Tất cả mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, Hứa Diệc Hành chọn một khách sạn khá xa hoa, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông thôi.
Mà "Gió đông" của anh, đang đứng trước tủ quần áo, rối rắm rốt cuộc không biết mặt gì mới tốt.
Lần trước ngoài ý muốn nhìn thấy cha mẹ anh, hôm đó mặc quần áo không ra dáng thục nữ, đương nhiên này chỉ là ý nghĩ của cô.
Vì thế, Ôn Nam âm thầm nghĩ, lần này nhất định phải mặc đứng đắn chút, để lại cho nhà họ Hứa một ấn tượng tốt.
Mẹ Ôn vốn dĩ muốn nhìn xem Ôn Nam đã chuẩn bị chưa, kết quả ở cửa nhìn bộ dáng con gái cau mày chọn lựa quần áo, buồn cười rời đi, đúng là con gái lớn là con người ta.
Cuối cùng, Ôn Nam dưới sự trợ giúp của mẹ Ôn, mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh lá cây, nhìn rất tươi mát.
Lúc đến nhà hàng, ba Ôn cũng thu hồi bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng, bày ra một bộ dáng tri thức đĩnh đạc, thậc ra, ba Ôn là như vậy mà.
Hai vị phụ huynh tự nhiên ngồi ở cạnh nhau, ba Ôn biết ba Hứa là giáo sư đại học danh giá, cho nên vẫn luôn nhắc nhở chính mình không thể thiếu cảnh giác, lâu lâu còn nói vài câu danh ngôn, làm ba Hứa khen không dứt miệng.
Ôn Nam nhịn không được cười trộm, ba cô chắc chắn là lén coi sách trước rồi.
Có Quý Tử Phong ở bên cạnh làm người môi giới, hai nhà nói chuyện cũng rất vui vẻ.
Bởi vì trưởng bối đều ở đây, Ôn Nam cũng ngượng ngùng không dám ngồi cạnh Hứa Diệc Hành.
Cô ngồi bên cạnh Quý Tiểu Chanh và ôn nhã, mà Hứa Diệc Hành ngồi ở đối diện cô.
Lâu lâu nhìn lén nam nhân đối diện, nhưng Hứa Diệc Hành không hề phát hiện, hoặc là cúi đầu, hoặc là nhìn về hướng khác, không hề nhìn cô.
Ôn Nam có chút nhụt chí, mới có chút tiến triển đãkhông để tâm đến cô rồi sao? Hừ...
Nhàm chán đâm thọc dĩa rau, nội tâm không ngừng lên men.
Phía trước mâm tròn xoay chuyển, trong lòng vẫn yên lặng lên án Hứa Diệc Hành.
ôn nhã trộm chạm chạm cánh tay cô, Ôn Nam mới thu hồi suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của mình, cô nhìn về phía đối diện, Hứa Diệc Hành vừa mới thu hồi tay, mâm tròn vững vàng ngừng lại, mà lúc này trước mặt cô, đúng là thịt thăn chua ngọt mà Ôn Nam thít nhất.
Được rồi, anh cũng có tâm đó, tha thứ cho anh.
Giây tiếp theo, di động Ôn Nam rung lên. Là tin nhắn của Hứa Diệc Hành, đơn giản thô bạo bốn chữ:
"Chuyên tâm ăn cơm."
Trò vừa bá đạo vừa ôn nhu hả, Ôn Nam bĩu môi, nhưng mà, cô thích.
Tiếp theo, lại thêm một tin nhắn khác, vẫn là Hứa Diệc Hành:
"Em hôm nay rất đẹp."
Ôn Nam nhịn không được mỉm cười, lại nhìn người đối diện, nam nhân kia cất di động, nghiêm trang trả lời vấn dêd ba Ôn đưa ra, cứ như chưa hề nhìn Ô Nam, cứ như tất cả là Ôn Nam tự mình tưởng tượng.
Ôn Nam không nhìn được sự thèm ăn, cũng cất điện thoại, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của ôn nhã, hơi hơi đỏ mặt.
Quý Tiểu Chanh đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có lúc ăn cơm là hỗn loạn, hơn nữa lúc ăn cơm phải có người đút.
Lúc bình thường là ôn nhã hoặc Quý Tử Phong đút ăn, lúc ở cùng Ôn Nam, Quý Tiểu Chanh liền lập tức vứt bỏ ba mẹ, cũng không cần người đút, mắt trông mong cầm chén, làm Ôn Nam phải giúp cô bé gắp đồ ăn.
Ôn Nam cũng tập mãi thành thói quen, em gái này từ nhỏ đã thích quấn lấy cô.
Chỉ chốc lát sau, Quý Tiểu Chanh cũng đã thành một con mèo nhỏ, miệng dính đầy đồ ăn, Ôn Nam mỗi lần nhìn bộ dáng này của Quý Tiểu Chanh đều sẽ nhịn không được mà cười, mặt nhỏ tròn trịa, thật đáng yêu.
Rút ra một miếng khăn giấy, động tác thuần thục lau mặt cho cô bé, sau đó, Ôn Nam lại nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Quý Tiểu Chanh một cái.
Hứa Diệc Hành đem này hết thảy chuyện này thu hết vào mắt, con ngươi sâu thẳm lại sâu thêm một ít.
Quý Tiểu Chanh thật vất vả mới yên tĩnh được một lúc, sau đó lại muốn đi WC.
Ôn Nam đành phải dẫn cô bé ra khỏi phòng riêng.
Đây là một nhà hàng khách sạn rất hiểu khách hàng, ở một góc, còn có một mảnh đất trống, làm thành một công viên giải trí nhỏ, để cho các bé chơi lúc chán.
Trẻ con ăn cơm đều giống nhau, trong lúc người lớn nói nhiều chuyện, tốn nhiều thời gian, lúc này công viên giải trí có thể phát huy tác dụng.
Hiện tại bên trong có mấy đứa nhỏ đang chơi so với Quý Tiểu Chanh không cách biệt tuổi tác cho lắm.
Cho nên lúc Ôn Nam kéo Quý Tiểu Chanh từ toilet ra, tiểu cô nương thấy cảnh đẹp, lập tức dừng bước.
Ôn Nam nghĩ mình đi vào cũng không có việc gì làm, nên mặc kệ Quý Tiểu Chanh đi chơi, chính mình canh giữ ở bên cạnh.
Ở đó có một loạt ghế nhỏ, phía trước là một bàn dài, Ôn Nam ngồi lên ghế nhỏ, đem cánh tay đặt ở trên mặt bàn đài mặt trên, dùng tay chống cằm, xem Quý Tiểu Chanh ở đó chơi trượt cầu thang, chơi không biết mệt.
ghế nhỏ là loại có thể xoay được, Ôn Nam lo lắng mình sẽ ngã xuống, cho nên rất cẩn thận lúc ngồi.
Đột nhiên Ôn Nam cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc bình tĩnh lại, Hứa Diệc Hành đã ở trước mắt, hai người mặt đối mặt, cho nhau cái nhìn chăm chú.
"Sao anh cũng ra đây?" Ôn Nam nhíu mày, "Không sao chứ?" Hôm nay vai chính theo lý thuyết phải là hai bọn họ, hiện giờ đều ở đây...
Hứa Diệc Hành đỡ bả vai Ôn Nam, hôn lên khóe miệng cô, "Anh ra đây tìm vị hôn thê của anh, không được sao."
Ôn Nam có chút mặt đỏ, nhìn bốn phía cũng không ai chú ý, nhỏ giọng nói thầm, "Ai là vị hôn thê của anh..."
"Sớm muộn thôi." Hứa Diệc Hành lại chậm rãi đem Ôn Nam quay lại hướng cũ hướng, chính mình đứng bên cạnh bảo vệ cô.
Có Hứa Diệc Hành ở bên cạnh, Ôn Nam cũng không hề lo lắng mình sẽ ngã xuống, xoay trái xoay phải đều không sợ.
Hứa Diệc Hành cũng tùy ý cho cô quậy phá, chỉ là hơi lo lắng một chút.
Thấy Ôn Nam vẫn luôn nhìn vế phía Quý Tiểu Chanh, lại nghĩ tới lúc này cô nhẹ nhàng lau mặt cho Quý Tiểu Chanh, "Em thích con nít hả?"
Ôn Nam biết rõ Hứa Diệc Hành gian manh, nếu cô nói thích, cô tin chắc Hứa Diệc Hành tuyệt đối có thể nói ra câu "Chúng ta cũng nên sinh một đứa".
Vì thế Ôn Nam chậm rì rì nói: "Không thích, một chút cũng không thích." biểu tình ngạo mạn nhưng nghiêm túc.
Ai ngờ Hứa Diệc Hành hơi hơi mỉm cười, "Cũng tốt, nuôi một mình em cũng đủ phiền."
Ôn Nam:......
Chẳng lẽ ở trong lòng anh, cô là trẻ con ư?! Hôm nay hai nhà gặp mặt rất thành công, ba mẹ hai bên cũng quyết định cho Hứa Diệc Hành và Ôn Nam đính hôn.
( Trong lòng Hứa Diệc Hành, là tương đối thành công, tại sao lại tương đối, vì anh nghĩ kết hôn thì tốt hơn... Ha ha ha ha ha, đùa thôi. )
Thật ra chuyện này ba Ôn phụ lúc đầu không chịu, tuy con gái quen Hứa Diệc Hành đã hơn một năm, Hứa Diệc Hành cũng không thấy có tật xấu nào, nhưng hôm nay ông mới biết chuyện này, một chút giảm xóc cũng không có, bắt ông gả con hái đi? Này không phải nói giỡn chứ!
Nhưng Hứa Diệc Hành là ai, đại thần khoa khoa học biển đại học , Hứa Diệc Hành kéo Quý Tử Phong tới là ai, tổng giám đốc công ty Phong Á, mà bà xã Ôn Nhã của Quý Tử Phong là ai, là giáo viên dạy văn.
Quý Tử Phong và ôn nhã song kiếm hợp bích, ba Ôn không thể không hạ vũ khí đầu hàng.
Lúc ấy ba Ôn ghi hận, gặp qua nhiều chuyện, nhưng chuyện này thì chưa thấy bao giờ, tốt xấu gì cũng là em gái với em rể của ông.
Kết quả là, Ôn Nam thật sự thành vị hôn thê của Hứa Diệc Hành.
Phong tục mỗi địa phuoang không giống nhau, ở thành phố C, đính hôn không có gì phiền phức, ngược lại là đơn giản quá mức, chọn nột thời điểm, ước định bằng miệng là xong, giống như lần này của Ôn Nam.
Ôn Nam tỏ vẻ khó chịu, sau khi biết được mình bị người ta tính kế, dọc đường luôn lạnh lùng với người nào đó.
Ba mẹ hai bên sớm đã về nhà, hiện tại chỉ còn hai người ở trong tiểu khu tản bộ.
Hứa Diệc Hành tự nhiên nhìn ra sự khó chịu trong lòng Ôn Nam, cười cười sờ đầu cô, tóc cô rất mềm mại, cũng rất thơm.
"Tức giận sao?"
"không dám..."
Hứa Diệc Hành dở khóc dở cười, cảm giác mình giống như ác bá ở cổ đại chiếm đoạt con gái nhà lành.
"Ngoan ngoãn chờ anh trở về," Hứa Diệc Hành tạm dừng một chút, tiếp theo nói, "Chờ anh trở về cưới về, kiệu tám người nâng có được không?"
Ôn Nam nhìn con người thâm trầm của Hứa Diệc Hành, rõ ràng là một câu nói vui, lại bị anh nói bằng giọng cảm động.
Quay mặt đi, sợ mình sẽ nhịn không được chua xót trong mắt, "Tám người nâng sao đủ, ít nhất cũng là mười sáu người."
Hứa Diệc Hành cười kéo cô vào lòng ngực mình, "Hảo, mười sáu người."
Đính hôn vội vàng quá, tất nhiên anh phải cho cô gáu của mình một hôn lễ long. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, chuyện của bọn họ còn có rất nhiều, tỷ chuyện chia lìa sâp tới.
Sau đó Hứa Diệc Hành đưa Ôn Nam về nhà, dù sao cũng mới ra mắt nhà người ta, muốn thu liễm chút.
Có lẽ đều nhịn không được thời gian dài không thể gặp mặt, Hứa Diệc Hành và Ôn Nam lúc nghỉ hè rảnh rỗi đều sẽ cảm thấy nhàm chán.
Ôn Nam có mẹ Ôn chống lưng, ba Ôn cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể lúc Hứa Diệc Hành đến thăm mà trừng mắt to mắt nhỏ với người ta...
Không thể không nói, mẹ Ôn đối Hứa Diệc Hành rất là vừa lòng.
Tục ngữ nói, mẹ vợ và con rể, càng ở gần càng thân. Mẹ Ôn là hình mẫu điển hình cho câu nói này, làm mắt to mắt nhỏ của ba Ôn cũng không dám trừng nhiều.
Thậm chí Ôn Nam đều có ghen tị, "Mẹ em sắp thành mẹ ruột của anh rồi... Hừ."
Hứa Diệc Hành nhìn đồ đạc teong phòng Ôn Nam, không khỏi bật cười: "Ba mẹ anh không phải cũng coi em là người thân?"
"Khi nào đi?" Ôn Nam đột nhiên hỏi một câu, bầu không khí nhẹ nhàng lúc đầu có chút an tĩnh lại.
"Mười ngày nữa."
Ôn Nam không tiếp tục nói chuyện, chỉ từ sau lưng ôm eo Hứa Diệc Hành. Hai người đều lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp.
Vôn định sắp tới ở bên nhau nhiều một chút, bù cho một năm nữa không thể gặp mặt nhau. Không nghĩ tới, cuối cùng lại càng thêm luyến tiếc.