Hứa Diệc Hành đưa Ôn Nam đến cửa nhà, dùng tay vuốt ve khuôn mặt Ôn Nam, “Anh đi trước”
Ôn Nam mang theo ý cười, “Đưa đến đây rồi, vào ngồi không?”
Thật ra Ôn Nam chỉ muốn trêu chọc anh một chút, ba Ôn còn ở trong nhà, sao cô dám để Hứa Diệc Hành vào, cô cũng nghĩ là Hứa Diệc Hành không dám vào.
Hứa Diệc Hành nhìn cô gái tươi cười xán lạng trước mắt, đem tay bỏ vào túi quần, : “Vậy được, đúng lúc anh đang khát, mời anh vào uống ly trà cũng được.”
Ônn Nam luống cuống, không nghĩ Hứa Diệc Hành sẽ trả lời như vậy, mắt to chớp chớp nhìn Hứa Diệc Hành, Hứa Diệc Hành cũng không làm khó cô, vỗ nhẹ vào đầu cô, nói “Đi đây ~” Sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Ôn Nam nhìn theo đến khi cửa thang máy khép lại, đến khi không nhìn thấy bóng Hứa Diệc Hành nữa, lúc này mới lấy chìa khóa vào nhà.
Hôm nay rât nhiều chuyện xảy ra ngoài dự kiến của Hứa Diệc Hành. Anh không nghĩ tới ở quán karaoke sẽ gặp được Ôn Nam, cũng không nghĩ Ôn Nam sẽ té bị thương, càng không nghĩ tới ở bệnh viện lại gặp được mẹ vợ tương lai.
Hứa Diệc Hành xoa xoa trán, vốn định tìm thời cơ tốt, đến thăm mẹ Ôn ba Ôn, vậy mà ngoài ý muốn gặp được mẹ Ôn Nam, cũng không biết mình có để lại ấn tượng tốt cho mẹ Ôn không.
Ôn Nam mới vừa mở cửa, liền thấy ba Ôn ngồi ở trên sô pha đang xem 《 ba ba đi chỗ nào 》 .
Ba Ôn nghe thấy tiếng mở cửa, liếc nhìn Ôn Nam một cái, nói một câu “Về rồi sao”, sau đó tiếp tục coi TV, còn phát ra tiếng cười thầm.
Ôn Nam có chút bất đắt dĩ, ba của cô chính là kẻ dở hơi như vậy, liệu sau này Hứa Diệc Hành có tuổi có trở nên như vậy không? Ôn Nam ở trong đầu tưởng tượng, hình mẫu quá hoàn mỹ, không dám tưởng tượng tiếp.
Chịu đựng đầu gối đau, Ôn Nam khập khiễng ngồi lên sô pha, cùng ba Ôn coi Tv
Ôn phụ lúc này mới chú ý tới băng vải trên đùi Ôn Nam, giật mình hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Ôn Nam nhìn Lâm Chí Dĩnh trên TV, nói sơ sài: “Không có chuyện gì lớn, không cẩn thận té ngã.”
Cô tuy sợ đau, nhưng tính tình lại hiếu thắng, cô cũng không thích người ta vì mình mà lo lắng.
Ba Ôn biết rõ tính Ôn Nam, cũng không hỏi thêm, chỉ nói cô về sau cẩn thận một chút.
Trên TV chiếu cảnh Lâm Chí Dĩnh đang đút con ăn sữa bột, ba Ôn liền nói: “Hồi nhỏ ba cũng cho con ăn như thế này.”
Ôn Nam cười nói: “Ân, sau này con sẽ sinh một đứa con gái xinh đẹp.”
“Sao, con gái ba không thích sinh con trai sao?”
Ôn Nam không phủ nhận.
Ba Ôn lại nói: “Thanh nhiên hiện giờ phần lớn nóng nảy, ham cái mới, nói đơn giản là ham chơi, mà nhưng người không ham chơi lại quá quan trọng sự nghiệp, không quan tâm đến gia đình.”
Ôn Nam hiếm khi được thấy ba Ôn đứng đắn như vây, nhịn không được cười một chút: “Đúng vậy, bây giờ không nhiều người vừa có sự nghiệp ổn định vừa biết chăm sóc gia đình như ba.”
Ba Ôn được con gái nịnh, trong lòng tự nhiên đắc ý dâng trào, không nhìn được mà bắt chéo chân cười hừ hừ.
Ôn Nam ngồi coi Tv với ba Ôn một lúc, sau đó mới kéo nửa thân tàn phế đi rửa mặt, sau đó về phòng.
Thay xong đồ ngủ, Ôn Nam ôm máy tính nửa nằm nửa ngồi xem phim, thích thú nói không nên lời.
không lâu sau, Ôn Nam nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa lúc nãy cô mới nói ngủ ngon với ba Ôn, chắc không phải là ba Ôn. Lại nhìn thời gian, me Ôn bình thường cũng về nhà giờ này…
Ôn Nam tạm dừng phim, nói, “vào đi.”
Không ngoài dự đoán, quả nhiên là mẹ Ôn.
Mẹ Ôn bưng một dĩa trái cây đi vào, đặt ở đầu giường bên cạnh, “Chưa ngủ sao?Làm gì vậy? “Đang xem phim, hay lắm.” Ôn Nam ngoan ngoãn trả lời.
“Chân thế nào?”
“Rất tốt, để yên thì sẽ không đau.”
Mẹ Ôn lại dặn dò một chút sắp tới đừng để vết thương đụng nước, Ôn Nam đều ngoan ngoãn ghi nhớ.
“Như thế nào, còn không nói mẹ nghe nam sinh hôm nay là thế nào?” Mẹ Ôn nhìn Ôn Nam, trong mắt có chút ý cười.
Ôn Nam có chút thẹn thùng, “Con với anh ấy…”
“Thích cậu ấy hả?”
Ôn Nam nghĩ nghĩ, nhìn mẹ Ôn: “Anh ấy đẹp trai đúng không?”
Mẹ Ôn không nghĩ Ôn Nam sẽ nói như vậy, sờ sờ đầu con gái, có chút buồn cười nói: “Mẹ không tin con gái mẹ là người nông cạn như vậy.”
Ôn Nam giảo hoạt cười, “Không phải có một câu nói sao, bắt đầu từ nhan sắc, sau đó tới tài năng, cuối cùng là nhân phẩm.”
“Đây là nói cậu ấy tài năng nhân phẩm đều tốt sao?”
Ôn Nam thu hồi cụ cười, khôi phục đứng đắn, nhìn mẹ Ôn mẫu nói: “Mẹ, anh ấy rất tốt.”
Con người anh ấy rất tốt, anh ấy đối với con cũng rất rốt.
Mẹ Ôn nhìn mắt con gái, cười cười không nói chuyện.
“Mẹ, ấn tượng của mẹ với anh ấy thế nào?” Ôn Nam có chút cẩn thận hỏi.
“Đúng là rất đẹp trai.”
Ôn Nam có chút mất kiên nhẫn, “Con không hỏi về diện mạo.”
“Mẹ chỉ mới nói với cậu ấy một câu, trừ diện mạo thì chưa thể kết luận cái khác a.” Mẹ Ôn nhàn nhạt mở miệng, nhìn gương mặt nhỏ của Ôn Nam có chút suy sụp, cũng không ép cô, “Được rồi, cậu ấy thoạt nhìn rất trầm tĩnh,nói tóm lại, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con, thích là được.”
Ánh mắt Ôn Nam lại sáng ngời lên, khóe miệng cũng cầm không được nhếch lên, “Cảm ơn mẹ.”
Mẹ Ôn bật cười: “Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn cái gì, con nên quan tâm ba con kìa, lão già đó rất xảo quyệt, “Mẹ về trước phòng, đừng thức muôn quá.”
“Dạ, mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Thấy mẹ Ôn đi ra khỏi phòng, Ôn Nam cũng không có tâm tình tiếp tục xem phim.
Cầm lấy di động nhắn tin cho đại thần:
“Vừa nãy mẹ mới khen anh.”
Qua vài giây, Hứa Diệc Hành liền gọi điện đến.
Ôn Nam ấn xuống tiếp nghe, kích động nói: “Hứa Diệc Hành, anh muốn biết mẹ em nói thế nào không?”
“ừm, mẹ nói như thế nào?” âm thanh của Hứa Diệc Hành chậm rì rì truyền tới, làm say lòng người.
Ôn Nam đang cao hứng, không hề có chú ý tới câu kia của Hứa Diệc Hành “Mẹ nói như thế nào”, thao thao bất tuyệt mở miệng: “mẹ em nói anh đẹp trai, hơn nữa tin tưởng mắt nhìn của em.”
Hứa Diệc Hành nghe âm thanh có chút kích động cuả Ôn Nam, trái tim có phần an tâm, không nhịn được mỉm cười: “Ừm, mắt nhìn của em với mẹ đều không tồi.”
Ôn Nam lúc này mới nghe ra không thích hợp, nhỏ giọng nói thầm: “Là mẹ của em, không phải mẹ của anh.”
“Vấn đề chỉ là thời gian sớm muộn.”
Ôn Nam lại một lần nữa đỏ mặt,độ dày da mặt của hứa đại thần cũng là vượt qua thường nhân.
Hai người lại hàn huyên vài câu, nói ngủ ngon, lúc này mới kết thúc đối thoại.
Ôn Nam tắt điện thoại, trong lòng vui vẻ đi ngủ.
Mà Hứa Diệc Hành, nắm di động đứng ở bên cửa sổ, lại không hề buồn ngủ. Nhìn ngôi nhà hai tầng đối diện, nha đầu kia, chắc chắc không biết khoảng cách của bọn họ chỉ ngắn như thế.
Lần trước nghỉ tết Thanh Minh, nhìn thấy xe của dượng nhỏ Qúy Tử Phong của Ôn Nam cũng mới biết, thì ra hai người ở chung một khu, vậy mà lúc trước không gặp được, thật may, hiện tại không tính là quá muộn.
Lại còn, Qúy Tử Phong là học sinh của ba anh.
Có lẽ đây là trời cao định sẵn, hai người có quan hệ chặt chẽ với nhau. Nếu hai người không gặp nhau ở thư viện ngày hôm đó, anh cũng tin rằng, sau này hai người sẽ gặp nhau và yêu nhau sâu đậm.
Nội tâm Hứa Diệc Hành có chút xao động, cầm áo khoác lên, mang theo chìa khóa xe, đi xuống nhà Vưởng tử Kì dưới lầu, gọi Vương Tử Kỳ đang đánh răng ra.
Vương Tử Kỳ mới vừa ngồi trên ghế điều khiển phụ, liền hỏi: “Chị dâu đâu?”
“Đưa về nhà rồi, hiện tại chắc là đang ngủ.”
“Vậy anh buổi tối gọi em ra làm gì, chẳng lẽ phát hiện em mới là chân ái?”
Hứa Diệc Hành liếc mắt nhìn hắn: “Không phải cậu vẫn luôn muốn đi đến phòng thể hình sao, đưa cậu đi rèn luyện.”
Vương Tử Kỳ có chút kinh ngạc, anh của cậu từ lúc nào tốt bụng như vậy?! Tùy cơ phản ứng lại đây, lập tức thắt dây an toàn, nói: “Được! Mau xuất phát xuất phát xuất phát!”
Dọc theo đường đi, Vương Tử Kỳ không ngừng ríu rít, gương mặt trẻ con cười cười tươi tắn: “Anh, thật ra người anh thích là em đúng không, em biết mà!”
Hai tiếng sau, Vương Tử Kỳ cười không nỗi, nằm liệt trên ghế “Không được không được, em nghỉ một lát, anh uống thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?! Hay là vừa cãi nhau với chị dâu?”
Hứa Diệc Hành ném cái khăn lông trắng lên đầu Vương Tử Kỳ: “Im cái miệng quạ đen của cậu lại, loại người không có mẹ vợ khen như cậu thì không hiểu được.”
Vương Tử Kỳ giả bộ chết, cẩu lương ngập mặt, hơn nửa đêm bị lôi đi tập thể hình, tra tấn thể xác với tinh thần a.
Ngày hôm sau, đúng 7 giờ Ôn Nam ngủ dậy, nhìn nhin nhắn lúc hơn 12 giờ của Vương Tử Kỳ, chỉ đơn giản có năm chữ
“Chị dâu, cứu mạng a!!!”
Ôn Nam không rõ nguyên do, nhắn qua một dấu chấm hỏi.
Vương Tử Kỳ không nhắn lại, cậu dương nhiên không thể nhắn lại được, theo Hứa Diệc Hành tập đến 3 giờ sáng, bây giờ đang bận ngủ bù.
Ôn Nam cũng không gọi được điện thoại cho Vương Tử Kỳ, lo lắng có chuyện gì xảy ra, vì thế gọi điện cho Hứa Diệc Hành.
Hứa Diệc Hành rất nhanh đã nghe điện thoại.
Ôn Nam đơn giản kể lại sự tình, Hứa Diệc Hành trầm tư hai giây, mới cười nói, “giữa trưa cậu ta ngủ dậy sẽ kể cho em, chẳng qua hôm qua cậu ấy bị dọa, ngôn ngữ có chút rối loạn, em không cần quan tâm.”
Qủa nhiên, Ôn Nam ăn cơm xong Vương Tử Kỳ liền nhắn lại.
“Chị dâu, Hứa Diệc Hành không phải người!”
Ôn Nam nhìn tin nhắn, nhíu nhíu mày, quả thật ngôn ngữ rối loạn.
Mấy ngày sau, Ôn Nam đều ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương, miệng vết thương chậm rãi kết vảy, sau một thời gian có thể tự do đi lại.
Ôn Nam ở nhà mấy ngày, đã sớm mốc meo.
Như là đi guốc trong bụng cô, Mạnh Hoài buổi chiều liền tới.
Ở nhà dưỡng thương mấy ngày nay, hai người cũng có nói chuyện phiếm, Mạnh Hoài mãnh liệt tỏ vẻ không vui, cô gái thanh mai của cô bị nam thần bắt đi, nam thần của cô bị thanh mai của cô bắt đi, ai!
Mạnh Hoài đóng cửa phòng Ôn Nam lại, lập tức nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Nam, “Ai u, khuôn mặt nhỏ này béo lên rồi, bị Hứa Diệc Hành tẩm bổ khá tốt nha cô bé ~”
Ôn Nam nhìn Mạnh Hoài kia không có ý tốt ý cười, vỗ rớt tay cô, nói đến: “Nói bừa cái gì vậy, mấy ngày này mình chưa gặp anh ấy, vừa hay hôm nay mới có thể ra ngoài.”
Mạnh Hoài ngữ khí chua lòm, “Vậy hôm nay mình đến chẳng phải trở ngại của hai người sao.”
Ôn Nam lại chụp bả vai cô cười một chút, nói: “Đừng đi, tìm tớ có chuyện gì?”
Mạnh Hoài hừ một tiếng: “Không có việc gì không thể tìm cậu sao, cậu là đồ nhẫn tâm!” Chuyển đề tài khác, tiếp theo nói, “Thật ra, hôm nay tới tìm cậu là có chuyện.”
Nói xong, Mạnh Hoài rút trong túi ra một tờ giáy, đưa cho Ôn Nam.