Tô Dĩ Thần trở về nhà trông bộ dạng tức giận vì Đường Thiên Tuyết dám nói dối anh.
Chân vừa chạm đến cửa anh đã buông lời quở trách.
"Đường Thiên Tuyết, em nhìn xem em mạnh hơn được bao nhiêu người mà dám ở lại một chọi mười như thế? Đầu óc của em đúng là có vấn đề, làm việc gì cũng bốc đồng như con nít, em xem em bao nhiêu tuổi rồi chứ?"
Đường Thiên Tuyết chẳng có lấy một biểu cảm trên gương liền đáp lại.
"Nếu tôi làm anh mất mặt thì tôi xin lỗi."
Nói xong cô mặt mày lạnh tanh bước qua anh.
Thật ra, trên đường về nhà Đường Thiên Tuyết đã suy nghĩ rất nhiều, những rắc rối xung quanh cô đều được Tô Dĩ Thần đứng ra giải quyết.

Nếu không có anh, cô vẫn mãi chỉ là một bà mẹ đơn thân sống chìm trong gièm pha và bị người khác coi thường.
Cô nhận ra, cuộc sống của cô hiện tại phụ thuộc vào Tô Dĩ Thần rất nhiều.

Nếu như cô không sớm quyết đoán, thì đợi đến khi ly hôn, cô sợ mình không thể thích nghi nổi.

Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Nghi vấn gì chứ? Thích gì chứ? Tất cả đều chỉ là ý nghĩ của một mình cô, Đường Thiên Tuyết tự mình mỉa mai.
Tô Dĩ Thần cưới cô không phải xuất phát từ tình yêu, đương nhiên anh sẽ không bao giờ yêu một người như cô đâu.

Cô chưa bao giờ cho rằng thấy bản thân mình thấp kém như người khác nói, nhưng việc cô cảm thấy mình không xứng với anh là thật.
Anh giúp cô trong việc chữa bệnh cho con gái cô, cô lại giúp anh làm một vật làm ấm giường.

Cả hai bên đều có lợi, tóm lại chỉ như một cuộc giao dịch.

Tô Dĩ Thần thấy cô hành xử có phần kỳ lạ, anh cứ cố chấp đi theo gặng hỏi.
"Đường Thiên Tuyết, em thái độ gì vậy? Không lẽ còn xảy ra chuyện gì mà tôi không biết sao?"
"Không, không có gì cả, tôi hơi mệt, tôi đi nghỉ trước."
Đường Thiên Tuyết cố tình tránh né để không bị anh làm xao động hơn nữa và từ giờ về sau, cô vẫn sẽ như vậy.
Tô Dĩ Thần không nói gì thêm, anh nhíu mày quan sát cô, rõ ràng cô lại nói dối.

Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Đêm đến, Đường Thiên Tuyết nằm dịch ra mép giường mà ngủ, cô không ngủ được, nhưng vẫn nhắm mắt.
Đột nhiên cô cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh đang xoa nhẹ trên khóe môi cổ của, vài giây sau cảm giác đó lại ở trên cổ.

Toàn là những vị trí vết thương bị tróc da khá rát, nhưng giờ thì đỡ rồi.
Đường Thiên Tuyết biết đó là ai, cô sợ mở mắt ra nhìn lại không biết phải đối mặt như thế nào, thế là cô vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
Tại sao Tô Dĩ Thần lại đối với cô ân cần quan tâm như vậy, anh khiến cô cảm thấy mình đặc biệt.

Nếu cô cứ một mình ôm mộng tưởng như thế thì thật khó chịu.
Tô Dĩ Thần thoa thuốc cho cô xong, lúc anh quay lưng định đứng dậy thì bất ngờ anh bị giữ chặt lại.
Hai cánh tay của Đường Thiên Tuyết đang ôm siết lấy người của anh, anh cũng có thể cảm nhận được, Đường Thiên Tuyết đang áp mặt vào lưng mình.
Một giọng nói từ phía sau chợt vang lên thỏ thẻ.
"Tô Dĩ Thần, tôi không thích mập mờ trong chuyện tình cảm, vậy nên tôi hỏi anh.

Anh có thích tôi không, có muốn tôi tiếp tục làm vợ của anh không? Không phải là hai năm, mà là vĩnh viễn."


Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Đường Thiên Tuyết cũng cảm thấy mình tham lam khi nói với anh những lời đó, nhưng thà là vạch định rõ ràng như vậy, để cô có thể chuẩn bị cho tương lai của mình.

Cô không muốn vì thứ cảm xúc bất định của mình mà làm cho cả tương lai của cô và Tiểu Di đều mù mờ.
Đường Thiên Tuyết muốn một cuộc sống ổn định, chứ không phải lúc nào cũng nghĩ xem, ngày mai mình sẽ sống thế nào?
Nói thì cũng đã nói rồi, cũng không thể rút lại được nữa.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được bụng của Tô Dĩ Thần khẽ run, anh bật cười ra hơi, đầu hơi quay 60 độ nhìn ra sau nói.
"Đường Thiên Tuyết, em đúng là không biết an phận."
Đường Thiên Tuyết lặng người mất vài giây, đó là câu trả lời của anh sao? Cô nghe thấy rồi, rất rõ rệt.
Cô dần buông lỏng tay ra khỏi người anh, người ngồi thẳng dậy, giọng vẫn rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
"Tôi hiểu rồi."
Đường Thiên Tuyết khó tránh nét mặt có chút thất vọng.

Nhưng bỗng dưng, một gió nhẹ tạt ngang qua làm tóc cô nhẹ đung đưa, Tô Dĩ Thần quay người lại thoáng cái đã đè cô nằm xuống giường.

Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Nét mặt của anh hiện lên một chút trêu đùa, khóe miệng anh hơi cười nói.
"Em hiểu gì chứ? Hiểu rằng tôi rất thích em thẳng thắng như thế này sao?"
"Gì đây? Tô Dĩ Thần sao lại…" Đường Thiên Tuyết ngơ ngác không kịp hiểu.

Tô Dĩ Thần cúi người xuống gần cô hơn, nói vài lời mà có nằm mơ cô cũng không thể đoán được.
"Đường Thiên Tuyết, nếu anh nói anh nói anh thích em thì em có dám nói lại rằng em cũng thích anh không? Anh nhận ra anh để tâm đến em nhiều hơn anh tưởng.

Anh muốn ngủ cùng em không phải chỉ để thỏa mãn dụ.c vọng, mà hơn hết là cảm giác có em ở bên cạnh, anh rất vui.

Anh đã không biết nên mở lời như thế nào, thật may là em đã nói ra trước."
Đường Thiên Tuyết mở to mắt bất ngờ, không thể tin vào tai của mình ngay tức thì, vì một người cộc cằn quái gở như anh mà lại nói được mấy câu sến ngợp như thế này.
Mặt của Tô Dĩ Thần hơi ngà ngà đỏ như say rượu, hình như như anh cũng biết ngại ngùng.
Đường Thiên Tuyết nở nụ cười tươi đến tít mắt, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình áp lên má của anh mà điểu khiển nó xuống thấp hơn một chút nữa.

Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Đường Thiên Tuyết nở nụ cười tươi đến tít mắt, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình áp lên má của anh mà điểu khiển nó xuống thấp hơn một chút nữa.
Mũi chạm mũi, Đường Thiên Tuyết khẽ nói.
"Tô Dĩ Thần, em nói ra những điều này thì đã đồng nghĩa với việc em thích anh rồi.

Em sẽ không đặt tương lai của em vào tay một người mà em không tin tưởng."
Nói xong, cô nhắm mắt chạm môi anh một thoáng rồi thả ra.
Tô Dĩ Thần cũng đáp lễ cô một cách chậm rãi.
"Đường Thiên Tuyết, anh sẽ không phụ em, vậy nên cứ yên tâm giao tương lai cho anh, giao Tiểu Di cho anh, anh sẽ chăm sóc hai người thật tốt."
Đường Thiên Tuyết đưa con ngươi đen láy nhìn anh không chớp.
"Vậy còn bản thỏa thuận?"
"Ngày mai anh xé nát nó?"
Nói rồi Tô Dĩ Thần cúi xuống hôn lấy môi cô, ánh mắt anh nhắm lại hưởng thụ.


Chương 31: Cùng nhau trải lòng
Nói rồi Tô Dĩ Thần cúi xuống hôn lấy môi cô, ánh mắt anh nhắm lại hưởng thụ.
Bầu không khi vừa mới trải lòng xong có chút khán khác ngày thường, nóng hơn một chút, cuồng nhiệt hơn một chút.

Hai bàn tay một lớn thô kệch, một nhỏ mảnh mai đàn vào nhau tựa không thể dùng sức lực người thường mà tách ra.
Trong lúc Tô Dĩ Thần mải miết hôn lên xương quai xanh của Đường Thiên Tuyết, cô do dự một hồi rồi cũng quyết định nói.
"Tô Dĩ Thần, em nghe nói bố của anh là người rất khó tính, chuyện anh lấy em, ông ấy đã không hài lòng.

Bây giờ Tiểu Di cũng bị lộ rồi, vậy ông ấy có bắt anh phải ly hôn em không?"
Tô Dĩ Thần dừng lại động tác, anh đưa tay nhéo hờ lên chiếc mũi của cô.

Nụ cười nhẹ làm cho gương mặt của anh trở nên ôn nhu hơn, anh nói.
"Đừng cả nghĩ nữa.

Nếu ông ấy thực sự khó tính thì làm sao Vương Lan Chân lại xuất hiện ở Tô gia được.

Anh nghĩ ông ấy cũng như anh trước đây, có một số hiểu lầm với em
Đợi lúc nào nào có cơ hội, anh sẽ nói cho ông ấy hiểu."
Đường Thiên Tuyết gật gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn còn phủ một lớp nghĩ ngợi, Tô Dĩ Thần hôn lên trán của cô, anh muốn không muốn cô bên cạnh anh lại phải lo lắng những chuyện ngoài lề nào khác.
Đường Thiên Tuyết gật gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn còn phủ một lớp nghĩ ngợi, Tô Dĩ Thần hôn lên trán của cô, anh muốn không muốn cô bên cạnh anh lại phải lo lắng những chuyện ngoài lề nào khác.
"Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần anh yêu ai, lấy ai, muốn ở bên cạnh ai không cần phải có sự đồng ý của người khác.

Ai muốn cấm muốn cản, có ý định xen vào giữa hai chúng ta thì dù có thân thiết đến mấy anh cũng không bỏ qua cho bất kỳ ai.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện