng không thể từ mấy manh mối này nhận ra hắn được…
Rốt cục hắn là ai? Lúc Tiểu Tiểu đang trầm tư suy nghĩ, Ninja lại một lần nữa biến mất trong mưa. Hắc y nhân kia cầm kiếm, lẳng lặng đứng yên, ngưng thần chờ đợi.
Chuyên chú như vậy, giống như đã từng quen biết. Đột nhiên Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên hình ảnh một buổi tối, trên nóc nhà, nàng đã từng nhìn thấy một người, cũng chuyên chú như vậy, cài tên kéo cung…
Đột nhiên, Ninja hiện thân, tấn công lên. Hắc y nhân kia tránh đi, đang định phản kích, đám Ninja kia lại biến mất trong cơn mưa.
Tiểu Tiểu lập tức đình chỉ suy nghĩ miên man của bản thân, nín nhở nhìn thế cục trước mắt.
Lúc này, mưa dần dần nhỏ lại, ánh mặt trời chiếu vài tia nắng xuyên qua tầng mây. Trước mắt Tiểu Tiểu đột nhiên xoẹt qua một đạo ngân quang.
Trâm cài tóc lưu ly?! Tiểu Tiểu hiểu ra.
“Bên trái!” Nàng mở miệng, hô to một tiếng.
Hắc y nhân nghe thấy, không chút do dự vung kiếm về phía bên trái, chém mạnh xuống. Chỉ thấy một vệt máu phun ra, một tên Ninja bị chém trúng, ngã xuống đất, trên cánh tay, vẫn còn cắm cây trâm cài tóc lưu ly kia của Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu thấy thế, lớn tiếng nói: “Ninja Nhật Bản, ta đã nhìn thấu thuật ẩn thân của các ngươi, các ngươi trốn chỗ nào ta đoán được! Còn không mau ngoan ngoãn đứng ra đây nhận lấy cái chết?”
Lời này vừa nói ra, hai tên Ninja còn lại liền xuất hiện, kéo theo tên đồng bọn bị thương, trốn chạy rời đi.
Tiểu Tiểu thở ra. Cái gì mà Ninja Nhật Bản chứ, dễ bị lừa như vậy.
Nàng đi tới bên cạnh hắc y nhân kia, cười với hắn, nói: “Ân công, ngươi lại cứu ta một lần nữa. Đại ân đại đức, khó có thể báo đáp, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”
Hắc y nhân kia thu kiếm vào vỏ, cũng không mở miệng, chỉ lắc đầu.
Nếu người ta đã không muốn nói, vậy nhất định là có chỗ cố kỵ, Tiểu Tiểu cũng không hỏi nữa.
Trầm mặc, khiến nàng có chút xấu hổ. Nàng nhìn thoáng qua cây trâm cài tóc lưu ly trong tay mình, liền mở miệng cười nói: “May mà có cây trâm cài tóc lưu ly này a!”
Nàng nâng tay cho hắn xem, có chút đắc ý.
Hắc y nhân kia nhìn tay nàng, nhíu mày.
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, lúc này mới nhớ vừa rồi kéo dây cương mạnh quá, da trong lòng bàn tay bị rách, vết máu loang lổ bám đầy lên cây trâm cài tóc lưu ly. Bây giờ nhìn lại, nàng mới thấy đau, lập tức luống cuống tay chân lấy khăn lụa ra cầm máu.
Hắc y nhân trầm mặc buông kiếm, lấy trâm cài tóc lưu ly trên tay nàng ra, sau đó giúp nàng băng bó.
Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc ngây người. Hành động của hắn tự nhiên quá mức, giống như đã từng quen biết nàng. Lúc này, cơn mưa ngừng hẳn, ánh mặt trời ôn nhuận chiếu sáng khắp bốn phía. Mi mày của hắn dính nước mưa, dưới ánh nắng vàng kia, lòe lòe tỏa sáng.
Lúc này Tiểu Tiểu mới ý thức được, nước mưa đã tẩy sạch lớp hóa trang của nàng. Son và phấn bị nước mưa làm tan chảy, nương theo gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống. Bộ dạng hiện tại của nàng, nhất định là vô cùng chật vật. Không biết vì sao, nàng đột nhiên e lệ, gò má dần dần nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn một chút.
Nàng suy nghĩ mãi, mới mở miệng hỏi, “Ân công, có phải ta đã từng quen biết ngươi không?”
Hắn vẫn trầm mặc như cũ. Băng bó xong, hắn đem trâm cài tóc lưu ly đặt lại vào trong lòng bàn tay của nàng. Sau đó, cời hộp gỗ sau lưng xuống, đưa cho nàng.
Tiểu Tiểu không hiểu nhìn cái hộp gỗ kia.
Nàng đang định hỏi, lại nghe thấy tiếng võ ngựa dồn dập đi đến. Nàng quay đầu, chỉ thấy Ngân Kiêu và Lí Ti cùng nhau lái xe chạy tới. Nhìn thấy hắc y nhân bên người nàng, Ngân Kiêu nhảy lên một cái, dừng lại bên cạnh nàng, rút nhuyễn kiếm ra, không nói hai lời liền tấn công tới.
Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, hô to: “A, hiểu lầm! Hắn là ân công của ta a!”
Ngân Kiêu nghe tiếng thu kiếm, “Ân công?”
“Đúng vậy!” Tiểu Tiểu dùng tay áo lau sạch mặt, nhìn hắc y nhân kia.
Hắc y nhân buông hộp gỗ xuống, nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua xe ngựa, bước chân của hắn chậm lại vài nhịp.
Hai chiếc xe ngựa, một chiếc đã hỏng mất nóc, vô cùng rách nát, trên xe chỉ có Diệp Tri Huệ và một gã xa phu; mà chiếc xe ngựa còn lại, chính là chiếc dùng để chở hành lý kia, lúc này không còn gì khác ngoài xa phu và vài người nữa. Nhưng mà, vết bánh xe để lại trên đất bùn của hai chiếc xe ngựa này lại có độ sâu giống hệt nhau.
Hắn đi qua chiếc xe ngựa bị hỏng kia, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Trên xe ngựa, Diệp Tri Huệ đang sợ hãi nhìn hắn, ý sợ sệt trong ánh mắt còn chưa tan đi…
Tiểu Tiểu đứng ở một bên, nhìn hắn rời đi. Trong lòng đoán vô số lần, nhưng lại bị bản thân nhất quyết phủ định.
“Trong cái này có gì vậy?” Ngân Kiêu nhìn hộp gỗ trên đất, dùng kiếm chọc chọc vài cái.
Tiểu Tiểu đi tới, ôm lấy hộp gỗ.
“Nha đầu, cẩn thận.” Ngân Kiêu nhíu mày nhắc nhở.
Tiểu Tiểu lại cười như không có chuyện gì, mở ra, sau đó, ngây ngẩn cả người.
Trong hộp, đặt một cây đàn tam huyền, một quyển sách và một túi đồ. Tất cả những thứ đó, đều được cất giữ cẩn thận, không hao tổn chút gì. Nàng kinh hỉ kêu lên một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía hắc y nhân rời đi, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy thân ảnh người nọ nữa…
………
~~~~~~~~~ Liêm Chiêu vẫn là một hài tử tốt phân cách tuyến ~~~~~~~~
Mưa to một trận, tuy ngắn ngủi, nhưng cũng xóa đi được cái nắng nóng trong thành.
Lúc Liêm Chiêu giục ngựa trở lại thành, đã là chạng vạng tối. Hắn trở về phòng thay đổi quần áo trên người, sau đó lập tức hỏi quản gia Diệp phủ về chuyện xe ngựa.
Lúc này hắn mới biết, hai chiếc xe ngựa kia là do Diệp Chương mới sai làm gần đây. Hơn nữa, Diệp Chương đối với chuyện này tương đối để ý, thường tự mình đến coi.
Liêm Chiêu đang muốn hỏi kỹ thêm, Diệp Chương đã đi đến.
“Hiền chất, vừa rồi ta nghe người ta nói ngươi ra khỏi thành. Đã phát sinh chuyện gì sao?” Diệp Chương đi vào phòng, nghiêm túc hỏi.
Liêm Chiêu đứng dậy, nói: “Thế bá, không có chuyện gì lớn. Ta chỉ lo lắng về phòng vệ cửa thành nên tự mình đi ra ngoài tuần tra một vòng.”
“Nga, hiền chất tự mình làm mọi việc, thật sự khiến cho người ta bội phục. Tuy nhiên, lần sau vẫn nên dẫn theo một số người, để phòng ngừa vạn nhất a.” Trong lúc Diệp Chương nói chuyện, có ý bảo quản gia lui ra.
Liêm Chiêu tất nhiên là nhìn thấy hết. Hắn cúi mắt, suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Thế bá, vừa rồi ta ra khỏi thành, cũng không phải chưa gặp cái gì…”
Diệp Chương nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, nhưng sắc mặt vẫn trấn định bình tĩnh như cũ, “Nga?”
Liêm Chiêu ngước mắt, nhìn Diệp Chương, nói: “Ở ngoài thành, ta gặp phải Ninja Nhật Bản.”
Diệp Chương kinh hãi, “Cái gì? ! Điều này sao có thể? !”
Liêm Chiêu nói: “Vốn ta cũng cho rằng sau khi phong tỏa cửa thành, chỉ cần bắt ba ba trong rọ. Bây giờ xem ra, đã coi thường đám Ninja đó rồi… Chỉ sợ, hiện tại cường đạo Đông Hải đã ra khỏi thành.”
Diệp Chương nghe xong, có vẻ có chút lo lắng bất an.
Liêm Chiêu dừng một chút, mở miệng nói: “Thế bá, ngày mai ta sẽ dẫn binh ra khỏi thành, lùng bắt đám tội phạm quan trọng đã trốn thoát kia. Phòng thủ trong thành, liền giao cho ngài.”
Diệp Chương gật gật đầu, nhíu mày nói: “Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, chen chân vào thuỷ vận, quá nhiều phân đà (chi nhánh). Con rết trăm chân, chặt mãi không hết. Nếu như bọn chúng thật sự thoát được, nhất định sẽ một lần nữa tập hợp thế lực, nếu muốn bắt bọn chúng, càng thêm khó khăn… Hiền chất, ngươi xem, chi bằng bản quan đi cùng ngươi…”
“Thế bá…” Liêm Chiêu lên tiếng, cắt ngang lời nói của Diệp Chương.
Thần sắc Diệp Chương có chút khẩn trương.
Liêm Chiêu chậm rãi nói: “Thế bá làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của thế bá. Liêm Chiêu chỉ là vãn bối, không dám nói bừa là đúng hay sai, lại càng không thể nhiều lời thị phi. Lần này Liêm Chiêu ra khỏi thành, là vì muốn lùng bắt cường đạo Đông Hải, quyết không thương tổn đến dân chúng vô tội… Thánh mệnh khó trái, Liêm Chiêu làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội với thế bá, mong thế bá bao dung.”
Hắn nói xong, ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
Diệp Chương kinh ngạc nhìn Liêm Chiêu, một lúc lâu sau mới vươn tay, nâng hắn dậy. Diệp Chương thở dài một tiếng, nói: “Không hổ là binh sĩ Liêm gia…”
Ánh mắt Liêm Chiêu trong trẻo, ý cười càng thêm trong sáng.
Diệp Chương cũng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Liêm Chiêu, nói: “Tất cả, đều tùy theo thiên ý đi…”
………
~~~~~~~~~ Không thích Triệu Nhan có thể bỏ qua phân cách tuyến~~~~~~~~~
Triều đình tiêu diệt Đông Hải, là đại sự trên giang hồ. Tuy Đông Hải đã làm nhiều việc sai trái, nhưng dù sao cũng là đại phái võ lâm, triều đình đối với chuyện võ lâm, luôn mắt nhắm mắt mở không quan tâm. Lần này, vậy mà lại huy động nhân lực, phái binh vây diệt, không thể không làm cho người ta lo lắng. Liên tưởng đến những chuyện xảy ra gần đây, mấy tháng qua, giang hồ chưa bao giờ yên tĩnh. Mỗi sự kiện trong đó, dường như đều không thấy rõ nguyên nhân, dây dưa lẫn nhau.
Anh Hùng Bảo thân là một trong ba gia tộc lớn, là nơi đứng đầu chính đạo. Thấy tình thế như vậy, Anh Hùng Bảo liền phát ra anh hùng thiếp, mời võ lâm đồng đạo tới thương nghị việc này.
Trong lúc nhất thời, trong thành Giang Lăng tụ hội đầy nhân sĩ giang hồ, rầm rộ không thua gì “Kỳ Hóa hội” mấy tháng trước.
Sau khi Phương đường chủ chết đi, chuyện trong Anh Hùng Bảo hoàn toàn do Tịch phu nhân quản lý. Mà sự tình quan trọng như thế, chưa nói đến việc Tịch phu nhân chỉ là một nữ lưu, thân mình đơn bạc, không chịu nổi gánh nặng, mà nhìn cả vào địa vị và thân phận của nàng, liền không đủ tư cách khiến mọi người kính phục.
Tam Anh trong Anh Hùng Bảo liền đi đến Anh Hùng Bảo, tự mình tọa trấn.
Sau một ngày bận rộn, Tịch phu nhân liền chuẩn bị rượu và thức ăn, khoản đãi Tam Anh.
Trên bàn ăn, Liệt Anh Ti Trương Kế Viễn ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh chính là Chính Anh Ti Khương Tích và Kỳ Anh Ti La Võ. Tịch phu nhân ủy khuất ngồi ở vị trí hạ vị, Triệu Nhan đứng bên cạnh hầu hạ.
Mấy người vừa ngồi xuống, Liệt Anh Ti Trương Kế Viễn liền mở miệng nói: “Phu nhân, Văn Hi đâu?”
Thần sắc của Tịch phu nhân có chút quẫn bách, nói: “Nó… Ra ngoài kiểm tra sổ sách, còn chưa trở về.”
La Võ nhíu mày, nói: “Ta thấy tam thiếu gia lại đến thanh lâu mới đúng… Cả ngày không ở trong Bảo, thật không hiểu hắn suy nghĩ cái gì nữa.”
“Người trẻ tuổi tầm hoan cũng là chuyện thường tình…” Khương Tích mở miệng, bồi thêm một câu. Ánh mắt vô tình quét qua Tịch phu nhân.
Sắc mặt Tịch phu nhân bắt đầu kém đi. Nàng nhìn Triệu Nhan đứng bên cạnh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Triệu Nhan cầm lấy bầu rượu, rót rượu cho ba người kia, “Tam Anh đại nhân, mời uống mấy chén trà cho ấm bụng đã. Nô tỳ sẽ đi tìm tam thiếu gia về ngay.”
Trương Kế Viễn nhìn nàng, lại mở miệng nói: “Triệu cô nương, Mạc Doãn luôn ở cạnh ngươi?”
Triệu Nhan nghe thấy câu này, nở nụ cười, “Nô tỳ có tài đức gì.”
Trương Kế Viễn nói: “Ta nghe nói, ngươi chính là người hắn muốn tìm… Là nữ nhi của Thích thị đương gia Thích Hàm, có việc này không?”
Triệu Nhan lắc đầu, “Đúng là tám năm trước nô tỳ từng được phu nhân cứu, nhưng sợ là nhị thiếu gia nhận nhầm người rồi.”
Trương Kế Viễn thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, không giống nói dối, liền không hỏi tiếp nữa. Nhưng La Võ ngồi bên cạnh lại bất mãn, nói: “Cho dù như thế nào, tâm tư của hắn cũng đều đặt trên người ngươi, đối với chuyện trong Bảo lại chẳng hề quan tâm… Nữ nhân quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì.”
Triệu Nhan nghe hắn nói như thế, hơi nhíu mày, nói: “Nô tì không bao giờ dám trèo cao nhị thiếu gia. Nô tỳ chỉ mong cả đời được hầu hạ phu nhân…”
Tịch phu nhân cũng mở miệng: “Chuyện Mạc Doãn làm, không có quan hệ với Nhan nhi.”
Trương Kế Viễn thấy thế, giảng hòa nói: “Mạc Doãn đã bị trục xuất khỏi Anh Hùng Bảo từ lâu. Chúng ta cũng không nên vì chuyện của hắn hao tổn quá nhiều tâm tư. Nên làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi.”
Khương Tích thở dài, nói: “Chuyện về Mạc Doãn, tạm thời không đề cập tới… Tuy nhiên, vị trí bảo chủ của Anh Hùng Bảo, cũng không thể cứ để trống mãi như thế này được. Nếu Văn Hi đã không muốn quan tâm đến sự vụ trong Bảo, hiện tại lại là thời buổi rối loạn, xem ra, đã đến lúc phải gọi Anh Dương trở lại.”
Đuôi lông mày của Tịch phu nhân hơi động, có chút khẩn trương.
Trương Kế Viễn suy nghĩ một phen, nói: “Bảo chủ lúc sinh thời đã có ý truyền ngôi cho Văn Hi, chỉ là tuổi Văn Hi còn nhỏ, cho nên mới kéo dài đến nay. Tuy nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại, để Văn Hi kế vị chỉ sợ khó làm kẻ dưới phục tùng. Gọi Anh Dương trở về cũng không ổn lắm… Ta thấy, cứ dựa theo quy củ ngày xưa, dùng võ công phân định thắng thua đi.”
Lời này vừa nói ra, La Võ và Khương Tích đều ngừng dị nghị, gật đầu nói phải.
Trương Kế Viễn nhìn Tịch phu nhân, nói: “Phu nhân, việc luận võ này, cứ nghe theo an bày của ta đi. Đến lúc đó, cứ dựa vào bản lĩnh thật sự để phân định thắng thua.”
Trong lòng Tịch phu nhân khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng như cũ. Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Nhan, nhẹ giọng phân phó, nói: “Nhan nhi, đi tìm Văn Hi trở về.”
Triệu Nhan buông bình rượu, gật đầu, cung kính rời đi.
Sắc trời đã tối, Triệu Nhan cầm một cái đèn lồng, lúc định xuất môn, liền nhìn thấy Mạc Doãn.
Nàng thấy hắn nhưng cũng không thể trách cứ, đành lười chào hỏi. Nàng giả vờ không nhìn thấy hắn, tự đi thẳng.
Mạc Doãn cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo sau nàng.
Triệu Nhan bước đi, giống như tự nói một mình, mở miệng: “Ta thật sự không hiểu. Thích Hàm cũng đâu có muốn ngươi mang ta trở về. Tại sao ngươi cứ như âm hồn bất tán bên cạnh ta mãi thế?”
Mạc Doãn bình thản trả lời: “Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm.”
Triệu Nhan nở nụ cười, “Cứ nói lòng dạ nữ nhân sâu như đáy biển. Nhưng tâm tư nam nhân các ngươi, không phải càng sâu hơn sao…”
Nàng nói xong, dừng lại trước một gian kỹ viện. Chỉ đứng ở cửa đã có thể nghe thấy tiếng ca múa mừng cảnh thái bình, ngập trong vàng son. Nàng lẳng lặng nhìn, trong kỹ viện ồn ào náo động phô trương, đáy mắt nàng lại quá quạnh quẽ. Nàng rất ít khi nhớ đến chuyện hồi nhỏ. Chuyện bị người ta túm tóc, kéo vào trong kỹ trại, phảng phất giống như một giấc mộng. Chỉ là, nhớ tới khi đó liều mạng chạy trốn, nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Con người sẽ luôn nghĩ, nếu đang ở một chỗ không giống như vậy, kết cục có phải sẽ không như vậy hay không.
“Đây không phải chỗ nữ nhân nên đến. Nếu như ngươi muốn tìm Ngụy Dĩnh, ta có thể làm thay.” Mạc Doãn đứng ở phía sau nàng, mở miệng.
Triệu Nhan xoay người, nở nụ cười, “Nhị thiếu gia, ngươi nói như vậy, tam thiếu gia sẽ thương tâm đó. Ngươi thật sự cho rằng, hắn hàng đêm lưu luyến xóm cô đầu?”
Mạc Doãn có chút không hiểu.
Triệu Nhan cười, cầm đèn lồng, tiếp tục đi, “Cho nên ta mới nói, tâm tư nam nhân, mới càng khó đoán.”
Nàng đi được khoảng một khắc, liền đến một chỗ có vài nhà dân. Nàng đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt, khiến Mạc Doãn không khỏi kinh ngạc, ngây người.
Đó là một cái tạp viện, tụ tập một đám tiểu hài tử. Đứa lớn nhất cũng chỉ mười tuổi. Giờ phút này, đang cầm đèn lồng, vui đùa ầm ĩ chạy trong viện.
Ngụy Dĩnh thì đang đứng bên trong đám tiểu hài tử kia, giống như đang cố gắng dạy chúng kiếm pháp. Chỉ là, người thật sự học theo hắn, đã ít lại càng ít. Hắn cũng không tức giận, vẻ mặt tràn đầy ý cười, trong sáng như vậy, tựa như một đứa trẻ.
“Tam thiếu gia.”
Thanh âm của Triệu Nhan vang lên, Ngụy Dĩnh liền ngừng kiếm, lúc ngước mắt lên, ý cười đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khinh thường.
Triệu Nhan đã quen với thái độ này. Nàng đi vào, phúc thân hành lễ, nói: “Tam thiếu gia, phu nhân gọi ngài trở về.”
Ngụy Dĩnh còn chưa mở miệng, đám tiểu hài tử kia đã bất mãn kêu to.
Trong lúc nhất thời, trong viện loạn thành một đống.
Ngụy Dĩnh thu kiếm, đang định nói gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy Mạc Doãn đứng phía sau Triệu Nhan.
“Nhị ca…”
Mạc Doãn gật đầu, không nói cái gì.
Triệu Nhan đi lên vài bước, mở miệng nói: “Chúc mừng tam thiếu gia. Mới vừa rồi, Tam Anh và phu nhân đã thương nghị, quyết định triệu hồi đại thiếu gia, sau đó an bài chuyện luận võ, để tuyển người cho vị trí bảo chủ. Tam thiếu gia khổ tâm tính toán mấy năm, rốt cục cũng được đền bù như mong muốn rồi.”
Ngụy Dĩnh nghe thấy thế, cũng không tức giận, trong ánh mắt thậm chí còn có ý cười, “Thật sao?”
“Nô tỳ không dám lừa gạt thiếu gia.” Triệu Nhan nói.
Mạc Doãn đi lên vài bước, nhìn Ngụy Dĩnh, nói: “Ngươi tội gì phải làm như vậy. Có ai hiểu được tấm lòng của ngươi đâu?”
Ngụy Dĩnh cười vô cùng đắc ý, “Nhị ca, chúng ta là huynh đệ a. Người một nhà, không phải nên ở cùng với nhau sao?”
Ngụy Dĩnh không thể phản bác, chỉ đành trầm mặc. Lúc này, nhóm tiểu hài tử vừa nghe thấy Ngụy Dĩnh gọi Mạc Doãn là ca ca, liền ào ào chạy lại, quấn lấy hắn, muốn hắn cùng chơi.
Triệu Nhan thấy thế, phúc thân nói: “Nô tỳ không quấy rầy hai vị nữa. Mong thiếu gia mau chóng hồi phủ.”
Nàng nói xong, xoay người rời đi. Mạc Doãn lại vẫn đứng ở trong viện, không đuổi theo.
Triệu Nhan đi được một đoạn đường, nở nụ cười. Trong tiếng cười, có cả trào phúng và bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo cả một chút thê lương.
Huynh đệ? Người một nhà? Nàng đột nhiên nghĩ đến hai từ này, liền không thể ngừng cười lại. Đã nhiều năm như vậy, nàng và Tịch phu nhân giở bao nhiêu thủ đoạn, chỉ vì muốn đoạt lấy vị trí bảo chủ cho Ngụy Dĩnh. Vậy mà nam nhân này, lại dùng hai chữ “Huynh đệ” phủ định tất cả. Nàng nên sớm phát hiện, mình đã đi sai đường quá nhiều rồi… Nam nhân này, căn bản không làm nổi đại sự!
Đột nhiên, tiếng cười của nàng ngừng lại. Một thân ảnh xẹt qua trước mặt khiến nàng kinh hãi, lui lại mấy bước.
“Triệu cô nương sao phải sợ hãi chứ…” Tiếng nói mang theo ý cười ôn nhu vang lên trong bóng đêm.
Triệu Nhan nghe thấy thanh âm kia, mở miệng nói: “Đại thiếu gia.”
Người tới, đúng là Ngụy Khải.
Ngụy Khải nhìn nàng, cười nói: “Vừa rồi thấy ngươi cười, có chuyện gì mà cao hứng vậy?”
Triệu Nhan phúc thân, nói: “Nô tỳ cao hứng thay đại thiếu gia. Mới vừa rồi Tam Anh đã quyết định, triệu ngài hồi Anh Hùng Bảo.”
“Nga? Thú vị thế sao?”
Triệu Nhan đem chuyện vừa rồi kể lại một lần.
Ngụy Khải nghe xong, ý cười càng sâu, “Không ngờ, ông trời cũng muốn giúp ta. Xem ra, phải thay đổi kế hoạch một chút…”
Triệu Nhan gật đầu, lại theo bản năng quay người nhìn con đường phía sau.
Huynh đệ… Thật sự là càng nghĩ càng buồn cười a…
……….
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hồ ly: Ngụy Dĩnh đồng chí… Ngươi hàng đêm ngủ lại thanh lâu là giả, cùng với đám tiểu bằng hữu chơi đùa mới là thật… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Ngươi là… Quái nhân cao lương* ???
(Ta cũng ko hiểu lắm. Chắc là nói anh thích loli…. =.=)
Ngụy Dĩnh: = =# ngươi muốn chết a! ! !
Hồ Ly: Quẫn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắc y nhân kia nghe thấy thanh âm dào dạt tình ái kêu gọi như thế, thân mình liền cứng đờ.
Lúc này, ba tên Niinja lại một lần nữa xuất hiện trong làn mưa bụi, tiếp tục công kích.
Hắc y nhân đầy Tiểu Tiểu ra, nâng kiếm ngăn chặn.
Tiểu Tiểu thành thật đứng ở một bên, nhìn cuộc chiến trước mắt. Kiếm pháp mà hắc y nhân kia sử dụng, vẫn là kiểu đánh vô cùng phổ thông như trước. Mỗi một chiêu thức của hắn đều rất thật thà, thật thà đến mức làm cho người ta cảm thấy quá đơn giản.
Nhìn bộ kiếm pháp kia, Tiểu Tiểu liền hiểu ra được một chút. Người trước mặt này, tuy rằng đã hai lần cứu nàng, nhưng lại không hề muốn cho nàng biết thân phận thực sự của mình. Mặc hắc y che kín từ đầu đến chân, tận lực lảng tránh ánh mắt của nàng, kiếm pháp bình thường đơn giản… Cho dù là ai, cũng không thể từ mấy manh mối này nhận ra hắn được…
Rốt cục hắn là ai? Lúc Tiểu Tiểu đang trầm tư suy nghĩ, Ninja lại một lần nữa biến mất trong mưa. Hắc y nhân kia cầm kiếm, lẳng lặng đứng yên, ngưng thần chờ đợi.
Chuyên chú như vậy, giống như đã từng quen biết. Đột nhiên Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, trong đầu hiện lên hình ảnh một buổi tối, trên nóc nhà, nàng đã từng nhìn thấy một người, cũng chuyên chú như vậy, cài tên kéo cung…
Đột nhiên, Ninja hiện thân, tấn công lên. Hắc y nhân kia tránh đi, đang định phản kích, đám Ninja kia lại biến mất trong cơn mưa.
Tiểu Tiểu lập tức đình chỉ suy nghĩ miên man của bản thân, nín nhở nhìn thế cục trước mắt.
Lúc này, mưa dần dần nhỏ lại, ánh mặt trời chiếu vài tia nắng xuyên qua tầng mây. Trước mắt Tiểu Tiểu đột nhiên xoẹt qua một đạo ngân quang.
Trâm cài tóc lưu ly?! Tiểu Tiểu hiểu ra.
“Bên trái!” Nàng mở miệng, hô to một tiếng.
Hắc y nhân nghe thấy, không chút do dự vung kiếm về phía bên trái, chém mạnh xuống. Chỉ thấy một vệt máu phun ra, một tên Ninja bị chém trúng, ngã xuống đất, trên cánh tay, vẫn còn cắm cây trâm cài tóc lưu ly kia của Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu thấy thế, lớn tiếng nói: “Ninja Nhật Bản, ta đã nhìn thấu thuật ẩn thân của các ngươi, các ngươi trốn chỗ nào ta đoán được! Còn không mau ngoan ngoãn đứng ra đây nhận lấy cái chết?”
Lời này vừa nói ra, hai tên Ninja còn lại liền xuất hiện, kéo theo tên đồng bọn bị thương, trốn chạy rời đi.
Tiểu Tiểu thở ra. Cái gì mà Ninja Nhật Bản chứ, dễ bị lừa như vậy.
Nàng đi tới bên cạnh hắc y nhân kia, cười với hắn, nói: “Ân công, ngươi lại cứu ta một lần nữa. Đại ân đại đức, khó có thể báo đáp, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”
Hắc y nhân kia thu kiếm vào vỏ, cũng không mở miệng, chỉ lắc đầu.
Nếu người ta đã không muốn nói, vậy nhất định là có chỗ cố kỵ, Tiểu Tiểu cũng không hỏi nữa.
Trầm mặc, khiến nàng có chút xấu hổ. Nàng nhìn thoáng qua cây trâm cài tóc lưu ly trong tay mình, liền mở miệng cười nói: “May mà có cây trâm cài tóc lưu ly này a!”
Nàng nâng tay cho hắn xem, có chút đắc ý.
Hắc y nhân kia nhìn tay nàng, nhíu mày.
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, lúc này mới nhớ vừa rồi kéo dây cương mạnh quá, da trong lòng bàn tay bị rách, vết máu loang lổ bám đầy lên cây trâm cài tóc lưu ly. Bây giờ nhìn lại, nàng mới thấy đau, lập tức luống cuống tay chân lấy khăn lụa ra cầm máu.
Hắc y nhân trầm mặc buông kiếm, lấy trâm cài tóc lưu ly trên tay nàng ra, sau đó giúp nàng băng bó.
Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc ngây người. Hành động của hắn tự nhiên quá mức, giống như đã từng quen biết nàng. Lúc này, cơn mưa ngừng hẳn, ánh mặt trời ôn nhuận chiếu sáng khắp bốn phía. Mi mày của hắn dính nước mưa, dưới ánh nắng vàng kia, lòe lòe tỏa sáng.
Lúc này Tiểu Tiểu mới ý thức được, nước mưa đã tẩy sạch lớp hóa trang của nàng. Son và phấn bị nước mưa làm tan chảy, nương theo gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống. Bộ dạng hiện tại của nàng, nhất định là vô cùng chật vật. Không biết vì sao, nàng đột nhiên e lệ, gò má dần dần nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn một chút.
Nàng suy nghĩ mãi, mới mở miệng hỏi, “Ân công, có phải ta đã từng quen biết ngươi không?”
Hắn vẫn trầm mặc như cũ. Băng bó xong, hắn đem trâm cài tóc lưu ly đặt lại vào trong lòng bàn tay của nàng. Sau đó, cời hộp gỗ sau lưng xuống, đưa cho nàng.
Tiểu Tiểu không hiểu nhìn cái hộp gỗ kia.
Nàng đang định hỏi, lại nghe thấy tiếng võ ngựa dồn dập đi đến. Nàng quay đầu, chỉ thấy Ngân Kiêu và Lí Ti cùng nhau lái xe chạy tới. Nhìn thấy hắc y nhân bên người nàng, Ngân Kiêu nhảy lên một cái, dừng lại bên cạnh nàng, rút nhuyễn kiếm ra, không nói hai lời liền tấn công tới.
Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, hô to: “A, hiểu lầm! Hắn là ân công của ta a!”
Ngân Kiêu nghe tiếng thu kiếm, “Ân công?”
“Đúng vậy!” Tiểu Tiểu dùng tay áo lau sạch mặt, nhìn hắc y nhân kia.
Hắc y nhân buông hộp gỗ xuống, nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua xe ngựa, bước chân của hắn chậm lại vài nhịp.
Hai chiếc xe ngựa, một chiếc đã hỏng mất nóc, vô cùng rách nát, trên xe chỉ có Diệp Tri Huệ và một gã xa phu; mà chiếc xe ngựa còn lại, chính là chiếc dùng để chở hành lý kia, lúc này không còn gì khác ngoài xa phu và vài người nữa. Nhưng mà, vết bánh xe để lại trên đất bùn của hai chiếc xe ngựa này lại có độ sâu giống hệt nhau.
Hắn đi qua chiếc xe ngựa bị hỏng kia, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Trên xe ngựa, Diệp Tri Huệ đang sợ hãi nhìn hắn, ý sợ sệt trong ánh mắt còn chưa tan đi…
Tiểu Tiểu đứng ở một bên, nhìn hắn rời đi. Trong lòng đoán vô số lần, nhưng lại bị bản thân nhất quyết phủ định.
“Trong cái này có gì vậy?” Ngân Kiêu nhìn hộp gỗ trên đất, dùng kiếm chọc chọc vài cái.
Tiểu Tiểu đi tới, ôm lấy hộp gỗ.
“Nha đầu, cẩn thận.” Ngân Kiêu nhíu mày nhắc nhở.
Tiểu Tiểu lại cười như không có chuyện gì, mở ra, sau đó, ngây ngẩn cả người.
Trong hộp, đặt một cây đàn tam huyền, một quyển sách và một túi đồ. Tất cả những thứ đó, đều được cất giữ cẩn thận, không hao tổn chút gì. Nàng kinh hỉ kêu lên một tiếng, nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía hắc y nhân rời đi, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy thân ảnh người nọ nữa…
………
~~~~~~~~~ Liêm Chiêu vẫn là một hài tử tốt phân cách tuyến ~~~~~~~~
Mưa to một trận, tuy ngắn ngủi, nhưng cũng xóa đi được cái nắng nóng trong thành.
Lúc Liêm Chiêu giục ngựa trở lại thành, đã là chạng vạng tối. Hắn trở về phòng thay đổi quần áo trên người, sau đó lập tức hỏi quản gia Diệp phủ về chuyện xe ngựa.
Lúc này hắn mới biết, hai chiếc xe ngựa kia là do Diệp Chương mới sai làm gần đây. Hơn nữa, Diệp Chương đối với chuyện này tương đối để ý, thường tự mình đến coi.
Liêm Chiêu đang muốn hỏi kỹ thêm, Diệp Chương đã đi đến.
“Hiền chất, vừa rồi ta nghe người ta nói ngươi ra khỏi thành. Đã phát sinh chuyện gì sao?” Diệp Chương đi vào phòng, nghiêm túc hỏi.
Liêm Chiêu đứng dậy, nói: “Thế bá, không có chuyện gì lớn. Ta chỉ lo lắng về phòng vệ cửa thành nên tự mình đi ra ngoài tuần tra một vòng.”
“Nga, hiền chất tự mình làm mọi việc, thật sự khiến cho người ta bội phục. Tuy nhiên, lần sau vẫn nên dẫn theo một số người, để phòng ngừa vạn nhất a.” Trong lúc Diệp Chương nói chuyện, có ý bảo quản gia lui ra.
Liêm Chiêu tất nhiên là nhìn thấy hết. Hắn cúi mắt, suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Thế bá, vừa rồi ta ra khỏi thành, cũng không phải chưa gặp cái gì…”
Diệp Chương nghe vậy, ánh mắt khẽ biến, nhưng sắc mặt vẫn trấn định bình tĩnh như cũ, “Nga?”
Liêm Chiêu ngước mắt, nhìn Diệp Chương, nói: “Ở ngoài thành, ta gặp phải Ninja Nhật Bản.”
Diệp Chương kinh hãi, “Cái gì? ! Điều này sao có thể? !”
Liêm Chiêu nói: “Vốn ta cũng cho rằng sau khi phong tỏa cửa thành, chỉ cần bắt ba ba trong rọ. Bây giờ xem ra, đã coi thường đám Ninja đó rồi… Chỉ sợ, hiện tại cường đạo Đông Hải đã ra khỏi thành.”
Diệp Chương nghe xong, có vẻ có chút lo lắng bất an.
Liêm Chiêu dừng một chút, mở miệng nói: “Thế bá, ngày mai ta sẽ dẫn binh ra khỏi thành, lùng bắt đám tội phạm quan trọng đã trốn thoát kia. Phòng thủ trong thành, liền giao cho ngài.”
Diệp Chương gật gật đầu, nhíu mày nói: “Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, chen chân vào thuỷ vận, quá nhiều phân đà (chi nhánh). Con rết trăm chân, chặt mãi không hết. Nếu như bọn chúng thật sự thoát được, nhất định sẽ một lần nữa tập hợp thế lực, nếu muốn bắt bọn chúng, càng thêm khó khăn… Hiền chất, ngươi xem, chi bằng bản quan đi cùng ngươi…”
“Thế bá…” Liêm Chiêu lên tiếng, cắt ngang lời nói của Diệp Chương.
Thần sắc Diệp Chương có chút khẩn trương.
Liêm Chiêu chậm rãi nói: “Thế bá làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của thế bá. Liêm Chiêu chỉ là vãn bối, không dám nói bừa là đúng hay sai, lại càng không thể nhiều lời thị phi. Lần này Liêm Chiêu ra khỏi thành, là vì muốn lùng bắt cường đạo Đông Hải, quyết không thương tổn đến dân chúng vô tội… Thánh mệnh khó trái, Liêm Chiêu làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội với thế bá, mong thế bá bao dung.”
Hắn nói xong, ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
Diệp Chương kinh ngạc nhìn Liêm Chiêu, một lúc lâu sau mới vươn tay, nâng hắn dậy. Diệp Chương thở dài một tiếng, nói: “Không hổ là binh sĩ Liêm gia…”
Ánh mắt Liêm Chiêu trong trẻo, ý cười càng thêm trong sáng.
Diệp Chương cũng nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Liêm Chiêu, nói: “Tất cả, đều tùy theo thiên ý đi…”
………
~~~~~~~~~ Không thích Triệu Nhan có thể bỏ qua phân cách tuyến~~~~~~~~~
Triều đình tiêu diệt Đông Hải, là đại sự trên giang hồ. Tuy Đông Hải đã làm nhiều việc sai trái, nhưng dù sao cũng là đại phái võ lâm, triều đình đối với chuyện võ lâm, luôn mắt nhắm mắt mở không quan tâm. Lần này, vậy mà lại huy động nhân lực, phái binh vây diệt, không thể không làm cho người ta lo lắng. Liên tưởng đến những chuyện xảy ra gần đây, mấy tháng qua, giang hồ chưa bao giờ yên tĩnh. Mỗi sự kiện trong đó, dường như đều không thấy rõ nguyên nhân, dây dưa lẫn nhau.
Anh Hùng Bảo thân là một trong ba gia tộc lớn, là nơi đứng đầu chính đạo. Thấy tình thế như vậy, Anh Hùng Bảo liền phát ra anh hùng thiếp, mời võ lâm đồng đạo tới thương nghị việc này.
Trong lúc nhất thời, trong thành Giang Lăng tụ hội đầy nhân sĩ giang hồ, rầm rộ không thua gì “Kỳ Hóa hội” mấy tháng trước.
Sau khi Phương đường chủ chết đi, chuyện trong Anh Hùng Bảo hoàn toàn do Tịch phu nhân quản lý. Mà sự tình quan trọng như thế, chưa nói đến việc Tịch phu nhân chỉ là một nữ lưu, thân mình đơn bạc, không chịu nổi gánh nặng, mà nhìn cả vào địa vị và thân phận của nàng, liền không đủ tư cách khiến mọi người kính phục.
Tam Anh trong Anh Hùng Bảo liền đi đến Anh Hùng Bảo, tự mình tọa trấn.
Sau một ngày bận rộn, Tịch phu nhân liền chuẩn bị rượu và thức ăn, khoản đãi Tam Anh.
Trên bàn ăn, Liệt Anh Ti Trương Kế Viễn ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh chính là Chính Anh Ti Khương Tích và Kỳ Anh Ti La Võ. Tịch phu nhân ủy khuất ngồi ở vị trí hạ vị, Triệu Nhan đứng bên cạnh hầu hạ.
Mấy người vừa ngồi xuống, Liệt Anh Ti Trương Kế Viễn liền mở miệng nói: “Phu nhân, Văn Hi đâu?”
Thần sắc của Tịch phu nhân có chút quẫn bách, nói: “Nó… Ra ngoài kiểm tra sổ sách, còn chưa trở về.”
La Võ nhíu mày, nói: “Ta thấy tam thiếu gia lại đến thanh lâu mới đúng… Cả ngày không ở trong Bảo, thật không hiểu hắn suy nghĩ cái gì nữa.”
“Người trẻ tuổi tầm hoan cũng là chuyện thường tình…” Khương Tích mở miệng, bồi thêm một câu. Ánh mắt vô tình quét qua Tịch phu nhân.
Sắc mặt Tịch phu nhân bắt đầu kém đi. Nàng nhìn Triệu Nhan đứng bên cạnh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Triệu Nhan cầm lấy bầu rượu, rót rượu cho ba người kia, “Tam Anh đại nhân, mời uống mấy chén trà cho ấm bụng đã. Nô tỳ sẽ đi tìm tam thiếu gia về ngay.”
Trương Kế Viễn nhìn nàng, lại mở miệng nói: “Triệu cô nương, Mạc Doãn luôn ở cạnh ngươi?”
Triệu Nhan nghe thấy câu này, nở nụ cười, “Nô tỳ có tài đức gì.”
Trương Kế Viễn nói: “Ta nghe nói, ngươi chính là người hắn muốn tìm… Là nữ nhi của Thích thị đương gia Thích Hàm, có việc này không?”
Triệu Nhan lắc đầu, “Đúng là tám năm trước nô tỳ từng được phu nhân cứu, nhưng sợ là nhị thiếu gia nhận nhầm người rồi.”
Trương Kế Viễn thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, không giống nói dối, liền không hỏi tiếp nữa. Nhưng La Võ ngồi bên cạnh lại bất mãn, nói: “Cho dù như thế nào, tâm tư của hắn cũng đều đặt trên người ngươi, đối với chuyện trong Bảo lại chẳng hề quan tâm… Nữ nhân quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì.”
Triệu Nhan nghe hắn nói như thế, hơi nhíu mày, nói: “Nô tì không bao giờ dám trèo cao nhị thiếu gia. Nô tỳ chỉ mong cả đời được hầu hạ phu nhân…”
Tịch phu nhân cũng mở miệng: “Chuyện Mạc Doãn làm, không có quan hệ với Nhan nhi.”
Trương Kế Viễn thấy thế, giảng hòa nói: “Mạc Doãn đã bị trục xuất khỏi Anh Hùng Bảo từ lâu. Chúng ta cũng không nên vì chuyện của hắn hao tổn quá nhiều tâm tư. Nên làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy đi.”
Khương Tích thở dài, nói: “Chuyện về Mạc Doãn, tạm thời không đề cập tới… Tuy nhiên, vị trí bảo chủ của Anh Hùng Bảo, cũng không thể cứ để trống mãi như thế này được. Nếu Văn Hi đã không muốn quan tâm đến sự vụ trong Bảo, hiện tại lại là thời buổi rối loạn, xem ra, đã đến lúc phải gọi Anh Dương trở lại.”
Đuôi lông mày của Tịch phu nhân hơi động, có chút khẩn trương.
Trương Kế Viễn suy nghĩ một phen, nói: “Bảo chủ lúc sinh thời đã có ý truyền ngôi cho Văn Hi, chỉ là tuổi Văn Hi còn nhỏ, cho nên mới kéo dài đến nay. Tuy nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại, để Văn Hi kế vị chỉ sợ khó làm kẻ dưới phục tùng. Gọi Anh Dương trở về cũng không ổn lắm… Ta thấy, cứ dựa theo quy củ ngày xưa, dùng võ công phân định thắng thua đi.”
Lời này vừa nói ra, La Võ và Khương Tích đều ngừng dị nghị, gật đầu nói phải.
Trương Kế Viễn nhìn Tịch phu nhân, nói: “Phu nhân, việc luận võ này, cứ nghe theo an bày của ta đi. Đến lúc đó, cứ dựa vào bản lĩnh thật sự để phân định thắng thua.”
Trong lòng Tịch phu nhân khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng như cũ. Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Nhan, nhẹ giọng phân phó, nói: “Nhan nhi, đi tìm Văn Hi trở về.”
Triệu Nhan buông bình rượu, gật đầu, cung kính rời đi.
Sắc trời đã tối, Triệu Nhan cầm một cái đèn lồng, lúc định xuất môn, liền nhìn thấy Mạc Doãn.
Nàng thấy hắn nhưng cũng không thể trách cứ, đành lười chào hỏi. Nàng giả vờ không nhìn thấy hắn, tự đi thẳng.
Mạc Doãn cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo sau nàng.
Triệu Nhan bước đi, giống như tự nói một mình, mở miệng: “Ta thật sự không hiểu. Thích Hàm cũng đâu có muốn ngươi mang ta trở về. Tại sao ngươi cứ như âm hồn bất tán bên cạnh ta mãi thế?”
Mạc Doãn bình thản trả lời: “Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm.”
Triệu Nhan nở nụ cười, “Cứ nói lòng dạ nữ nhân sâu như đáy biển. Nhưng tâm tư nam nhân các ngươi, không phải càng sâu hơn sao…”
Nàng nói xong, dừng lại trước một gian kỹ viện. Chỉ đứng ở cửa đã có thể nghe thấy tiếng ca múa mừng cảnh thái bình, ngập trong vàng son. Nàng lẳng lặng nhìn, trong kỹ viện ồn ào náo động phô trương, đáy mắt nàng lại quá quạnh quẽ. Nàng rất ít khi nhớ đến chuyện hồi nhỏ. Chuyện bị người ta túm tóc, kéo vào trong kỹ trại, phảng phất giống như một giấc mộng. Chỉ là, nhớ tới khi đó liều mạng chạy trốn, nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Con người sẽ luôn nghĩ, nếu đang ở một chỗ không giống như vậy, kết cục có phải sẽ không như vậy hay không.
“Đây không phải chỗ nữ nhân nên đến. Nếu như ngươi muốn tìm Ngụy Dĩnh, ta có thể làm thay.” Mạc Doãn đứng ở phía sau nàng, mở miệng.
Triệu Nhan xoay người, nở nụ cười, “Nhị thiếu gia, ngươi nói như vậy, tam thiếu gia sẽ thương tâm đó. Ngươi thật sự cho rằng, hắn hàng đêm lưu luyến xóm cô đầu?”
Mạc Doãn có chút không hiểu.
Triệu Nhan cười, cầm đèn lồng, tiếp tục đi, “Cho nên ta mới nói, tâm tư nam nhân, mới càng khó đoán.”
Nàng đi được khoảng một khắc, liền đến một chỗ có vài nhà dân. Nàng đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trước mắt, khiến Mạc Doãn không khỏi kinh ngạc, ngây người.
Đó là một cái tạp viện, tụ tập một đám tiểu hài tử. Đứa lớn nhất cũng chỉ mười tuổi. Giờ phút này, đang cầm đèn lồng, vui đùa ầm ĩ chạy trong viện.
Ngụy Dĩnh thì đang đứng bên trong đám tiểu hài tử kia, giống như đang cố gắng dạy chúng kiếm pháp. Chỉ là, người thật sự học theo hắn, đã ít lại càng ít. Hắn cũng không tức giận, vẻ mặt tràn đầy ý cười, trong sáng như vậy, tựa như một đứa trẻ.
“Tam thiếu gia.”
Thanh âm của Triệu Nhan vang lên, Ngụy Dĩnh liền ngừng kiếm, lúc ngước mắt lên, ý cười đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khinh thường.
Triệu Nhan đã quen với thái độ này. Nàng đi vào, phúc thân hành lễ, nói: “Tam thiếu gia, phu nhân gọi ngài trở về.”
Ngụy Dĩnh còn chưa mở miệng, đám tiểu hài tử kia đã bất mãn kêu to.
Trong lúc nhất thời, trong viện loạn thành một đống.
Ngụy Dĩnh thu kiếm, đang định nói gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy Mạc Doãn đứng phía sau Triệu Nhan.
“Nhị ca…”
Mạc Doãn gật đầu, không nói cái gì.
Triệu Nhan đi lên vài bước, mở miệng nói: “Chúc mừng tam thiếu gia. Mới vừa rồi, Tam Anh và phu nhân đã thương nghị, quyết định triệu hồi đại thiếu gia, sau đó an bài chuyện luận võ, để tuyển người cho vị trí bảo chủ. Tam thiếu gia khổ tâm tính toán mấy năm, rốt cục cũng được đền bù như mong muốn rồi.”
Ngụy Dĩnh nghe thấy thế, cũng không tức giận, trong ánh mắt thậm chí còn có ý cười, “Thật sao?”
“Nô tỳ không dám lừa gạt thiếu gia.” Triệu Nhan nói.
Mạc Doãn đi lên vài bước, nhìn Ngụy Dĩnh, nói: “Ngươi tội gì phải làm như vậy. Có ai hiểu được tấm lòng của ngươi đâu?”
Ngụy Dĩnh cười vô cùng đắc ý, “Nhị ca, chúng ta là huynh đệ a. Người một nhà, không phải nên ở cùng với nhau sao?”
Ngụy Dĩnh không thể phản bác, chỉ đành trầm mặc. Lúc này, nhóm tiểu hài tử vừa nghe thấy Ngụy Dĩnh gọi Mạc Doãn là ca ca, liền ào ào chạy lại, quấn lấy hắn, muốn hắn cùng chơi.
Triệu Nhan thấy thế, phúc thân nói: “Nô tỳ không quấy rầy hai vị nữa. Mong thiếu gia mau chóng hồi phủ.”
Nàng nói xong, xoay người rời đi. Mạc Doãn lại vẫn đứng ở trong viện, không đuổi theo.
Triệu Nhan đi được một đoạn đường, nở nụ cười. Trong tiếng cười, có cả trào phúng và bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo cả một chút thê lương.
Huynh đệ? Người một nhà? Nàng đột nhiên nghĩ đến hai từ này, liền không thể ngừng cười lại. Đã nhiều năm như vậy, nàng và Tịch phu nhân giở bao nhiêu thủ đoạn, chỉ vì muốn đoạt lấy vị trí bảo chủ cho Ngụy Dĩnh. Vậy mà nam nhân này, lại dùng hai chữ “Huynh đệ” phủ định tất cả. Nàng nên sớm phát hiện, mình đã đi sai đường quá nhiều rồi… Nam nhân này, căn bản không làm nổi đại sự!
Đột nhiên, tiếng cười của nàng ngừng lại. Một thân ảnh xẹt qua trước mặt khiến nàng kinh hãi, lui lại mấy bước.
“Triệu cô nương sao phải sợ hãi chứ…” Tiếng nói mang theo ý cười ôn nhu vang lên trong bóng đêm.
Triệu Nhan nghe thấy thanh âm kia, mở miệng nói: “Đại thiếu gia.”
Người tới, đúng là Ngụy Khải.
Ngụy Khải nhìn nàng, cười nói: “Vừa rồi thấy ngươi cười, có chuyện gì mà cao hứng vậy?”
Triệu Nhan phúc thân, nói: “Nô tỳ cao hứng thay đại thiếu gia. Mới vừa rồi Tam Anh đã quyết định, triệu ngài hồi Anh Hùng Bảo.”
“Nga? Thú vị thế sao?”
Triệu Nhan đem chuyện vừa rồi kể lại một lần.
Ngụy Khải nghe xong, ý cười càng sâu, “Không ngờ, ông trời cũng muốn giúp ta. Xem ra, phải thay đổi kế hoạch một chút…”
Triệu Nhan gật đầu, lại theo bản năng quay người nhìn con đường phía sau.
Huynh đệ… Thật sự là càng nghĩ càng buồn cười a…
……….
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hồ ly: Ngụy Dĩnh đồng chí… Ngươi hàng đêm ngủ lại thanh lâu là giả, cùng với đám tiểu bằng hữu chơi đùa mới là thật… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Ngươi là… Quái nhân cao lương* ???
(Ta cũng ko hiểu lắm. Chắc là nói anh thích loli…. =.=)
Ngụy Dĩnh: = =# ngươi muốn chết a! ! !
Hồ Ly: Quẫn.
Danh sách chương