Bẵng đi nửa năm trời, đột nhiên Tô Dĩ Thần lại xuất hiện ở căn nhà ọp ẹp này của Đường Thiên Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào anh còn vào được trong nhà, giờ đây lại ôm siết lấy eo cô, sẵn đà cúi mặt xuống gần sát.
Nếu không phải vì sợ bị Tiểu Di ngoài kia phát hiện, Đường Thiên Tuyết quyết không để cho anh chiếm lấy tiện nghi như thế này.

Cô cắn răng, ráng nhịn một chút, đợi Tiểu Di đi rồi thì cô sẽ cho anh biết tay.
Đường Thiên Tuyết nắm sẵn tay thành nắm đấm, sau đó lại ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt đê tiện của Tô Dĩ Thần đang nhìn cô chằm chằm, cô nghiến răng thầm chửi rủa.
"Anh đúng là tên quái gở, không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp, hừ."
Cô vừa dứt lời, trên môi Tô Dĩ Thần bất chợt nhóm lên một nụ cười kỳ bí.
Bất ngờ, nước từ vòi sen xả ra dội ào vào người Đường Thiên Tuyết, đêm đã khuya, nước cũng lạnh, Đường Thiên Tuyết giật bắn người, theo phản xạ cô liền nhảy tưng lên tránh sang một bên.
Tô Dĩ Thần cũng bị nước dội vào người làm cho ướt nhẹp, nhưng biểu hiện trên gương mặt anh vẫn bình tĩnh như đã biết trước, đã vậy còn cười lên cái nụ cười đểu cáng kia nữa.

Chương 53: Phải đi trước một bước
Đường Thiên Tuyết lườm mắt lên nhìn, kẻ gây ra chuyện này còn ai khác ngoài cái tên trước mặt.

Lúc nãy, tay của anh để ra đằng sau lưng cô, sát bên cạnh van nước, cô nên nhận ra anh chẳng có ý định tốt lành gì mới phải.
Đường Thiên Tuyết cố kìm lại cơn giận đang từ từ dâng lên đỉnh đầu, hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô lườm liếc càng lúc càng bén hơn, giọng nói nhỏ nhưng là đang nén lại sự tức giận.
"Anh… làm gì thế hả?"

Tô Dĩ Thần nhìn Đường Thiên Tuyết đang kìm nén cơn tức giận, anh lại càng cảm thấy hứng thú muốn châm chọc cô hơn mà thôi.

Gương mặt dày dặn như bức tường đúc từ xi măng của anh vẫn thản nhiên trưng ra, anh ghé sát tai cô, nói mấy lời khiến hơi thở nóng ran của anh chạm vào những sợi lông tơ trên vành tai mỏng manh của cô, làm nó đỏ lên trong phút chốc.
"Đi tắm thì phải có nước chứ, muốn lừa con nít thì cũng phải làm cho thật một chút."
Cả thân người của Đường Thiên Tuyết tự nhiên bị nổi hết gai ốc, một phần vì lạnh, một phần là do giọng nói tà ma của anh tác động.

Chương 53: Phải đi trước một bước
Ngay lập tức cô vùng người đẩy anh ra, cô nhỏ tiếng cảnh cáo, lần này chẳng ngại chửi thẳng mặt.
"Tô Dĩ Thần, con của tôi chẳng liên quan gì đến anh cả, nên đừng lấy con bé ra biện minh cho hành động trẻ con của chính mình, thật trơ trẽn."
Tô Dĩ Thần trước giờ chắc bị người khác chửi nhiều rồi, nhưng người đầu tiên dám ngang nhiên chửi anh trước mặt chỉ có Đường Thiên Tuyết.

Nhưng chính vì người đó là cô nên anh mới không nổi giận, cô là một ngoại lệ đặc biệt.
Anh vẫn nhìn cô mà cười rất khó hiểu, nước dội vào người làm cho áo sơ mi dính sát vào da, điều này càng làm anh trở nên như một kẻ phong lưu, phón.g đãng khiến Đường Thiên Tuyết khoanh tay, ngoảnh mặt đi chán ghét.
Có vẻ Tô Dĩ Thần lại định nói gì đó, khuôn miệng của anh đã mở ra chuẩn bị nói đột ngột tiếng của Tiểu Di vang lên như gần ngay bên tai.

Hình như con bé đang đứng gần rèm của bồn tắm.
"Mẹ, con xong rồi, mẹ mau vào nhé, đừng để bị cảm lạnh."

Tiểu Di hoàn toàn không phát giác được điều gì, nghe âm thanh nước chảy từ bên trong con bé vẫn nghĩ mẹ nó đang tắm.

Đường Thiên Tuyết lại thêm một khoảnh khắc nữa muốn trụy cả tim.

Cô vuốt ngực, lấy lại bình tĩnh rồi lên giọng nói vọng ra.

Chương 53: Phải đi trước một bước
"Ừ… con cũng mau vào ngủ đi, ngày mai còn đi học, một lát mẹ vào ngay ấy mà."
Tô Dĩ Thần có vẻ thích thú khi nhìn cô nói dối trong bộ dạng thấp thỏm thế kia, cách anh nhìn cô rồi khóe môi nhẹ cong lên như đang chậm rãi thưởng thức một vở kịch trực tiếp.
Nhưng trong mắt của Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần không khác nào đang cười đùa trên nỗi lo lắng của cô, vẻ mặt đó của anh lại làm cho cô cảm thấy đáng ghét không chịu được.
Nghe tiếng cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại, Đường Thiên Tuyết nhanh chóng quay lưng khoá lại van nước, ngay tức khắc bước chân ra khỏi đó không chần chừ.
"Mời anh đi cho, nơi này không chứa chấp nổi người cao sang như anh đâu."
Đường Thiên Tuyết mặt nghiêm lại, đi đến mở rộng cửa cho anh ra ngoài, cô nói chuyện còn chẳng muốn nhìn thấy mặt anh.
Tô Dĩ Thần thong dong bước ra, tay với lấy chiếc khăn bông bản lớn màu trắng đang được xếp gọn trên kệ, anh cầm nó trên tay tiến đến gần chỗ của cô.
Trong khi Đường Thiên Tuyết không hề để ý tới, Tô Dĩ Thần liền trùm lấy chiếc khăn đó lên đầu cô.


Chương 53: Phải đi trước một bước
Tưởng anh lại giở trò, Đường Thiên Tuyết vội vén khăn ra, khuôn mặt nhăn lại khó chịu.
"Anh…"
"Lau khô người đi."
Tô Dĩ Thần vô tư nói, rồi đút hai tay vào túi quần, tự động rời đi không cần cô phải nhọc nhằn đuổi nữa.
Câu nói đó của anh lại khiến Đường Thiên Tuyết cổ họng nghẹn lại, đột nhiên không nói được lời nào, bàn tay cô miết chặt vào chiếc khăn mềm mại, khuôn mặt dịu xuống nhưng lại để lộ một thứ tâm trạng hỗn tạp trong đầu cô.

Cô cứ thế chỉ đứng lặng người nhìn anh khuất dần sau cách cửa.
Tô Dĩ Thần bước ra, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không ướt sũng, nước trên người anh nhỏ giọt xuống thẫm đẫm thành nhiều vũng trên sàn.
"Tô thiếu, anh làm sao lại ướt thế kia."
Thính Văn đợi sẵn ở bãi đổ xe, nhìn bộ dạng như chuột lột của anh mà không khỏi kinh ngạc.
Tô Dĩ Thần lại chỉ phất tay nói qua loa.

Chương 53: Phải đi trước một bước
"Không có gì đâu, mau về thôi."
Một lát sau, xe đang lăn bánh trên đường cao tốc, đi ngang qua con sông lớn, Tô Dĩ Thần dựa người vào người ghế sau, mắt nhìn ra bên ngoài đầy đăm chiêu.
Anh phải suy tính bước tiếp theo mình nên làm gì khi chỉ vì lỡ lời với Đường Thiên Tuyết đã làm kế hoạch ấn định sẵn của anh bị xáo trộn.
Anh không nói rõ cho cô biết chân tướng sự việc, nhưng với tính cách của cô thì nhất định không cho qua dễ dàng như thế, bằng một cách nào đó, cô cũng sẽ tìm ra được sự thật thôi.
Nếu vậy anh sẽ đi trước một bước.


Lừa dối cũng được, xảo trá cũng được, nhưng anh không thể để cho Tiểu Di và Tô Dĩ Thâm nhận nhau.
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta.

Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.

Chương 53: Phải đi trước một bước
Tô Dĩ Thâm là con người như thế nào, Tô Dĩ Thần ngầm hiểu rõ nhất, vẻ tử tế bề ngoài của anh ta chỉ là một lớp ngụy trang, anh ta chưa bao giờ tháo bỏ lớp ngụy trang của mình xuống nên dần mọi người đều nhìn thấy nó và nghĩ đó là con người thật của anh ta.

Một quả bom nổ chậm như thế, làm sao Tô Dĩ Thần có thể để Đường Thiên Tuyết dây vào được cơ chứ.
Mà cho dù đó không phải là Tô Dĩ Thâm, mà bất kỳ người đàn ông nào khác, anh đều sẽ làm vậy.
Tô Dĩ Thần không có lý do và cũng không cần nghĩ tới lý do cho những việc mình làm, bởi vì mọi chuyện có liên quan đến Đường Thiên Tuyết, anh đã mặc nhiên định sẵn đó là chuyện của anh rồi.
Nghĩ ngợi, do dự rất lâu, đột nhiên Tô Dĩ Thần lên tiếng căn dặn.
"Thính Văn, ngày mai cậu hãy đưa thông báo đến các bệnh viện và tất cả các cơ sở xét nghiệm ADN, nếu Đường Thiên Tuyết, hoặc Tô Dĩ Thâm có đến đó, dù vì mục đích là gì thì cũng phải ngay lập tức báo cho tôi biết."
Từ khi Tô Dĩ Thần rời khỏi nhà của Đường Thiên Tuyết đã quái lạ, lời căn dặn của anh bây giờ còn kỳ lạ hơn.

Mặc dù là người thân tín nhất, nhưng về những vấn đề riêng tư, Thính Văn cũng tự hiểu rằng mình không nên tò mò, nhìn thái độ của Tô Dĩ Thần nghiêm nghị, Thính Văn cũng chỉ lặng lẽ đáp lại không hỏi thêm.
"Vâng.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện