Hôm Hứa Diệc Hành đi, là Vương Tử Kỳ lái xe đưa anh đến sân bay. Anh vốn dĩ không muốn Ôn Nam đi theo, nhưng không lay chuyển được ánh mắt bướng bỉnh của cô, đành phải để Ôn Nam đi theo.

Đoạn đường từ nhà đến sân bay này cũng khá xa, lái xe ít nhất cũng mất một giờ.

Dọc theo đường đi, Vương Tử Kỳ cùng Hứa Diệc Hành thảo luận một ít việc vặt, Ôn Nam cũng rất an tĩnh ngồi ở hàng phía sau, thưởng thức ngón tay của Hứa Diệc Hành.

Hứa Diệc Hành ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không lạnh không nóng, độ ấm vừa phải làm cô cảm thấy rất thoải mái.

Lúc xe chạy đến sân bay, còn một ít thời gian trống, Vương Tử Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn hai người, chép chép miệng, nói: "Lâu rồi không ngồi ghế điều khiển, lái xe một giờ bây giờ hơi mệt mỏi, ra ngoài vận động chút."

Nói xong, liền tháo đai an toàn, đi ra bên ngoài. Bên trong xe chỉ còn lại Ôn Nam và Hứa Diệc Hành.

Ôn Nam như cũ đùa nghịch tay anh, Hứa Diệc Hành trở tay nắm lấy, nhìn thẳng cô: "Không vui sao?"

"Không có, chỉ một năm thôi mà, em đâu có ra vẻ như vậy chứ."

Đúng vậy, chỉ là một năm thôi...

Hứa Diệc Hành tiến lại gần nhẹ nhàng hôn vào khóe miệng cô: "Lúc anh đi, nhớ rõ phải ăn cơm, ra ngoài phải mang theo điện thoại, không được lại thức đêm, có chuyện liền nói với anh."

"ừ."

Hứa Diệc Hành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Ôn Nam, cười hỏi: "Không có gì muốn giao cho anh hả?"

"Giao cái gì?" Ôn Nam rầu rĩ hỏi.

"Ví dụ như không được thân mật với con gái, không được làm chuyện linh tinh."

Ôn Nam ngẩng đầu, nhìn Hứa Diệc Hành: "Anh sẽ làm vậy sao?"

"Sẽ không."

Nếu bình thường, Ôn Nam nghe lời nói như thế sẽ hạnh phúc trào dâng, nhưng hiện tại, tha cho cô cười không nổi.

Gần đến giờ khởi hành, Vương Tử Kỳ "Vận động" xong đã quay lại, Hứa Diệc Hành cũng lấy hành lý từ trong cốp xe.

Ôn Nam mở cửa xe, vừa muốn xuống xe, liền bị Hứa Diệc Hành ở ngoài xe ngăn lại.

Hứa Diệc Hành đứng ở ngoài xe, dùng tay chống xe, nửa cong eo cùng tầm mắt với Ôn Nam bên trong xe.

"Ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, không cần tiễn anh."

Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành, không nói lời nào.

"Nếu em xuống xe, anh sẽ chịu không được mà ở lại đó."

Ôn Nam vẫn không nói gì, chỉ thò người ra, hôn môi Hứa Diệc Hành, xung quanh có ai nhìn cũng không quan tâm, đem nỗi nhớ tâm tư hóa thành một cái hôn.

Hứa Diệc Hành cũng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ của Ôn Nam, phác hoạ hình dáng môi cô.

Vương Tử Kỳ yên lặng xoay người, nội tâm mỏng manh của anh muốn vỡ nát ~

Chỗ này thật sự không phải địa điểm lý tưởng để hôn, Hứa Diệc Hành rất nhanh đã buông Ôn Nam ra, sờ sờ đầu cô, giúp cô đóng cửa xe, lúc này mới xoay người.

Vương Tử Kỳ đi cùng anh vào đại sảnh sân bay.

Ôn Nam nhìn bóng dáng hai người rời đi, cho đến lúc bóng dáng cũng biến mất, cũng không thể thu hồi ánh mắt, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

Tầm mười lăm phút sau, Vương Tử Kỳ mới trở về, chỉ là bên cạnh đã không có người kia.

Ngồi vào ghế điều khiển, Vương Tử Kỳ khởi động xe, thắt xong đai an toàn, nhìn Ôn Nam ở ghế sau nói: "Bây giờ em đưa chị dâu về nhà?"

"Được." Ôn Nam như cũ nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía trước chỗ Hứa Diệc Hành biến mất.

Trên đường trở rất êm ái, thực thẳng đường.

Nhưng mà Vương Tử Kỳ lái xe lại cảm thấy rất khó chịu, trong xe quá yên tĩnh, không phải thói quen của anh, vì thế vẫn luôn nghĩ đề tài nào đó làm chị dâu vui vẻ một chút

Từ kính chiếu hậu nhìn sang Ôn Nam, gương vốn đã khó coi, Ôn Nam như cũ vẫn duy trì tư thế nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chẳng qua đã có nước mắt chảy xuống, lặng yên không một tiếng động, cả người an tĩnh giống như một bức họa.

Nhưng mà Vương Tử Kỳ giờ phút này không có tâm tình đi thưởng thức, hoảng loạn mở miệng nói: "Chị dâu, chị đừng khóc, lúc nãy ở phi trường anh em còn đặc biệt dặn dò phải chăm sóc chị, chị khóc như thế này làm sao em ăn nói với anh ấy."

Không đề cập tới Hứa Diệc Hành còn được, bây giờ nhắc đến anh, nước mắt Ôn Nam càng rơi nhiều hơn, miệng tựa hồ còn vương lại hơi ấm của anh.

Cô đã nhịn rất lâu, sợ Hứa Diệc Hành vướng bận cô, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng không khóc trước mặt anh. Bây giờ trơ mắt nhìn anh rời đi, Ôn Nam thật sự nhịn không được, cô đâu có kiên cường như trong tưởng tượng, mấy ngày nay cô vẫn luôn an ủi chính mình, chỉ có một năm mà thôi, nhưng hiệu quả cực kỳ ít, một năm, là 365 ngày đêm, cô sống thế nào đây.

Nhớ rõ có một lần chia tay bà nội, cô cũng là không biết cố gắng mà khóc trước mặt bà, ôn nãi nãi cười nói tuyến lệ của cô cạn, dễ khóc.

Lúc ấy cô còn không tin, bởi vì trừ lúc chia tay bà nội, còn lại hình như cô không khóc bao giờ, bị thương cũng vậy, chịu ủy khuất cũng thế, cô đều không rơi nước mắt .

Nhưng hôm nay, cô có chút tin rồi, nước mắt thật sự nhịn không được mà rơi ra, hơn nữa Vương Tử Kỳ còn ở đây, cô cũng không nghĩ lại ở trước mặt nam nhân mà khóc như vậy. Chỉ là tưởng tượng đến trong một năm tới, cô không thể tùy tiện nhìn thấy Hứa Diệc Hành, không thể hưởng cái ôm ấm áp của anh, không thể nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của anh, hốc mắt liền từng đợt chua xót.

Chưa bao giờ có cảm giác cô độc, lo lắng sợ hãi bao phủ toàn thân. Ly biệt thật sự không phải cái thứ tốt, loại mùi vị này, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ phải nếm thử.

Sau khi Ôn Nam đến nhà, đôi mắt đã có chút sưng đỏ. Vương Tử Kỳ nhìn bộ dáng đáng thương của chị dâu, trong lòng cũng là cảm giác không nói nên lời.

Ba Ôn gần đây có chút vui vẻ, Hứa Diệc Hành đi Mỹ, nghĩa là ông được giải thoát, rốt cuộc không cần lại nghe mẹ Ôn khoe khoang Hứa Diệc Hành giỏi như thế này như thế kia.

Mà khi ông nhìn thấy con gái khóc đến mắt sưng đỏ, lại rất đau lòng. Kết quả là, ấn tượng của ba Ôn phụ đối với con rể tương lai lại lớn thêm một phần.

Sau khi Hứa Diệc Hành xuống máy, di động mới vừa khởi động liền nhận được tin nhắn của Vương Tử Kỳ:

"Anh, Ôn Nam lúc nãy sau khi anh đi rồi khóc cả một đường về nhà, đôi mắt đều sưng lên."

Trong lòng có cảm giác đau đớn, anh tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng thương của Ôn Nam.

Sau khi nhắn tin cho người nhà báo bình an, anh lại nhắn một tin cho Ôn Nam:

"Đừng khóc, nhớ em."

Khóc nhiều mắt liền sẽ đau, cho nên Ôn Nam về đến nhà không bao lâu khóc rồi ngủ thiếp đi, cho nên không nhìn thấy tin nhắn của Hứa Diệc Hành.

Ngủ dậy đã là buổi tối, vừa lúc kịp giờ cơm.

Ôn Nam mạnh mẽ duy trì bộ dáng không có gì, ăn cơm với ba Ôn mẹ Ôn.

Hai vợ chồng tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra nỗi khổ của con gái, cũng nói ra. Người trẻ tuổi, không tránh khỏi bỡ ngỡ khi chia tay, về sau sẽ quen.

Người ta nói giới hạn nỗi buồn của một người là năm ngày, năm ngày sau, cuộc sống tiếp tục. Hơn nữa, chỉ là xa nhau một thời gian, lại không phải chia tay, sợ cái gì.

mấy ngày sau, Mạnh Hoài thường xuyên tới tìm Ôn Nam cùng đi đi dạo phố.

Quấy trà sữa trước mặt, Mạnh Hoài nhìn Ôn Nam trước mắt có chút tiều tụy, xúc động nói: "cậu nói xem tớ có phải thiên sứ không?"

Ôn Nam thiếu chút nữa bị câu hỏi bất thình lình làm sặc, giương mắt, hỏi: "Cậu điên sao?"

Mạnh Hoài cười, "này, cậu vốn là đứa nhỏ không có lương tâm, bây giờ lại như góa phụ cô đơn, không có hứa đại thần thiết thân làm bạn, tớ lập tức liền hóa thành thiên sứ tới bảo vệ cậu, cậu không cảm động sao!"

Ôn Nam buồn cười nhìn cô một cái: "Đúng đúng đúng, cậu tốt nhất, tớ thật là quá cảm động."

Ngoài miệng nói là không để ý, nhưng ở trong lòng, Ôn Nam thật sự rất cảm động, cũng nhờ có Mạnh Hoài, cô có thể phân tán sự chú ý, nhanh chóng quên đi cảm giác chia tay đau khổ này.

Nhưng có một điều, Ôn Nam không biết.

Hứa Diệc Hành từng lén liên hệ với Mạnh Hoài, nguyên nhân cũng rất rõ ràng, nhờ cô chăm sóc vị hôn thê của anh.

Mạnh Hoài lúc đó bị tin nhắn kia kích động, nam thần này cũng quá kĩ lưỡng! Nếu Hứa Diệc Hành không liên hệ cô, cô cũng sẽ quan tâm tới Ôn Nam, rốt cuộc tình tỷ muội của hai người cũng đã mười mấy năm.

Lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn của Mạnh Hoài rung lên. Cô nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức lộ ra một loại nụ cười tiểu nhân.

Ha, không cần đoán, khẳng định là tin nhắn của Lý Hiểu Bạch.

Ôn Nam dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, kéo Mạnh Hoài còn đang đắm chìm trong hạnh phúc về, "U là trời, cậu đừng cười kiểu đó được không? Tốt xấu gì ' người cô đơn ' còn ngồi trước mặt cậu đây."

Mạnh Hoài buông di động, trừng mắt nhìn Ôn Nam một cái: "gì chứ, lúc cậu nhận được tin nhắn của hứa đại thần, không phải cũng là như vậy sao!"

Ôn Nam nhướng mày, cô, có sao? Mạnh Hoài lúc này vỗ bàn một cái: "Ai u, cậu nhướng mày, giống y như hứa đại thần nhà cậu nhướng mày ~"

Ôn Nam im lặng, chính mình lúc đầu không biết thế nào nhướng mày, từ lúc ở cùng Hứa Diệc Hành, số lần nhướng càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác, thế mà lại học được tám chín phần, đây không lẽ là tướng phu thê?

Tướng Phu thê nghĩa là: Hai người ở bên nhau sinh hoạt một thời gian lâu, thường xuyên tiếp xúc, bắt chước biểu tình động tác của nhau, tâm linh tương thông, thói quen tương đồng, ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên ở tướng mạo ngày càng giống nhau.

Trên thực tế, phu thê càng ngày càng giống nhau, còn có một nguyên sinh lý: Hai người sinh hoạt bên nhau, ẩm thực kết cấu tương đồng. Thời gian lâu dài, cơ mặt của hai vợ chồng giống như được rèn luyện, biểu cảm tươi cười dần dần giống nhau, làm bề ngoài ban đầu khác biệt thoại nhìn cũng có nét tương tự.

Đáng tiếc, lúc này mới vừa có chút chỗ giống nhah, hai người đã bắt đầu chia xa.

Nhớ tới gương mặt Hứa Diệc Hành, tâm tình Ôn Nam không khỏi ủ rũ.

Hứa Diệc Hành, anh biết không? Mấy ngày không có anh, có thêm một thứ, là nhớ, cũng thiếu một thứ, là an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện