Ôn Nam ngủ thật lâu, ngủ một giấc dậy , đã là hai giờ sáng.

Ôn Nam xoa xoa mắt, nhớ rõ là lúc nãy mình và Hứa Diệc Hành nói chuyện điện thoại, lúc đó còn chưa đến hai giờ chiều, thanh âm của đại thần giống như có ma lực, thế mà làm cô ngủ suốt mười hai tiếng.

Cầm lấy di động, mở WeChat. Ôn Nam liền chấn động, 99+ tin nhắn.

Chỉ có một cái là tin nhắn của Hứa Diệc Hành:

“Ngủ dậy gọi anh.”

Ôn Nam nhìn lại đồng hồ, lúc này chắc anh ấy ngủ rồi…Vì vậy Ôn Nam làm một quyết định táo bạo, bỏ qua tin nhắn của đại thần! Tin nhắn còn lại, tất cả đều là của Mạnh Hoài. Nội dung cụ thể như sau:

15:00 tiểu nam nam, cậu ở đâu ~

15:08 tiểu nam nam sao không trả loài tin nhắn của lão gia ~~╯ε╰

15:21 nam nam ~ mau trả lời, thần thiếp đang nôn nóng chờ đợi~

15:30 Ôn Nam, cậu lại không để ý đến tớ!!!

15:43 hạn cậu mười phút xuất hiện trước mặt lão gia, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

15:53………

16:01 ngày mai giữa trưa 12 giờ họp bạn học cao tam, tập trung ở đại sảnh tiệm cơm quốc tế!

Sau đó phía dưới là một dãy dài biểu tượng cảm xúc...

Ôn Nam yên lặng xem xong rồi gửi biểu tượng cảm xúc , nhắn thêm một tin:

“Cậu dám spam tin nhắn!”

Vốn dĩ lúc này, Ôn Nam không mong Mạnh Hoài trả lời tin nhắn. Nhưng không nghĩ tới, Mạnh Hoài trả lời, ngay tức thì

"Cậu bây giờ mới trả lời tin nhắn!"

"Tớ vừa mới ngủ dậy…"

“Trời ơi! Quy luật làm việc nghỉ ngơi của cậu làm sao vậy, làm chuyện gì xấu sao →_→”

Ôn Nam nhíu nhíu mày, cô thật sự muốn làm chuyện xấu đấy

"Còn nói tớ, cậu thì sao, vẫn chưa ngủ?"

"Đừng nói nữa, bị Lý Hiểu Bạch làm cho tức chết, đúng rồi, ngày mai họp lớp cậu có đi không?"

"Ngày mai không có việc khác, chắc là đi được, Lý Hiểu Bạch làm gì cậu?"

"Mai gặp mặt rồi nói, hiện tại bổn cung muốn đi ngủ, bai!"

Ôn Nam cũng "bai bai" , sau đó hai người kết thúc trò chuyện.

Nói đến Lý Hiểu Bạch, từ lúc ở bên Hứa Diệc Hành, cậu cũng không tìm tới cô thảo luận chuyện theo đuổi Mạnh Hoài, cũng không biết rốt cuộc có nói rõ với Mạnh Hoài hay không.

Đêm dài, Ôn Nam ở trên giường trằn trọc, sau đó quyết định cưỡng bách chính mình đi đọc kinh Phật: “Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, chịu tưởng hành thức, cũng phục như thế. Xá lợi tử, là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, không cấu không tịnh, không tăng không giảm. Là cố không trung vô sắc, vô chịu tưởng hành thức, không có mắt nhĩ mũi lưỡi thân ý, vô sắc thanh mùi, không có mắt giới, thậm chí vô ý thức giới…”

Một biện pháp rất hữu dụng, một đoạn còn chưa đọc xong, Ôn Nam liền tiến vào mộng tưởng. Cảm tạ Phật Tổ, cảm tạ bồ đề tổ sư, cảm tạ Đường Tam Tạng, cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát…

Ngày hôm sau Ôn Nam sáng sớm liền đi chạy bộ, cột tóc đuôi ngựa đơn giản. Thay quần áo thoải mái vận động, sau đó ra ngoài chạy. Khi trở về, còn thuận tiện mua cơm sáng cho ba Ôm mẹ Ôn.

Ba Ôn phụ uống một ngụm sữa đậu nành, cười tủm tỉm nhìn Ôn Nam: “Con gái của bố càng ngày càng đẹp!”

Ôn Nam cũng vui tươi hớn hở trả lời: “Chủ yếu là gen ba tốt.”

Ba Ôn phụ lại nhìn vợ, nói: “Không không không, là mẹ con gen tốt, ba chỉ thuận tiện điểm chút màu thôi.”

Ôn Nam ăn xong miếng bánh quẩy cuối cùng, miệng dẻo ngọt nói: “Chứng tỏ là mắt nhìn của ba rất tối!” Nói xong, Ông Nam nhìn ba Ôn chớp chớp mắt, sau đó đứng dậy đi toilet rửa tay.

Nhìn người ở trong gương, Ôn Nam công nhận là có đẹp lên một chút, chủ yếu là làn da càng ngày càng đẹp

Vốn dĩ da Ôn Nam đã rất trắng, gần đây ở thành phố A ở cùng bà nội ngày ngày đều ăn cháo dinh dưỡng, làn da càng thêm bóng loáng. Ôn Nam sờ sờ mặt chính mình, thật là… cảm giác không tệ ^_^.

Trước tiên xin phép ba Ôn mẹ Ôn, hôm nay muốn đi họp lớp, khả năng sẽ về trễ một chút.

Mẹ Ôn dặn một câu chú ý an toàn, ba Ôn còn đưa Ôn Nam ra tận cửa.

Ba năm cao trung đúng là đẹp như hoa xuân, một tài sản trân quý.

trong lúc Ôn Nam đứng ở ngã tư đường, nhìn bóng người trong kính sát đất của quán cơm ở phía đối diện, trong lòng Ôn Nam có chút cảm giác không rõ, rất ấm áp. quen thuộc, cũng rất ngây ngô.

Mọi người ai cũng thay đổi. Có người gầy đi, cũng có người béo lên, có người để lại tóc dài, cũng có người cắt tóc ngắn. Không còn bộ đồng phục học sinh, ai cũng đều trang điểm rất sắc sảo tinh tế, mọi người ai cũng rất xinh đẹp.

Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn rất nhiều thứ luôn không thay đổi. Như là không khí hòa hợp này, nhẹ nhàng vui sướng…

Khi Ôn Nam đẩy cửa đi vào, Mạnh Hoài là người đầu tiên nhìn thấy, trực tiếp đi đến ôm Ôn Nam một cái.

Ôn Nam vất vả thoát khỏi cái ôm đó, nhìn đến hình tượng của Mạnh Hoài, liền bật cười một tiếng.

Cái này thật sự không trách cô được, Mạnh Hoài vốn dĩ là tóc ngắn soái khí, vẫn luôn giữ vẻ đẹp trung tính. Hiện giờ quần áo của Mạnh Hoài cũng rất soái khí trung tính, nhưng tóc…

Mạnh Hoài dự định là sẽ nuôi tóc dài, sau đó cột thành cái đuôi ngựa lớn.

Nhưng hiện tại tóc của Mạnh Hoài cũng không quá dài, miếng cưỡng có thể cột lên được, Mạnh Hoài đem đầu tóc không ngắn không dài của mình cột lên, giống như mọc ra cái đuôi nhỏ, hệt như học sinh tiểu học…

Vẻ mặt Mạnh Hoài như không còn gì luyến tiếc nhìn Ôn Nam: “Ôn Nam cậu thay đổi rồi, cậu biết cười nhạo tớ rồi…”

Ôn Nam cười đến rơi lệ: “Tớ chưa có thay đổi, từ lúc chơi với cậu đến giờ có lúc nào tớ không cười nhạo cậu đâu.”.”

Mạnh Hoài: “……”

Ôn Nam đến chào hỏi mọi người đang có mặt, không khí rất hòa hợp.

Đại sảnh có 6 cái bàn, Lý Hiểu Bạch bao toàn bộ sảnh, ở đây có 36 người, mỗi bàn 6 người, vừa đủ.

Sau khi Ôn Nam ngồi xuống, ngồi bên cạnh đương nhiên là Mạnh Hoài.

“Không phải hôm qua cậu bảo Lý Hiểu Bạch làm cậu bực mình sao, cậu ấy làm gì?”

Ôn Nam vừa hỏi xong, Mạnh Hoài vừa mới cười hì hì đây liền lộ ra biểu cảm tức tối, hung hăng chụp chiếc đũa trên bàn, oán giận nói với Ôn Nam:

“Cậu ta nói nhiều quá mức! Hôm qua tớ tìm cậu ta nói chuyện họp lớp, sau đó bắt đầu nói chuyện tào lao, tớ nhớ cậu ta học cùng trường với Hứa Diệc Hành, nên thuận miệng hỏi tình hình gần đây của đại thần, biết cậu ta nói thế nào không?!”

Ôn Nam đưa ly trà lên uống một ngụm: “Cậu ấy nói gì?”

“Cậu ta nói tớ đừng mơ ước nữa, Hứa Diệc Hành có bạn gái rồi!”

Ôn Nam trầm tư một giây đồng hồ, thật cẩn thận hỏi: “Bởi vì việc này nên cậu mới giận hả? Không lẽ cậu thực sự thích Hứa Diệc Hành?”

Mạnh Hoài trắng mắt liếc nhìn Ôn Nam một cái: “Tớ đối với Hứa Diệc Hành là sùng bái! Loại nhân vật siêu cấp như đại thần, thường dân như tớ chỉ dám nhìn lên, tớ tức là do ngữ khí của Lý Hiểu Bạch! Cho dù sau này tớ có yêu ai, cũng sẽ không yêu cậu ta!”

Ôn Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng Mạnh Hoài không thật sự thích Hứa Diệc Hành…

Xem ra cuộc cách mạng của Lý Hiểu Bạch chưa thành công, Mạnh Hoài vốn dĩ EQ đã thấp, nhìn dáng vẻ của Lý Hiểu Bạch EQ cũng không thể cao được, con đường phia trước thật nhấp nhô ~

Lúc này, Mạnh Hoài cũng hỏi tới: “Cậu cũng ở đại học C, Hứa Diệc Hành thật sự có bạn gái không?”

Ôn Nam giả bộ ho hai tiếng, làm bộ không biết gì hỏi lại: “Cậu không phải chỉ là sùng bái người ta thối ao, hỏi rõ chuyện này làm gì.”

Mạnh Hoài bĩu môi: “Đây chỉ là tò mò thôi, tò mò chuyện thần tượng a.”

Ôn Nam rót cho Mạnh Hoài một ly nước trái cây, thuận tiện nói sang chuyện khác, “Uống nước nhanh đi, nói ít lại!”

Mạnh Hoài nhìn ly nước chanh đầy tràn trước mặt, vẻ mặt đáng khinh hỏi: “Tiểu yêu tinh, cậu muốn chuốc say tớ đúng không! Sau đó sẽ dở trò làm chuyện khó miêu tả…”

………

Ôn Nam không thèm cãi lý với cô, cái con người này lại lên cơn động kinh.

Sau khi mọi người ăn uống no nê, một số người chuẩn bị ra về, những người còn lại chuẩn bị đi Karaoke.

Ôn Nam định đi về, cô đối với ca hát không có hứng thú. Nhưng Mạnh Hoài lại rất hứng thú, Ôn Nam đành phải đi cùng.

 

Mạnh Hoài ở quán Karaoke lại uống thêm ít rượu, cả người bắt đầu điên cuồng, ôm micro đứng hát: “Mười tên đàn ông thì có bảy tên là đồ ngốc, còn có một người yêu con trai…”

Lý Hiểu Bạch ngồi ở trong một góc, cả khuôn mặt đều đen.

Ôn Nam cảm thấy buồn cười, cầm lấy rượu trái cây trên bàn bắt đầu uống.

Ôn Nam tuy nói sẽ không uống rượu, nhưng rượu trái cây vẫn có thể nếm thử một chút.

Trong rượu trái cây có hàm lượng cồn rất nhỏ, Ôn Nam có một chút không quen, nhưng không hiểu vì sao lại rất khát nước, trong phòng thuê chỉ có rượu trái cây với bia ngoại, không có đồ uống khác, nên Ôn Nam đành phải uống.

Mạnh Hoài hát xong một bài, lại bắt đầu hát bài khác. Hát cùng với một nam sinh, là một bài tình ca.

Không cần phải nói, Lý Hiểu Bạch mặt càng đen.

Ôn Nam đi đến ngồi cạnh Lý Hiểu Bạch, khuỷu tay chạm chạm cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói, “Sao không nói chuyện rõ ràng với cậu ấy?”

Lý Hiểu Bạch cau mày gật gật đầu, uống một ngụm rượu, hỏi: “Tớ phát hiện cô ấy căn bản nghe không hiểu lời của tớ, cậu nói xem cô ấy thật sự là không hiểu hay giả bộ không hiểu?”

Vấn đề này làm Ôn Nam khó chịu, cô rốt cục không phải chuyên gia tình yêu, kinh nghiệm cũng không nhiều lắm, thật đúng là không phải cái gì cũng có thể giúp.

Vốn dĩ Ôn Nam và Lý Hiểu Bạch cùng ngồi ở một góc, ánh sáng u ám, đột nhiên có một cái bóng bao phủ, Ôn Nam ngẩng đầu, ủy viên thể dục đang đứng ở phía trước, từ trên cao nhìn xuống.

Ôn Nam nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Uỷ viên thể dục cũng có chút ngốc, cậu vẫn luôn thích Ôn Nam, nhưng không dám mở miệng, vừa thấy Ôn Nam và lớp trưởng ngồi nói chuyện phiếm, đột nhiên tâm tình hơi khó chịu. Ma xui quỷ khiến liền đi tới, thành cục diện thế này, gãi gãi đầu, thuận miệng nói một câu: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu có khát không, ha ha.”

Mọi người vốn đang rất ầm ĩ, không biết từ khi nào lực chú ý đều di chuyển đến chỗ này, đồng lòng phát ra tiếng “Oa”.

Ôn Nam có chút bối rối, cô từng nghe Mạnh Hoài nói qua, ủy viên thể dục vẫn luôn yêu thầm cô, nhưng mà cô cũng không quan tâm, không nghĩ lại là sự thật. Nhìn nam sinh đứng trước mặt có chút đỏ mặt xấu hổ, Ôn Nam chỉ lịch sự nói một câu: “Không khát, cảm ơn.”

Uỷ viên thể dục cười một cái, sau đó đi làm việc của mình, các bạn học cũng ầm í trở lại.

Lý Hiểu Bạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ôn Nam một cái: “Chậc chậc, không biết Hứa Diệc Hành mà nhìn thấy cảnh tượng kia sẽ thế nào.”

Ôn Nam trừng cậu một cái, không nói chuyện nữa.

Nói lên Hứa Diệc Hành, Ôn Nam từ lúc được nghỉ cũng không gặp anh, không biết đại thần có nhớ cô không, dù sao cô cũng nhớ anh.

Bỗng nhiên cảm giác trong phòng thật buồn, Ôn Nam bỏ chai rượu trái cây trong tay ra, định ra ngoài hít thở không khí.

Đi ra phía sau phòng thuê, phía trước có một khu nghỉ ngơi lớn, còn có một cái cửa sổ sát đất, mà đứng trước cửa sổ có một bóng dáng đang gọi điện thoại, nhìn rất quen…

Hứa Diệc Hành, thật hay, lúc em đang nhớ anh, anh liền xuất hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện