Hứa Diệc Hành ôm Ôn Nam đi đến xe, Vương Tử Kỳ rất có mắt kịp thời mở cửa ghế phụ.

Hứa Diệc Hành thật cẩn thận bỏ Ôn Nam vào, sau đó đứng dậy, nhìn Vương Tử Kỳ nói: “Cậu với Hàn Tầm về nhà nhanh, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”

"Biết rồi, sao anh lại như mẹ vậy, em với Hàn Tầm đâu phải con nít, anh mau đưa chị dâu đến bệnh viện, chị ấy té không nhẹ." Vương Tử Kỳ thúc giục.

Hứa Diệc Hành quay đầu nhìn Ôn Nam đang ngồi ở ghế phụ một cái, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Tử Kỳ, đi đến ghế lái.

Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành ngồi vài xe, sau đó còn giúp cô cài dây an toàn, động tác như nước chảy mây trôi.

"Sao lại không cẩn thận như vậy, hửm?" Rõ ràng là một câu trách móc nặng nề, Hứa Diệc Hành nói ra lại rất mị hoặc.

Ôn Nam có chút ủy khuất, “Còn không phải là do anh…”

Hứa Diệc Hành có chút buồn cười, “Do anh?”

Ôn Nam cúi đầu, đùa nghịch đôi tay nhỏ của mình, nhỏ giọng nói thầm: “Đúng vậy, đều tại anh thu hút sự chú ý như vậy, làm mọi người chen chúc, Lý Khiết mới không cẩn thận đẩy em.”

Hứa Diệc Hành liếc Ôn Nam một cái, “Ghen?”

Ôn Nam quay đầu nhìn về phía sườn mặt Hứa Diệc Hành đang chuyên tâm lái xe, “Hứa Diệc Hành, anh biết thế nào là tự luyến không vậy.”

Đôi mắt Hứa Diệc Hành như cũ nhìn chằm chằm phía trước, nhàn nhạt mở miệng: “Bởi vì anh vốn đã tự luyến, chứ nếu không sao bây giờ em có thể nhìn anh bằng ánh mắt si mê đó.”

Ôn Nam hậm hực thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, chưa hết giận nói một câu: “Tài xế già.”

“Anh vừa mới lấy bằng lái, không thể nói là tài xế già, chỉ có thể nói tay lái mới.” Hưá Diệc Hành nghiêm trang nói.

Ôn Nam có chút ngồi không yên, quay đầu nhìn Hứa Diệc Hành: “Ai nha, anh biết em không nói đến khả năng lái xe của anh mà!”

Vừa tới chỗ dừng đèn đỏ, Hứa Diệc Hành vững vàng dừng lại, đối diện nhìn Ôn Nam: “Anh cũng không nói đến khả năng lái xe, hiện tại đang ở chung với em, về phương diện này cũng là mới.”

Ôn Nam cảm nhận được ánh mắt vui vẻ của Hứa Diệc Hành, “Hứa Diệc Hành, anh lần đầu yêu đúng không? Nhìn biểu hiện của anh rất đáng nghi!”

Hứa Diệc Hành cúi đầu suy tư hai giây, lần nữa ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn người con gái phía trước, “Ôn Nam, trước khi gặp được em, anh không hiểu tình yêu là gì, sau khi gặp được em, anh không muốn nói chuyện tình yêu với người khác.”

Đột nhiên được tỏ tình như vậy, Ôn Nam phòng ngừa không kịp, cảm giác mặt bắt đầu nóng lên.

Vừa lúc đèn xanh, Ôn Nam thúc giục nói: “Chuyên tâm lái xe nhanh lên…”

Hứa Diệc Hành tâm tình liền tốt lên, không đùa giỡn cô gái dễ thẹn thùng này nữa.

Lúc Hứa Diệc Hành lái xe đến bệnh viện, Ôn Nam có chút ngốc, bệnh viện này là chỗ mẹ Ôn làm việc a.

Hứa Diệc Hành thấy biểu tình của Ôn Nam có chút không đúng: “Làm sao vậy? Đau lắm sao?”

Bệnh viện lớn như vậy, loại thương tích này cũng khá nhẹ, bác sĩ xử lý một chút là ổn, chắc là không gặp được mẹ Ôn đâu, nghĩ như vậy, Ôn Nam yên lòng, nhìn Hứa Diệc Hành nói, “Không sao, chúng ta vào thôi.”

Nói xong cởi dây an toàn, mở cửa xe định đi xuống, ở chỗ đầu gối lại truyền đến cảm giác đau đơn, Ôn Nam lảo đảo hít một ngụm khí lạnh.

Hứa Diệc Hành nhíu mày, “Đừng nhúc nhích, anh ôm em xuống.”

Kết quả là, Hứa Diệc Hành lại ôm kiểu công chúa, ôm Ôn Nam đến văn phòng bác sĩ.

Bệnh viện vốn dĩ nhiều người ra vào, hai người có tư thế “ái muội” này, không hề ngoài ý muốn bị nhiều người nhìn.

Ôn Nam có chút ngại ngùng, nhìn Hứa Diệc Hành nói: “Anh để em xuống, em có thể chịu được.”

Hứa Diệc Hành chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Anh không yếu đến mức ôm em không nổi.”

Ôn Nam ở trong lòng yên lặng phun tào: thật ra là do anh gây chú ý quá đó.

Ôn Nam bị thương không nghiệm trọng lắm, không bị thương đến xương cốt, bác sĩ nhờ y tá lấy nước muối sinh lý rửa vết thương, lại dùng  Povidone-iodine sát khuẩn, băng bó lại, không còn vấn đề gì lớn, chẳng qua chỗ bị thương hơi đặc biệt, ở chỗ đầu gối, di chuyển sẽ rất đau, sắp tới không nên di chuyển nhiều.

Ôn Nam ngồi trên giường bệnh, y tế cầm miếng bông sát khuẩn, động tác rất nhẹ, nhưng Ôn Nam vẫn rất đau.

Thật ra Ôn Nam rất sợ đau, nhưng Ôn Nam vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn ra y tá này mới vào làm, tay cầm bông có chút run rẩy, Ôn Nam cũng không muốn tạo áp lực cho y tá.

Hứa Diệc Hành đứng bên cạnh Ôn Nam, một tay nắm lấy tay Ôn Nam, tay kia đè lên vai Ôn Nam, nghe tiếng hít thở khó khăn của Ôn Nam, trong lòng không biết là loại cảm giác gì, lần thứ hai cảm thấy mình không làm gì được. Đương nhiên, lần đầu tiên là lúc Ôn Nam bị thương ở trán.

Cô gái của anh, nên làm thế nào mới tốt.

Từ khi vào phòng bác sĩ cho tới khi ra về, Hứa Diệc Hành đều ôm Ôn Nam.

Vừa mới ra khỏi văn phòng, liền nhìn thấy vài y tá, nhìn thấy cảnh tượng này không cầm lòng được “quao” một tiếng.

Ôn Nam vốn đã thẹn thùng càng thẹn thùng hơn, vùi đầu trong ngực Hứa Diệc Hành, ngô...Không có mặt mũi nhìn ai nữa ,đi được một lúc, Ôn Nam có cảm giác Hứa Diệc Hành bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Diệc Hành, “Sao lại dừng?”

Hứa Diệc Hành nhìn chằm chằm phía trước như suy tư gì, “Phía trước hình như có người quen em?”

Ôn Nam cảm giác trong lòng một sợi dây “Bang” một tiếng liền bị cắt dứt, cứng đờ quay đầu nhìn về phía trước, quả nhiên, một người mặc áo áo blouse trắng, biểu cảm mẹ Ôn có chút giật mình ngây ngốc, bên cạnh còn một người cũng mặc blouse trắng là dì vương, đồng nghiệp của mẹ Ôn, hai người quan hệ rất tốt, thường cùng nhau ăn cơm dạo phố.

Ôn Nam giãy giụa muốn đứng xuống, Hứa Diệc Hành nhíu nhíu mày, không lay chuyển được cô, đành phải để Ôn Nam xuống.

Ôn Nam chạm đất, vừa mới đứng lên. Mẹ Ôn với dì vương đã tới trước mặt.

Ôn Nam mở miệng: “Mẹ, dì vương.”

Sau đó lại chỉ vào Hứa Diệc Hành nói: “Đây là Hứa Diệc Hành, chân con bị thương, anh ấy đưa con tới bệnh viện.”

Hứa Diễ Hành lễ phép gật đầu với hai trước mặt, lễ phép nói: "cháu chào dì."

Mẹ Ôn từ từ khiếp sợ mới phản ứng lại, "ai, chào cháu." Sau đó lại hỏi Ôn Nam: "Sao lại bị thương, nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng, đã xử lý rồi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."

Mẹ Ôn gật gật đầu, ánh mắt nhìn lên Hứa Diệc Hành.

Lúc này vương dì mở miệng nói: “Chàng trai này lớn lên cũng đẹp trai thật, mắt nhìn của Nam Nam không tồi.”

Ôn Nam có chút xấu hổ. Như là trẻ con yêu sớm bị phát hiện, tuy bản thân đã qua tuổi yêu sớm, nhưng theo lời Hứa Diệc Hành là tình yêu tuổi xế chiều.

“Được rồi, mẹ, mẹ không phải trực sao, đi đi.” Ôn Nam nói mẹ, trường hợp này quá xấu hổ rồi.

Mẹ Ôn gật gật đầu: “Hai đứa trở về cẩn thận một chút.” Lại liếc mắt nhìn Hứa Diệc Hành một cái, sau đó mới cùng đồng nghiệp rời đi.

Ôn Nam thở ra một hơi, sống chết không để Hứa Diệc Hành ôm đi, Hứa Diệc Hành cũng không có cách khác, chỉ có thể đi phía sau cô.

Lúc Hứa Diệc Hành lái xe chở Ôn Nam về nhà, dọc đường đi rất yên lặng.

Hứa Diệc Hành không nói lời nào, Ôn Nam cũng liền không nói lời nào.

Ôn Nam quay đầu trộm nhìn Hứa Diệc Hành một cái, từ khi ra khỏi bệnh viện, khuôn mặt anh vẫn luôn âm trầm, khi nãy gặp mẹ Ôn mới hòa hoãn một chút.

“Hứa Diệc Hành, để em kể anh nghe chuyện này vui lắm.”

Ôn Nam cố ý phá vỡ sự im lặng, Hứa Diệc Hành lạnh nhạt “ừm” một tiếng.

“Em nhớ lúc còn nhỏ, ngon tay trỏ của em bị thương, em rất sợ đau, nên mỗi khi ngủ đều sẽ giơ ngón tay cái lên. Nhưng sau đó mẹ nói em bị thương ở ngón út, em lại vẫn nghĩ là ngón trỏ.” Ôn Nam nói xong, thấy sắc mặt Hứa Diệc Hành lại âm trầm hơn cả lúc nãy, trong xe lại yên tĩnh.

Êy….hình như nói sai rồi.

“Sau này đừng như vậy.”

“Cái gì?” Hứa Diệc Hành bỗng nhiên nói chuyện.

“Sau này đừng bị thương nữa.” Hứa Diệc Hành vẫn như cũ chuyên tâm lái xe, thậm chí còn không liếc nhìn Ôn Nam một cái, nhưng câu nói đó lại làm Ôn Nam sửng sốt.

Ôn Nam cảm thấy mắt có chút ướt, nhìn thẳng vào Hứa Diệc Hành, đôi mắt đen láy, trong bóng tối như sáng lên.

“Hứa Diệc Hành, em muốn hôn anh.”

Hứa Diệc Hành không trả lời, bên trong xe lại yên tĩnh.

Không biết có phải Ôn Nam ảo giác hay không, cô có cảm giác tốc độ xe hình như nhanh hơn? Hứa Diệc Hành rất nhanh đã chạy xe tới dưới nhà Ôn Nam.

Ôn Nam sờ sờ cái mũi, “Em đi trước”

“Anh đưa em lên, chân em không tiện.” Hứa Diệc Hành tháo dây an toàn, nhưng sau đó lại không xuống xe

Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành, không phải muốn đưa cô đi sao, sao lại bất động rồi???

Hứa Diệc Hành xoay người nhìn Ôn Nam, “Không phải muốn hôn anh sao?”

Ôn Nam sửng sốt, kỳ thật lúc nãy cô rất cảm động, nên thuận miệng nói ra vậy thôi, vừa định lấy cớ tùy tiện cho qua, Hứa Diệc Hành hình như nhìn thấy ý đồ của cô rồi: “Ôn Nam, làm người phải giữ chữ tín.”

Ôn Nam khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: Hôn thì cũng đã hôn rồi, còn thẹn thùng cái gì.

Vậy nên, cô nhắm mắt lại, tiến lại phía Hứa Diệc Hành, còn chưa đụng tới môi Hứa Diệc Hành, liền cảm giác có một lực kéo cô trở về.

………..Cô quên cởi dây an toàn.

Hứa Diệc Hành nhỏ giọng cười, không gian nhỏ hẹp tối tăm này, càng thêm dụ hoặc. Ôn Nam có cảm giác cả khuôn mặt đỏ bừng lên, vất vả lắm mới có can đảm chủ động, tự nhiên bị dây an toàn phá hủy, thật mất mặt…

Hứa Diệc Hành nghiên người qua, cởi dây an toàn cho Ôn Nam, sau đó tiến đến trước mặt Ôn Nam, cách mặt cô chừng mười centimet thì đột ngột dừng lại, không tiếp tục nữa.

Ý đồ rất rõ ràng, anh muốn Ôn Nam chủ động.

Ôn Nam có thể cảm nhận được rất rõ hô hấp của Hứa Diệc Hành, ánh sáng đèn đường nhàn nhạt bên ngoài, mơ hồ thấy được khuôn mặt Hứa Diệc Hành, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lần này rất thuận lợi, Ôn Nam thành công đụng vào môi Hứa Diệc Hành, lại không biết tiếp tục thế nào.

Hứa Diệc Hành cũng không làm cô khó xử, tay đè vai cô lại, để cô dựa vào ghế, tinh tế hôn cô.

Hứa Diệc Hành hôn rất ôn nhu, Ôn Nam có thể cảm nhận được chóp mũi mát lạnh của anh đang nhẹ nhàng cọ vào mũi cô.

Bóng đêm như nước, lại có thể làm say lòng người.

Hứa Diệc Hành nhanh chóng kết thúc cái hôn, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lúc này mới thõa mãn.

Ôn Nam không dám nhìn vào mắt Hứa Diệc Hành, nhìn ngang nhìn dọc, không biết nên làm gì.

Ôn Nam có chút dở khóc dở cười, có thể đem lời lưu manh như vậy thing dong nói ra, chỉ có thể là Hứa Diệc Hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện