Ở tiệm cà phê C, Ôn Nam ngồi ở vị trí sát cửa sổ, lật tạp chí trong tay.
Ánh dương tươi đẹp chiếu rọi trên người cô, lười biếng, thực thoải mái.
Khai giảng đã gần một tháng, cô cũng dần có thói quen sinh hoạt không có Hứa Diệc Hành làm bạn.
Mỗi ngày đến thư viện một chút, cùng Mạnh Hoài tâm sự, hoặc là cùng tam tỷ muội cãi nhau ầm ĩ, ngày qua ngày cũng không hề nhàm chán.
Bỗng nhiên thấy một người, ngồi ở đối diện.
Ôn Nam ngẩng đầu, vốn dĩ tưởng là Vương Tử Kỳ, thì ra, ra là Lý Hiểu Bạch.
Đã lâu không có nhìn thấy cậu ấy.
Hiện giờ lại lần nữa ngồi cùng bàn với cậu, Ôn Nam có chút áy náy.
Vốn dĩ đồng ý giúp cậu theo đuổi Mạnh Hoài, nhưng chẳng những không thành công, ngược lại trơ mắt nhìn Mạnh Hoài cùng người khác ở bên nhau.
Nhưng đây là sự lựa chọn của Mạnh Hoài, cô khẳng định sẽ hoàn toàn ủng hộ, rốt cuộc cô hạnh phúc là được.
Hơn nữa, Ôn Nam vốn dĩ nghĩ bởi vì Mạnh Hoài EQ quá thấp, cho nên mới vẫn luôn không có nhìn ra tâm ý của Lý Hiểu Bạch. Nhưng từ khi Lý Bạch xuất hiện, Ôn Nam mới biết được, EQ của cô không hề thấp, cô chỉ là đối với Lý Hiểu Bạch không có loại cảm giác này, cho nên mới vẫn luôn giả ngu mà thôi.
"Nghe nói Hứa Diệc Hành xuất ngoại?" Lý Hiểu Bạch sau khi ngồi xuống liền mở miệng hỏi.
Ôn Nam buông tạp chí, uống một ngụm cà phê: "Ừ, tin tức truyền đi nhanh thật."
"Không, hiện tại rất nhiều người suy đoán có phải hai người chia tay rồi hay không, không thì là Hứa Diệc Hành bỏ cậu như thế nào, ở đâu cũng nghe rục rịch." Lý Hiểu Bạch cười, lại hỏi tiếp: "Thật không?"
Ôn Nam nhíu mày, "Lời đồn không đáng tin, rõ ràng tớ bỏ anh ấy."
Lý Hiểu Bạch tươi cười càng xán lạn: "Cẩu lương cậu rải, tươi mát thoát tục. Người cô đơn nhận không nổi."
"Chuyện của Mạnh Hoài, cậu biết chưa?" Ôn Nam có chút do dự mà mở miệng.
"Ừ, có nghe cô ấy nói, Lý Bạch đúng không, cậu nói xem tại sao lúc trước ba mình đặt tên, sao lại không đặt tên tớ là Lý Bạch, mà lại thêm vào một từ." Cậu nói rất thản nhiên, khẩu khí thật nhẹ nhàng.
Ôn Nam có chút lo lắng nhìn người đã từng lớp trưởng của cô.
"Thiên nhai hà xứ vô phương thảo (*), cậu đừng dùng loại ánh mắt tội nghiệp đó nhìn tớ." Lý Hiểu Bạch cười hỏi.
(*) Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa : tận thế nơi nào không có cỏ thơm, sao phải cứ lưu luyến một người
Ôn Nam nghe xong hiểu ý cười, "Ai nói là ánh mắt tội nghiệp, rõ ràng là tán thưởng."
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, người hẹn Ôn Nam hẹn gặp hôm na lại tới muộn.
Vương Tử Kỳ có chút tò mò hai mắt Lý Hiểu Bạch, Lý Hiểu Bạch đứng dậy, nhìn Ôn Nam nói: "Nếu cậu có hẹn, vậy tới đi trước,gặp sau."
"Ừ, gặp sau." Ôn Nam cũng đứng lên tỏ vẻ lễ phép.
Vương Tử Kỳ vẫy vẫy tay nhỏ nhìn Lý Hiểu Bạch đi xau, lập tức lộ ra bộ dáng đại nghĩa diệt thân (**), "Chị dâu, anh em mới đi chưa được bao lâu, vậy mà chị lại nɠɵạı ŧìиɦ!"
(**)Câu này được dùng để nói về một tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.
Ôn Nam có chút cạn lời, trầm mặc nhìn Vương Tử Kỳ.
Vương Tử Kỳ bị Ôn Nam nhìn chăm chú hạ gục, thật là kỳ quái, ánh mắt của tiểu cô nương này lại giống với anh hắn, thật đáng sợ.
Ôn Nam nhìn thời gian, "Cậu đến muộn gần hai mươi phút."
Vương Tử Kỳ lại hậm hực cười cười, "Do kẹt xe."
"Ừ, ra vậy, trong trường đúng là có hơi nhiều xe đạp."
Vương Tử Kỳ tự biết đuối lý, nhanh nhẹn từ cặp sách lấy ra một cái hộp gấm, đẩy đến trước mặt Ôn Nam, "Cái này anh em gửi bưu điện tới, bảo em giao cho chị." Nói xong còn chớp chớp mắt.
Ôn Nam cầm hộp gấm một lúc, liền đặt ở một bên.
"Không mở ra xem?" Vương Tử Kỳ hỏi. Hứa Diệc Hành gửi quà cho Ôn Nam, tất nhiên là hắn không dám trước mở ra xem, nhưng hắn lại rất tò mò bên trong rốt cuộc là cái gì.
Ôn Nam cũng là tò mò, nhưng cô thích ở một chỗ không ai chú ý rồi mới mở ra xem.
"Chẳng lẽ là nhẫn cầu hôn ?" Vương Tử Kỳ cười cười hỏi.
"không phải." Ôn Nam chắc chắn nói, tuy rằng cô không mở ra xem, nhưng cô trăm phần trăm tin tưởng, không phải là nhẫn. cô hiểu Hứa Diệc Hành, đồ vật quan trọng như vậy, anh sẽ không mượn tay người khác đưa cho cô.
Sau đó lúc nói chuyện, Vương Tử Kỳ lại "Không cẩn thận" nhiều lần chọc giận Ôn Nam.
Trước khi Ôn Nam rời đi trước, cô thoải mái ngồi ở chỗ kia, hơn nữa đầy mặt tươi cười nhìn Vương Tử Kỳ nói: "Cậu đến trễ hai mươi phút, ba ly cà phê này là đắt nhất của tiệm, vẫn chưa tính tiền đâu."
Nói xong, xoay người rời đi.
Nụ cười của Vương Tử Kỳ đông cứng trên mặt, trời, nửa tháng sinh hoạt phí của hắn sắp hết, cô không biết cà phê đắt như vậy đều chỉ là phân mèo thôi sao!! Sau đó, Vương Tử Kỳ đi tìm Hứa Diệc Hành tố cáo.
"Anh, em thấy chị dâu và một nam sinh ngồi cùng nhau."
Mười phút đi qua, Hứa Diệc Hành không nhắn lại.
Vương Tử Kỳ chưa từ bỏ ý định, lại nhắn thêm một tin.
"Anh, chị dâu khi dễ em, hại em mất nửa tháng sinh hoạt phí!"
Như cũ không nhắn lại.
Mười phút sau, Hứa Diệc Hành nhận được tin nhắn khác, vẫn là tố cáo.
"Anh, chị dâu trong hai mươi phút mà uống ba ly cà phê."
Nhìn thấy tin này, Hứa Diệc Hành rốt cuộc khó nhíu mày, loại cà phê này, uống nhiều quá xác thật không tốt.
Kết quả là, Vương Tử Kỳ cuối cùng vẫn thành công, bạn học Ôn Nam bởi vì uống quá nhiều cà phê nên bị người nào đó hung hăng giáo dụcmột trận.
Sau đó, Ôn Nam tức giận suy nghĩ, xem ra ba ly cà phê quá ít, nên lại gọi thêm một cái bánh kem.
Sau khi trở lại ký túc, Ôn Nam lấy hộp gấm Vương Tử Kỳ, thật cẩn thận mở ra.
Đập vào mắt chính là một cái vòng tay bạch ngọc, trong suốt như pha lê, ánh sáng thuần khiết, trong đó còn lộ ra một tia đạm lộc.
Ba Ôn luôn rất thích ngọc, cho nên Ôn Nam cũng gặp qua rất nhiều ngọc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cái này vòng ngọc tử, giá trị rất lớn.
Tục ngữ vàng có giá còn ngọc thì vô giá, người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng người.
Hứa Diệc Hành, tâm ý này của anh, quá nặng rồi.
Thật cẩn thận cầm ngọc lên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Vòng ngọc này, là Hứa Diệc Hành dùng tất cả tiền mình kiếm được lúc công tác ở viện hải dương mua.
Lúc anh nhìn thấy vòng ngọc này lần đầu tiên, liền có cảm giác khí chất rất giống Ôn Nam.
Đại đa số nữ sinh, không khống chế được vòng ngọc, chỉ những người đã trải qua nhiều đau thương , giống như bà nội hay mẹ Ôn mới dám đeo vòng ngọc.
Hứa Diệc Hành ở trong lòng tưởng tượng bộ dáng Ôn Nam đeo vòng này, rất hài hoài, trên người Ôn Nam có loại khí chất an tĩnh, rất hợp với bạch ngọc. Cho nên, anh mua, tặng cho cô gái anh yêu.
Ôn Nam là người rất thích ngủ, sau khi Hứa Diệc Hành, Ôn Nam càng ngủ nhiều hơn.
Rạng sáng 7 giờ, lúc tiếng di động vang lên, Ôn Nam đang cùng Chu Công (***)hẹn hò, không chỉ Ôn Nam, tam tỷ muội cũng đều đang đắm chìm trong lúc ngủ mơ.
(***)Chu Công, tên thật là Cơ Đán, còn gọi là Thúc Đán, Chu Đán hay Chu Văn công, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc
Loáng thoáng nghe được có người gọi điện thoại tới, nhưng Ôn Nam không muốn tỉnh dậy.
Cuối cùng Trần Khả Tân chịu không nổi, cầm lấy con gấu bông ném lên giường Ôn Nam.
Gấu bông lông xù xù rơi trên mặt Ôn Nam, mềm mại, nhột nhột.
Ôn Nam khó chịu mở mông lung hai mắt, cầm lấy di động nhìn thoáng qua.
Mạnh Hoài gọi điện, thật là kỳ quái, cô gái đó luôn luôn đến muộn hơn Ôn Nam.
Bấm nút nghe, âm thanh lưu manh của Mạnh Hoài âm liền truyền tới: "Rốt cuộc cũng đánh thức được cậu, mau tới tiệm trà sửa bên cạnh bệnh viện Nhân Dân 1, tớ ở đây chờ cậu."
Nói xong, cô tắt điện thoại, còn chưa cho Ôn Nam thời gian phản ứng.
hừ... Cuối cùng vẫn phải theo vận mệnh, Ôn Nam hít một hơi, lưu luyến rời giường
Từ xa đã nhìn thấy Mạnh Hoài ngồi ở chỗ đó đang ở uống trà sữa, biểu tình trầm trọng.
Ôn Nam vội vã đi qua đi, ngồi vào chỗ đối diện, "Chuyện gì?"
"Cùng tớ đi bệnh viện."
Ôn Nam nhất thời có chút ngốc, đánh giá Mạnh Hoài từ trên xuống dưới một lần.
"Đừng nhìn tớ, tớ không có bệnh." Mạnh Hoài trợn mắt nhìn.
Ôn Nam lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trêu chọ: "Vậy cậu đi bệnh viện làm gì, mang thai sao?"
Vốn dĩ chỉ làđùa một chút, nhưng xem Mạnh Hoài không có trả lời, Ôn Nam lúc này mới nghiêm túc lên: "Không phải thật chứ? Mang thai thật hả?"
Mạnh Hoài cũng có chút không biết làm sao nói: "Mình cũng không rõ lắm, cho nên mới gọi cậu cùng đi kiểm tra nè."
Ôn Nam tức khắc giống như bị thiên lôi đánh, cảm giác toàn bộ thế giới quan đều sụp đổ.
"Lý Bạch?"
"Ưm, bằng không còn có thể là của ai." Mạnh Hoài liếc cô một cái.
Ôn Nam luôn luôn văn nhã lúc này đột nhiên muốn chửi thề một tiếng, đương nhiên cô cũng thật sự nói, "Đm, hai người mới quen nhau chưa được bao lâu, cậu ta dám đụng vào cậu."
Mạnh Hoài nhanh nhẹn thay Lý Bạch giải thích: "Do hôm đó hai tụi mình uống quá nhiều...Hơn nữa, có người giống đại thần nhà cậu ngồi bên cạnh mà không loạn sao được."
Ôn Nam cũng không nghĩ được gì khác, chuyện tới hiện giờ, cũng chỉ có thể đi kiểm tra mới biết được.