Tô Dĩ Thần nhăn mặt liền đập bàn đứng dậy, suýt nữa anh ta tự tháo kính râm ra, Đường Thiên Tuyết vội vã ngăn lại hành động vô thức này của anh, cô còn ghé sát lại gần anh nói nhỏ, chỉ đủ mình anh nghe thấy.
"Anh mau đưa Tiểu Di về trước đi, tôi sẽ đi hướng khác."
"Tại sao phải bỏ chạy? Bọn họ nói đúng sao? Sao em có thể nhịn được?"
Người bị mắng là Đường Thiên Tuyết, nhưng trông Tô Dĩ Thần còn tức giận hơn cả cô.

Nhưng giờ không phải là lúc để nói những chuyện phù phiếm, Đường Thiên Tuyết cố gắng giải thích ngắn gọn nhất cho anh hiểu.
"Người bọn họ nhắm vào là tôi, Tiểu Di sẽ bị ảnh hưởng xấu nếu như tôi đi chung, coi như tôi xin anh đấy, mau đưa con bé về đi."
Đường Thiên Tuyết nói đúng, Tô Dĩ Thần hiện không tiện ra mặt, cũng không thể để Tiểu Di phải chịu chỉ trích từ những cái miệng thiên hạ này được, chỉ còn cách tách nhau ra.
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Anh hừ mạnh bất đắc dĩ liền bế Tiểu Di lên, anh dùng bàn tay to lớn của mình bịt tai con bé lại, còn nhỏ giọng nói với cô một câu trước khi đi.
"Tôi sẽ gọi Thính Văn đến đón em."
Đường Thiên Tuyết gật đầu nhẹ, cô đứng nhìn anh càng lúc càng bế Tiểu Di đi xa dần.
Cái giọng vừa rồi mỉa mai con gái của Đường Thiên Tuyết lại lên tiếng tiếp.
"Ôi chao! Còn bảo vệ cả nhân tình và con hoan cơ đấy, xem ra Tô Dĩ Thần lần này bị cắm cho một cặp sừng hươu rồi, ha ha ha."
Đường Thiên Tuyết sắc mặt tối sầm, nghe giọng cười nhờn nhã của người này, cô càng có hảo ý muốn làm quen.
Cô xoay người lại đi đến trước mặt người vừa nói, môi hơi nhếch lên hơi cười.
"Tôi là Đường Thiên Tuyết, xin hỏi, cô có quen biết tôi không?"
Đường Thiên Tuyết đột nhiên tới bắt chuyện khiến cô ta có cảm giác lạnh sống lưng, gương mặt méo mó gương gạo, môi mắt cứ như bị tật mà giật giật nói.

"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Ha, ai… ai quen biết loại người như cô chứ?"
Đường Thiên Tuyết bất ngờ phụt cười khó hiểu.
"Không quen biết?"
Ngay giây sau, sắc mặt của cô hoàn toàn thay đổi thành một trạng thái khác hẳn.

Cô bức tốc giơ tay lên cao và giáng xuống cho cô ta một cái tát điếng người.

Mắt cô trừng lên hùng hồn nói.
"Đã tự nhận không biết gì về tôi mà cô có thể mạnh mồm phán xét tôi cả con gái của tôi như thế ư? Hay cô chỉ là hạng ba hoa, nói dốc, ra vẻ như việc gì mình cũng rõ tường tận?"
Đường Thiên Tuyết lại trở nên hung dữ bất ngờ, người phụ nữ kia bị mắng đến như vậy, nhưng không biết nhục nhã mà còn trương mắt lên nhìn cô, cô ta còn lớn giọng hơn để lôi kéo mọi người xung quanh chú ý.
"Mọi người nhìn đi, người phụ nữ này đánh tôi chỉ vì tôi nói cô ta mang con riêng đi chơi với nhân tình.

Mọi người nói câu công đạo cho tôi đi chứ, tôi sai ở đâu nào?"
Vẻ mặt của cô ra nhìn Đường Thiên Tuyết rất thách thức, xem ra hôm nay Đường Thiên Tuyết không cho mặt của cô ta nở hoa là không được.

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Động đến cô, cô có thể nhịn, nhưng động đến con của cô là sai lầm không thể cứu vãn của cô ta.
Đường Thiên Tuyết chẳng cần nói nhiều, cô trực tiếp, đi nhanh đến nắm lấy tóc của cô ta, tát liên hoàn hai bên khiến cô ta không kịp phản xạ.

Một người phụ nữ trong đám đông đột nhiên nói lớn.
"Đường Thiên Tuyết bị nhắc nhở không tự biết xấu hổ mà còn dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật, đến dạy cho cô ta một bài học đi mấy chị em."
Cô ta vừa nói xong, không hiểu kiểu gì lại có rất nhiều người nghe theo mà lao vào tấn công cô.
Đường Thiên Tuyết một mình bị biết bao nhiêu khuôn mặt không thù không oán vây lại, tạo nên một khung cảnh ẩu đả hỗn loạn.
May mà Thính Văn đưa người đến kịp lúc, anh ta gọi luôn cảnh sát đến, thế là tất cả đều phải về đồn, không chừa một ai.
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Trong đồn cảnh sát, Đường Thiên Tuyết khóe miệng chảy máu, tóc tai rối xù, trên cổ còn có mấy vết bị móng tay cào đang ngồi riêng một bên.
Bên còn lại là mấy người đã đánh cô, bọn họ gọi cả chồng, người yêu, rồi người nhà tới, người nào người nấy đều nhìn cô như kẻ thù truyền kiếp, dù bọn họ chẳng biết gì hết, cũng không hề quen biết cô.
Có mấy người còn đến nói với cảnh sát đòi cô bồi thường, thật là nực cười.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa có người tiếng vào, cảnh sát thấy người này, ngay lập tức phớt lờ đám người kia mà chạy đến nhiệt tình hỏi han.
"Tô thiếu, anh đến là vì chuyện của phu nhân sao?"
Thính Văn đẩy Tô Dĩ Thần vào làm đám người kia trố mắt kinh ngạc.
"Anh ta là Tô Dĩ Thần? Tại sao anh ta lại đến đây?"
"Phải rồi, vợ của anh ta ngoại tình mà anh ta vẫn để yên sao?"
"Hình như đây là cách người giàu bảo vệ danh dự, chứ tôi không tin Đường Thiên Tuyết không phải là là hồ ly tinh."
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.


Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
Những người tham gia đánh Đường Thiên Tuyết bị vào đồn rồi mà cái miệng vẫn không ngừng bép xép.
Tô Dĩ Thần khó chịu liếc mắt sang nhìn bọn họ, giọng gằn đáng sợ nói.
"Đương nhiên là đến đưa vợ của tôi về rồi, còn về phần những người này, sau khi đánh vợ tôi xong miệng mồm vẫn còn hoạt động tốt nhỉ?"
Không ai dám mở miệng sau khi anh lên tiếng nữa, trừ một người bị Đường Thiên Tuyết đánh đến sưng mặt không còn nhận ra, cô ta vẫn làm ra vẻ rất uất ức.
"Rõ ràng là Đường Thiên Tuyết ra tay đánh người trước, tất cả mọi người đều có thể làm chứng."
"Vậy cô đã làm gì mà khiến cô ấy đánh cô? Nếu tôi nói con của cô sau này lớn lên chỉ là phế vật, một kẻ vô năng, vô dụng nên chết đi cho đỡ thừa thãi.

Cô nghe vậy vẫn nhịn được sao?"
Tô Dĩ Thần nói ra mấy lời cay nghiệt chửi rủa, người phụ nữ kia liền chột dạ mà im bặt, anh lại nói tiếp.
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào.

Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Bảy tám người cùng lao vào ức hiếp một người, còn vỗ miệng tự hào.

Các người nên tự nhìn lại mình xem mình là loại người gì, có tư cách gì mà đi nói người khác?"
Tô Dĩ Thần thẳng thừng nói ra chẳng sợ một ai, lời anh nói đều khiến cho mấy người vừa rồi đòi bồi thường kia ê chề mặt mũi.
Đường Thiên Tuyết từ đầu đều không lên tiếng, cô thật không ngờ người như Tô Dĩ Thần lại đích thân đến đây chỉ vì cô, anh còn giúp cô giáo huấn bọn họ một trận.
Anh nói đến đâu là đối phương câm nín tới đó.

Đường Thiên Tuyết bất chợt lại có một ý nghĩ vui, anh không đi làm luật sư cũng thật là uổng phí.
Cô tự nghĩ, gương mặt cũng giãn ra vui vẻ.


Đột nhiên, Tô Dĩ Thần lại gọi lớn bằng giọng không mấy vui vẻ khiến cô giật mình.
"Đường Thiên Tuyết lại đây."
Có vẻ như anh có ý định đi về, vị cảnh sát đứng gần bên lập tức hỏi.
"Tô thiếu, vậy anh có muốn đâm đơn kiện bọn họ không?"
Tô Dĩ Thần lạnh nhạt trả lời.
"Đương nhiên rồi.

Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."

Chương 30: Động đến con tôi, tôi đánh
"Đương nhiên rồi.

Kiện tất, không chừa một ai, không được sót một tội."
Mấy người kia nghe xong thì hồn vía bay tán loạn, bọn họ không hề nghĩ Tô Dĩ Thần sẽ nhúng tay vào nên mới dám làm càng, bây giờ thì toi rồi.
"Tô, Tô thiếu, tôi sai rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy, xin anh đừng kiện."
"Tôi… tôi cũng vậy, con tôi còn nó chỉ lỡ dại, mong cậu tha cho nó, cậu kiện sẽ hỏng cả tương lai của nó mất."
Vài người đến lại gần anh nhưng bị Thính Văn cản lại, bọn họ liền quỳ xuống thảm thương van xin.
Tô Dĩ Thần vẫn lòng dạ sắt đá, anh không hề lay động dù chỉ một chút, ánh mắt quét qua nhìn bọn họ cũng không có cảm giác thương hại.
"Tô Dĩ Thần tôi không thiếu tiền mà để vợ tôi phải nhận mấy đồng bồi thường của các người.

Có gan làm thì có gan chịu đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện