Hứa Diệc Hành vẫn mặc một thân quần áo sơ mi đen, cùng với quần tây màu nâu nhạt.
Anh đứng ở cửa sổ sát đất, một tay cầm di động gọi điện thoại, một tay khác bỏ trong túi quần.
Màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy đèn đường từ cửa sổ.
Ôn Nam nhẹ nhàng, kiễng mũi chân đi về phía Hứa Diệc Hành. Giơ lay lên định chạm vào vai anh, Hứa Diệc Hành bỗng nhiên quay người lại, Ôn Nam không kịp phòng ngừa, thân người mất thằng bằng nghiên về phía trước.
Tay Hứa Diệc Hành bỏ ở túi quần không biết khi vào đã rút ra, thuận thế ôm lấy eo Ôn Nam.
Ôn Nam cứ như vậy nhào vào lồng ngực Hứa Diệc Hành, cô ngẩng đầu, đôi mắt trừng nhìn Hứa Diệc Hành.
Điện thoại Hứa Diệc Hành còn chưa tắt, mắt anh hơi hẹp lại, buồn cười nhìn Ôn Nam, đồng thời nói chuyện với người trong điện thoại, phát ra âm thanh dễ chịu.
Ôn Nam ngơ ngác nhìn Hứa Diệc Hành trong chốc lát, người đàn ông này sao có thể soái như vậy, theo phản ứng bắt đầu giãy giụa, muốn tránh bàn tay đang giữ bên hông mình.
Hứa Diệc Hành nhìn Ôn Nam trong lồng ngực, giống một con mèo hoang đang xù lông, môi mỉm cười, buông lỏng tay đang ôm cô, tiếp tục nói chuyện điện thoại một lúc, mắt nhìn chằm chằm Ôn Nam.
Ôn Nam không được tự nhiên vuốt vuốt tóc, vươn ngón tay nhỉ vào phòng thuê, ý bảo anh: Em đi về trước? Hứa Diệc Hành bắt lấy tay cô, dẫn cô về phía trước.
Ôn Nam không rõ nguyên do, điện thoại còn chưa tắt, cô cũng không tùy tiện lên tiếng, đành phải ngoan ngoãn đi theo Hứa Diệc Hành.
Hứa Diệc Hành đi đến một phòng phía trước, buông lỏng tay đang nắm Ôn Nam, sau đó mở cửa phòng, ánh mắt ý bảo Ôn Nam đi vào.
Đại não Ôn Nam sau khi nhìn thấy Hứa Diệc Hành cũng đã phóng vào hư không, cũng không nghĩ nhiều, ngốc ngốc đi vào.
Trong phòng không có bật đèn, thật tối.
Hứa Diệc Hành đi vào thuận tay đóng cửa lại, sau đó dùng tay rảnh đẩy Ôn Nam đi đến sát cửa.
Ôn Nam dựa vào cửa, Hứa Diệc Hành đứng mặt cô, rất gần, gần đến mức cô có thể nghe được âm thanh của người trong điện thoại.
Lúc này, Hứa Diệc Hành nói một câu: “Được rồi, tôi tắt máy đây.”
Sau đó anh bỏ điện thoại xuống.
Ôn Nam vừa định mở miệng, trên môi liền có cảm giác bị đè ép.
Nụ hôn của Hứa Diệc Hành rất mãnh liệt, một tay chống trên cửa, một tay khác ôm eo Ôn Nam, cứ như muốn đem Ôn Nam sát vào thân thể mình.
Hứa Diệc Hành ép rất chặt, Ôn Nam tựa vào cửa, bị buộc đến không có đường lui, tay đặt ở trước ngực Hứa Diệc Hành, dùng sức đẩy anh ra, nhưng không có tác dụng.
Ôn Nam cảm giác thân thể nhũn ra, nếu không có đôi tay kia ở trên eo, Ôn Nam chỉ sợ mình trượt xuống mất.
Muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi của Hứa Diệc Hành thuận tiện tiến vào.
Ôn Nam nhắm mắt lại, cảm thụ đôi môi của Hứa Diệc Hành.
Cô thích anh, cho nên cũng thich nụ hôn của Hứa Diệc Hành.
Không biết qua bao lâu, Hứa Diệc Hành mới dừng nụ hôn mãnh liệt này lại, hơi thở Ôn Nam có chút hỗn loạn, thở hổn hển.
Hứa Diệc Hành dùng trán đỡ trán Ôn Nam, âm thanh mị hoặc mà gợi cảm, “Vừa muốn nói cái gì?”
Ôn Nam khôi phục nội tâm giao động, có chút bất đắc dĩ, định muốn hỏi tại sao lại mang cô đến đây, nhưng hiện tại cô đã biết đáp án, nên cũng không hỏi nữa.
Hứa Diệc Hành thấy Ôn Nam không nói gì, nhẹ hôn đôi môi đỏ của Ôn Nam, khác với lần kịch liệt lúc nãy, lần này rất ôn nhu.
“Uống rượu?”
Ôn Nam có chút xấu hổ, gật gật đầu, sau đó cau mày, giương mắt nhìn Hứa Diệc Hành, tròng mắt di chuyển, âm thanh thấp đến mức không nghe rõ: “Hứa Diệc Hành, anh bắt nạt em…”
Nhỏ giọng lên án, ở trong bóng tối, ngược lại có chút cảm giác tình tứ.
Hứa Diệc Hành bật cười, ôm Ôn Nam vào lòng, “Xa em lâu rồi, nhớ em quá mới vậy.”
Ôn Nam tuy là rất nhớ anh, ngoài miệng lại nhỏ giọng nói: “Đâu có lâu, chỉ mới nửa tháng mà.”
Hứa Diệc Hành cúi đầu hôn lên môi cô: “Sao hôm qua không trả lời tin nhắn của anh?”
Ôn Nam có chút khóc không ra nước mắt, không biết giải thích thế nào, cô không phải cố ý không trả lời a ~ nhưng lại không hề giải thích, vùi đầu trong lòng ngực anh, thấp giọng nói: “Em sai rồi…”
Hứa Diệc Hành vừa lòng, lúc này mới buông tha cho cô.
Hai người lại ôm nhau một lúc, Hứa Diệc Hành mới ôn Ôn Nam ra ghế ngồi.
Ôn Nam bị Hứa Diệc Hành ôm, tò mò hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở đây? Theo dõi em sao?”
Hứa Diệc Hành liếc mắt nhìn cô, “Ở trong lòng em sao anh lại thành tên cuồng theo dõi rồi?”
Ôn Nam thật sáng suốt lựa chọn chuyển sang đề tài khác, “Em đến họp lớp, anh thì sao?”
Hứa Diệc Hành đưa cô đến một phòng khác.
Ôn Nam túm tay Hứa Diệc Hành, có chút không dám vào, đại thần sẽ không đưa cô đến một phòng khác để làm chuyện xấu hổ chưa…
Hứa Diệc Hành vỗ nhẹ đầu cô: “Lại tưởng cái gì vậy, bên trong có người.”
Ôn Nam giả bộ ho một tiếng, biện hộ: “Làm gì có tưởng…” Để chứng minh mức độ đáng tin, Ôn Nam còn dẫn đầu mở cửa đi vào.
Nhìn thấy bên trong có người, Ôn Nam mới thở dài nhẹ nhõm.
Trong phòng thuê có hai người, một người đang cúi đầu chơi di động, một người khác đang ca hát.
Người đang hát, đúng là em họ của Hứa Diệc Hành, Vương Tử Kỳ
Vương Tử Kỳ nhìn thấy Ôn Nam, mở to hai mắt, trên mặt không dấu được vui mừng: “Ây, chị dâu!”
Người ngồi trên sô pha chơi điện thoại, nghe vậy cũng ngẩn đầu lên. Thoạt nhìn Ôn Nam còn tưởng cậu ta nhỏ hơn Hứa Diệc Hành, cũng mặc một thân màu đen, có cảm giác đẹp trai lạnh lùng.
Hừm...Ôn Nam có cảm giác đã từng gặp qua người này.
Cậu ta nhìn về phía Ôn Nam, bộ dáng lười nhác, cũng học Vương Tử Kỳ kêu một tiếng: “Chào chị dâu!”
Ân, thanh âm cũng rất quen thuộc…
Ôn Nam có chút bất lực nhìn về phía Hứa Diệc Hành.
Sau khi Hứa Diệc Hành tiếp thu ánh mắt của Ôn Nam, mở miệng giới thiệu: “Đây là Hàn Tầm, từ nhỏ đã chơi cùng anh, em cũng đã từng gặp qua.”
Ôn Nam nhăn mày: Em đã từng gặp?
Hứa Diệc Hành cười nói: “Em có nhớ lúc tết Thanh Minh, chúng ta trở về trường diễn thuyết?”
Ôn Nam gật gật đầu.
“Em có nhớ đoạn, có nữ sinh hỏi anh phương thức liên lạc, sau đó có nam sinh bảo cô ấy học khoa văn, muốn hỏi phương thức liên lạc của người học khoa tự nhiên làm gì.”
Nghe vậy, Ôn Nam rốt cục cũng nghĩ ra, chỉ vào Hàn Tầm nói “Cậu ấy là nam sinh đó sao?”
Hứa Diệc Hành gật gật đầu.
Vương Tử Kỳ buông microphone, lôi kéo Ôn Nam ngồi xuống, đưa cho Ôn Nam một lon nước soda, “Chị dâu sao lại đến đây, tới tìm anh em sao?”
Ôn Nam giải thích nói: “Không không không, tôi chỉ tới họp lớp thôi.”
Lúc này Hàn Tầm chọn một ly bia trên bàn, bưng lên uống một ngụm.
Ôn Nam có chút cả kinh, nam sinh bây giờ đều có thể uống rượu sao, sau đó nghĩ một chút, Hàn Tầm tháng chín này là khai giảng, vậy cũng coi như là trưởng thành rồi.
Vương Tử Kỳ giải thích với Ôn Nam: “Đứa nhỏ nầy gần đây tính tình thất thường, An Kính giận cậu ta, cậu ta cũng trở nên khó chịu, hiện tại thấy chị với anh họ rãi cẩu lương nên chịu chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chị dâu thông cảm.”
Ôn Nam nghĩ nghĩ, hỏi Hứa Diệc Hành: “An Kính là nữ sinh lúc trước hỏi phương thức liên hệ của anh sao?”
Hứa Diệc Hành ngồi xuống bên cạnh Ôn Nam, tự nhiên lấy soda trên tay Ôn Nam uống một ngụm, sau đó quay đầu nhìn Ôn Nam, nhăn mày một chút, “Thông mình thế.”
Hàn Tầm lúc này bất mãn mới thì thầm nói: “Chị dâu đừng nghe bọn họ nói bậy, em mới không thích cậu ấy, em thà thích Vương Tử Kỳ còn hơn thích người con gái điên kia, em lười chấp nhặt cậu ta.”
Vương Tử Kỳ nghe xong lập tức cách xa Hàn Tầm rất xa: “Tôi xin! Thì ra Hàn Tầm cậu có ý với tôi, tôi nói cậu biết tôi thích con gái, cậu đừng có thích tôi.” Đồng thời giơ tay làm hành động bảo hộ trước ngực.”
Hàn tầm liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến cậu, lại khui một chai bia, chậm rì rì mà uống.
Hứa Diệc Hành cùng Ôn Nam bắt đầu thì thầm nói chuyện.
Vương Tử Kỳ thấy ba người không ai trả lời cậu, lại hậm hực ngồi trở về, cầm lấy microphone tiếp tục ca hát.
Bài hát của Vương Tử Kỳ rất hay, 《 chia tay vui vẻ 》.
Hàn tầm rốt cuộc nhịn không được, buông chai bia: “Vương Tử Kỳ, anh có thể tích đức một chút không, sao lại có thể hát bài như vậy!”
Hứa Diệc Hành nhàn nhạt liếc Vương Tử Kỳ một cái, nói: “Để cậu ấy hát đi, người độc thân cũng phải xả giận một chút.”
Vương Tử Kỳ ấn nút tắt bài đang hát, hừ, lão gia đổi bài khác!
Kết quả là, Vương Tử Kỳ đổi một bài hát rất vui vẻ《 nhất huyễn dân tộc phong 》, hơn nữa còn điều chỉnh âm lượng đến mức to nhất.
Ở trong bối cảnh “Náo nhiệt” như thế, Ôn Nam không thể không sát gần lỗ tai Hứa Diệc Hành, mới có thể miễn cưỡng làm anh nghe tháy lời mình nói.
“Ba người tới karaoke giải trí?”
“Ưm, chúc mừng Hàn tầm thi đại học xong, Vương Tử Kỳ thì muốn đi hát.” Hứa Diệc Hành cũng kề sát lô tai Ôn Nam.
Ôn Nam cảm giác lỗ tai có chút nóng lên.
Đúng lúc này, di động Ôn Nam vang lên, là điện thoại của Mạnh Hoài.
Ôn Nam ấn không nghe, nhìn Hứa Diệc Hành nói: “Em cần phải về.”
Hứa Diệc Hành gật gật đầu, ánh mắt giữ kín như bưng, “Đừng uống rượu.”
Ôn Nam nhẹ giọng ừm một chút, mơ mơ hồ hồ đứng dậy rời đi.
Đi ra ngoài cửa, Ôn Nam dựa vào trên tường, ngô… căng thẳng quá.