Lúc này, không khí đã trở nên yên lặng
"Phải đi bao lâu," Ôn Nam run rẩy mở miệng.
"Một năm."
"Em chờ anh." Ôn Nam nhịn chua xót trong mắt xuống, nhìn Hứa Diệc Hành nói từng câu từng chữ.
Nói không cảm động là giả, Hứa Diệc Hành ôm cô gái vào trong lòng, trước đó, anh thậm chí còn chuẩn bị hết cả, nếu Ôn Nam biểu hiện một chút không đồng ý, anh sẽ lập tức thay đổi quyết định, nhưng hôm nay, cô gái của anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu, em chờ anh.
Ngày hôm qua anh mới biết mình được tham gia chương trình trao đổi sinh viên ở Mỹ, người anh nhớ tới đầu tiên là Ôn Nam.
Tuy chỉ đi có một năm, hơn nữa tình cảm của hai người cũng sâu nặng, nhưng trong lòng anh lại hoang mang rối loạn, anh sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hứa Diệc Hành là một người coi trọng tình cảm, anh sẽ không vì làm việc mà xem nhẹ gia đình, nhưng cũng không thể nói là anh không có lý trí.
Sang Mỹ trao đổi một năm, cũng giống như ở đây phấn đấu nhiều năm, viện khoa học hải dương cũng đã có ý, một năm sau anh trở về sẽ ký hợp đồng làm việc, anh có thể vừa học vừa làm, vậy là sau này anh có thể nhanh chóng dựa vào chính mình chu cấp tốt cho Ôn Nam.
Hơn nữa, nếu không có Ôn Nam, cơ hội này anh vẫn luôn tha thiết mơ đến.
Giờ phút này, anh hy vọng Ôn Nam có thể làm ầm ĩ, thể hiện cảm xúc bực tức, để anh ở lại mặc kệ rời đi.
Nhưng Ôn Nam sẽ không như vậy, cô chỉ mỉm cười nhìn anh, nói với anh: "Em chờ anh."
Trong tâm Hứa Diệc Hành nỗi lên một tia đau lòng, "Ôn Nam, em không cần phải tốt bụng như vậy."
"Như vậy mà là tốt bụng á, Hứa Diệc Hành, tiêu chuẩn của anh thật thấp." Ôn Nam ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng.
"Chỉ cần là em, anh không có yêu cầu gì khác." Tạm dừng một chút, Hứa Diệc Hành lại tiếp theo nói: "Sáng mai anh đến ra mắt ba mẹ rm, tối thì sắp xếp cho hai nhà cùng ăn cơm."
"Cần phải như vậy sao, chỉ là một năm mà thôi." Ôn Nam nhỏ giọng nói, nói thật, đối với chuyện như thế này, cô có hơi sợ hãi, dù sao cũng chưa trải qua bao giờ.
"Anh chỉ muốn định chuyện của tụi mình sớm, không thì anh không an tâm." giống như đọc được nội tâm sợ hãi của Ôn Nam , Hứa Diệc Hành vuốt ve khuôn mặt cô, "Không cần sợ ."
Ôn Nam nhìn ánh mắt kiên định của Hứa Diệc Hành, trong lòng lo lắng cũng dần bình tĩnh. Hai người lại ngây người trong chốc lát, rồi mới về nhà.
Ba Ôn mẹ Ôn làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, 9 giờ rưỡi đúng phải đi ngủ.
Lúc Ôn Nam về đến nhà, thấy ba Ôn mẹ Ôn đều đã chuẩn bị nghỉ ngơi, cho nên cũng không nói chuyện của Hứa Diệc Hành, nghĩ sáng mai rồi nói cũng được.
Sau khi rửa mặt xong, Ôn Nam nằm ở trên giường trằn trọc, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ chuyện ngày mai sắp xảy ra, lại nghĩ đến chuyện Hứa Diệc Hành sắp phải đi,... Lại mất ngủ.
Kết quả của mất ngủ chính là, hôm sau Ôn Nam dậy trễ.
Một giấc ngủ dậy, đã là 9h sáng. Ôn Nam vội vội vàng vàng thay xong áo ngủ, mặt cũng chưa kịp rửa, tóc cũng không chải, đi nhanh ra phòng khách.
Nghe được loáng thoáng âm thanh nói chuyện, Ôn Nam trong lòng căng thẳng: Không phải vậy chứ, Hứa Diệc Hành đến sớm vậy sao? âm thanh nói chuyện dần dần rõ ràng, Ôn Nam bước vào phòng khách, thấy được đang ngồi ở kia là Quý Tiểu Chanh và ôn nhã.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ra là nhà của cô nhỏ đến.
Chỗ của Ôn Nam đứng lúc này tương đối bí mật, Ôn Nhã ngoài hành lang nghe được tiếng bước chân, trước tiên nhìn thấy Ôn Nam.
Nhìn đầu tóc Ôn Nam có chút hỗn độn, còn có biểu tình cuống quít, ôn nhã cười nói: "Đứa nhỏ này, trong nhà có khác, cũng không nên sốt ruột như vậy mà xuất hiện." vẻ tươi cười này, không ổn...
Ôn nhã thường xuyên tới đây chơi, chưa bao giờ tự xưng khách, chẳng lẽ...
Tâm linh cảm ứng, Ôn Nam cảm giác được một ánh mắt mạnh mẽ, quay đầu, thấy được Hứa Diệc Hành ngồi trên sô pha, đôi mắt tươi cười nhìn cô, nhưng chỉ là trong nháy mắt, anh lại quay đầu nói chuyện với ba Ôn.
Ôn Nam nhất thời ngốc ngốc tại chỗ, không biết làm như thế nào cho phải.
Mẹ Ôn lúc này thúc giục: "Mau đi chuẩn bị chút di."
Ôn Nam lúc này mới như bừng tỉnh, đi về phòng rửa mặt.
Cô vỗ vỗ nước, muốn rút đi hết nhiệt trên mặt. Mẹ Ôn đi đến, Ôn Nam phảng phất thấy cứu tinh, kéo mẹ Ôn qua, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, bên ngoài thế nào rồi, ba có làm khó anh ấy không?"
Mẹ Ôn buồn cười nhìn con gái một cái: "Xem dáng vẻ sốt ruột của con kìa, địa vị của cậu ta trong lòng con chắc là đuổi kịp ba ba rồi hả?"
Mặt vừa mới hết nóng bây giờ lại nóng lên, "Mẹ..."
Mẹ Ôn cũng không trêu chọc cô nữa: "Yên tâm đi, ba con không làm khó cậu ta, nhưng mà lão già kia ngoan cố quá, lúc nào cũng bài trừ mấy cậu mặt đẹp," nói xong, lại có chút trách cứ nói: "Cậu ấy tới sao con không nói trước với ba mẹ, chuẩn bị trước một chút, sáng nay ba con bị một phen hốt hoảng không nhẹ."
Trong lòng ba Ôn, Ôn Nam vẫn là đứa con gái nhỏ, sáng nay một nhà ôn nhã đến, một nam sinh đẹp trai theo sau, ba Ôn còn khen đứa nhỏ đó vài câu, sau đó đứa nhỏ đó oại tự xưng là bạn trai của Ôn Nam, mặt ba Ôn liền đen, con gái mình có bạn trai?! Thân làm ba mà sao lại không biết chuyện này chứ!
Sau khi Ôn Nam rửa mặt xong, bản năng muốn đến ngồi ở bên cạnh Hứa Diệc Hành bên cạnh, nhưng nhìn sắc mặt ba Ôn có hơi khó chịu cùng với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô rụt rè thu hồi bước chân, ngồi ở bên canh ba Ôn. Sắc mặc ba Ôn lúc này mới dịu đi.
Trên bàn có một rổ quýt, là ba Ôn cố ý mua cho con gái ăn, ông biết con gái thích ăn quýt nhất.
Ôn Nam cầm lấy một quả lột ra, đưa vào trong tay ba Ôn, sắc mặt ba Ôn lại dịu đi. Quýt con gái lột là ngọt nhất.
Ôn Nam lại cầm lấy mấy quả, đưa cho Quý Tử Phong, ôn nhã, Quý Tiểu Chanh và mẹ Ôn.
Nhìn Ôn Nam chạy tới chạy lui phát quýt, trên mặt ba Ôn không khỏi tươi cười, con gái ông thật hiểu chuyện, so sánh chỗ nào Hứa Diệc Hành cũng kém hơn, không thể cho tên tiểu tử thúi này tiện nghi.
Phát xong một vòng, Ôn Nam lại làm bộ cầm lấy một quả, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hứa Diệc Hành, lột ra, trực tiếp đưa tới miệng Hứa Diệc Hành.
Hứa Diệc Hành ăn miếng quýt trong tay Ôn Nam, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không khỏi mỉm cười.
Ba Ôn thấy một màn như vậy, suýt nữa là nhổ ra một ngụm máu tươi rồi, ai, cái gì mà con gái lớn thì không lo đến tuổi già chứ, ôi trời, quả quýt lúc nãy ăn giờ cũng lên men rồi.
Kết quả Hứa Diệc Hành đến thăm chính là, buổi tối hai cùng ăn một bữa cơm, thuận tiện còn mời một nhà Quý Tử Phong.
Lúc Hứa Diệc Hành đi rồi, ba Ôn nãy giờ giả bộ lạnh lùng cuối cungd nhịn không được, vốn định lớn tiếng quát Ôn Nam vài câu, nhưng nhìn con gái, lại không thể nhẫn tâm, có chút "Đáng thương cười cười" nói: "Con gái, sao không nói cho ba trước, trái tim nhỏ này của ba chút nữa là vụt ra ngoài rồi."
Lúc này Quý Tiểu Chanh gian nói: "Bác không biết anh rể sao?"
Ba Ôn kinh ngạc, hỏi: "Nói vậy là con biết trước rồi hả?"
Quý Tiểu Chanh gật gật đầu, ngước đôi mắt to tròn, nói: "Con biết từ năm trước rồi, con còn nhìn ảnh chụp của anh ấy với chị trong điện thoại."
Ôn Nam cũng có chút ngạc nhiên, Quý Tiểu Chanh nhìn lén di động của cô? Còn xem qua ảnh chụp của Hứa Diệc Hành? Đúng là cô lưu hơi nhiều ảnh của Hứa Diệc Hành trong điện thoại ảnh...
Ba Ôn lại nhìn về phía Quý Tử Phong và ôn nhã: "Vừa rồi hai người cùng cậu ta đến, không phải cũng biết trước chuyện này chứ?"
Quý Tử Phong ôm vợ cười cười gật đầu.
Ba Ôn lại nhìn về phía mẹ Ôn, sáng nay bà ấy nhìn Hứa Diệc Hành đến biểu tình cũng có chút không đúng, mẹ Ôn nhìn ông chồng liếc mắt một cái, yêu nhau vài thập niên, bà tự nhiên hiểu ba Ôn phụ đang suy nghĩ cái gì, chủ động mở miệng giải thích nói: "Năm ngoái nghỉ hè tôi cũng có gặp qua một lần." Ở bệnh viện, thấy người ta ôm con gái ông đến chữa bệnh.
Ba Ôn buồn bực, hoá ra là ông tối cổ hơn một năm?!
Mà Quý Tiểu Chanh không hiểu đại sự, lại bỏ thêm một câu : "Bà ngoại cũng biết nữa, con với bác gái nói chuyện nhiều."
Ba Ôn lúc này không muốn nói chuyện nữa, mẹ ông ở thành phố A còn biết chuyện, mà ông vẫn ngây ngốc cái gì cũng không biết, ôi trời đất ơi!