Đường Mạn Đình không còn sức chống cự, cô ta bất lực nhìn Hoắc Diêm chằm chằm bằng đôi mắt cầu cứu với khuôn mặt mếu máo vô tội, mà Hoắc Diêm thì cũng chỉ có thể đứng nhìn cô ta bị đưa đi.
Nhưng ánh mắt dõi theo không còn là sự xót xa, mà là quyết tâm, bằng mọi giá phải cứu Đường Mạn Đình ra bằng được, phải tìm cách đổ hết tất cả lên đầu Đường Thiên Tuyết, bắt cô phải nhận là kẻ vu oan cho Đường Mạn Đình, có như thế thì Đường Mạn Đình mới có thể thoát được kiếp nạn này.
Cảnh sát áp giải người đi, giải tán luôn đám người đầu gấu mà Hoắc Diêm dẫn theo.
Ở lại đây cũng coi như không còn việc gì, Tô Dĩ Thần khẽ đẩy eo Đường Thiên Tuyết, anh nhỏ giọng nói.
"Hôm nay náo loạn như vậy chắc em mệt rồi, trời có vẻ cũng sắp đổ mưa lớn, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi, hôm khác anh cùng em lại ra thăm mộ."
Đường Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn anh, khuôn môi hơi mở như sắp nói điều gì, nhưng nó nhanh chóng khép lại cùng với suy nghĩ của cô, sau đó là một hơi thở dài.
Cô nhẹ gật đầu, rồi cùng anh đi mà không nói thêm điều gì.
Trong đầu cô lúc này đang nảy ra vô số câu hỏi, nhưng nơi này không phải là nơi thích hợp, cô đành chờ đợi tìm một dịp khác thoải mái hơn để hỏi anh cho rõ ràng.
Chương 72: Rốt cuộc anh đối với tôi là như thế nào?
Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết hiên ngang đi lướt qua Hoắc Diêm đang trong bộ dạng cay cú.
Hai người xem ông ta như kẻ tàn hình mà chẳng thèm đoái hoài tới nữa.
Đường Mạn Đình bị bắt rồi, Hoắc Diêm dù có muốn hay không cũng không thể thoát khỏi tội bao che.
Bình thường chẳng có thế lực nào có thể cầm tù được ông ta, nhưng đây là Tô Dĩ Thần đã ra tay thì dù không hạ được ông ta ngay tức khắc, nhưng cũng khiến ông ta một phen chao đảo, không thể trở lại thời huy hoàng như trước.
Lúc Tô Dĩ Thần và Đường Thiên Tuyết đi ngang qua, Hoắc Diêm không nhịn được cơn tức tối mà lườm quýt, nghiến răng chửi mắng.
"Tô Dĩ Thần, tên ranh này…"1
Tô Dĩ Thần nghe thấy liền khựng người đứng lại, không như vừa rồi anh chỉ đứng yên nghe sỉ vả, bây giờ cũng tới lúc vỗ mặt ông ta ngược lại.
Anh hơi quay đầu, nhìn Hoắc Diêm bằng nửa con mắt, anh nói bằng thái độ rất điềm tĩnh, pha chút cười đùa.
"Chủ tịch Hoắc, đừng mở miệng ra là gọi thằng ranh này thằng ranh nọ.
Bởi người lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm trên thương trường như ông mà bại dưới tay một thằng ranh thì có phải mặt lắm không? Tôi nghĩ ông nên dành thời gian để lo cho khoản lỗ khổng lồ sau khi bị T&T hủy hợp tác thì hơn.
Khi ông giải quyết được rồi, thì khi đó ông mới có thể quay trở lại vị trí xứng tầm để nói chuyện với tôi."
Chương 72: Rốt cuộc anh đối với tôi là như thế nào?
Tô Dĩ Thần đúng là một người tự tin, cao ngạo không ai bằng.
Nhưng nhiều lúc sự cao ngạo của anh khi dập nát một sự cao ngạo khác thật khiến cho người ta thấy thỏa lòng.
Đường Thiên Tuyết cũng nhân lúc này, trả lại cho ông ta những thứ dơ bẩn mà ông ta vừa vấy lên người Tô Dĩ Thần.
Không biết rõ vì sao, cô vốn hận Tô Dĩ Thần đến vậy, nhưng khi nghe anh bị người khác sỉ nhục, thì cô lại cảm thấy kẻ sỉ nhục anh càng đáng hận hơn.
Đường Thiên Tuyết cũng quay người lại, trực tiếp mặt đối mặt, nhìn thẳng vào Hoắc Diêm mà không ngần ngại nói.
"Ông Hoắc, quên nói cho ông biết, những lời mà ông nói từ nãy đến giờ, đều giống như ông đang tự chửi bản thân mình hơn đấy.
Mong ông có thể học cách nhìn lại những gì mình làm trước khi suy xét hành động của người khác.
Ông đừng có hiểu lầm rằng tôi đang dạy đời ông, tôi chỉ là một người nhìn rộng hơn nên khuyên giải ông đôi chút thôi.
Còn có nghe hay không thì tùy ông."
Câu nói của Đường Thiên Tuyết mà Hoắc Diêm lại nghe ra thành cô đang mắng ông ta có tầm nhìn hạn hẹp.
Bị hai người chỉ bằng nửa tuổi mình thay nhau đáp trả, Hoắc Diêm lần đầu phải cảm nhận thứ cảm giác nhục nhã, nói không nên lời này, thật không thể chấp nhận được.1
Với một con người mưu mô, ghi thù dai dẳng như Hoắc Diêm chắc hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, không rõ là sớm hay muộn, nhưng nếu ông ta không trả đũa gấp hai, gấp ba hay gấp nhiều lần những gì ông ta phải nhận vào hôm nay thì ông ta thề sẽ không mang họ Hoắc nữa.
Chương 72: Rốt cuộc anh đối với tôi là như thế nào?
Với một con người mưu mô, ghi thù dai dẳng như Hoắc Diêm chắc hẳn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, không rõ là sớm hay muộn, nhưng nếu ông ta không trả đũa gấp hai, gấp ba hay gấp nhiều lần những gì ông ta phải nhận vào hôm nay thì ông ta thề sẽ không mang họ Hoắc nữa.
…
Bên ngoài bầu trời đã đen kịt, ban ngày mà tưởng như đang vào đêm khuya, mưa xối xả tạt vào cửa kính, gió thổi mạnh muốn quật ngã cả một cái cây.
Nhưng bên trong chiếc xe mà Tô Dĩ Thần đích thân cầm lái lại im lặng thinh thích, tưởng chừng như nếu có con ruồi bay ngang cũng nghe thấy tiếng động.
Đường Thiên Tuyết lặng người chỉ nhìn qua cửa sổ mờ mịt bám đầy những giọt nước mà suy nghĩ về những chuyện Hoắc Diêm nói, cô bóp hai tay mình vào nhau, bộ dạng cứ đâm chiêu, lâu lâu lại quay sang khẽ liếc trộm Tô Dĩ Thần, nhưng ngay tức khắc đã vội vã thu lại ánh mắt rồi làm ra vẻ không có gì.
Bất chợt, Tô Dĩ Thần chuyển tay lái tấp vào lề đường, chân đạp phanh gấp gáp khiến thân người Đường Thiên Tuyết suýt ngã về phía trước, cũng may có dây an toàn đã giữ cô lại, nhưng bị làm cho một phen hú vía đến mắt nhắm nghiền, tay cô phải ôm lại lòng ngực đang phập phồng.
Chương 72: Rốt cuộc anh đối với tôi là như thế nào?
Còn chưa kịp quay sang xem có chuyện gì, đột nhiên khi cô mở mắt ra, khuôn mặt của Tô Dĩ Thần đã gần kề áp sát, cách chừng một đốt ngón tay thôi.
Mém chút cô đã chạm vào môi anh rồi, cũng may cô phản xạ kịp thời, người nhanh chóng ngã ra sau, nhưng tư thế bị nghiêng mà cô không chú ý tới, nên đầu đã đập mạnh vào thứ gì đó, có lẽ đó sẽ là cánh cửa cứng đằng sau nếu Tô Dĩ Thần không đưa tay mình ra đỡ kịp lúc.
"Cẩn thận một chút, cũng không ai ăn thịt em, em hốt hoảng cái gì?"
Tô Dĩ Thần nhíu mày nghiêm khắc, anh nói một đằng, nhưng khuôn mặt lại biểu hiện một nẻo, bộ dạng này không gọi là muốn ăn thịt người ta thì là gì.
Đường Thiên Tuyết quả thật có chút hoảng loạn, hai tay cô để chéo hờ trước ngực như đang phòng bị.
"Không phải tại anh đường đột thắng gấp, tôi cũng không như thế."
"Là tại em đó chứ?"
Tô Dĩ Thần bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáp lại, Đường Thiên Tuyết nhìn anh khó hiểu, tự dưng lại bị trách ngược cũng khiến cô bức xúc mà nói một tràn.
Chương 72: Rốt cuộc anh đối với tôi là như thế nào?
"Sao lại tại tôi, tôi đã làm gì? Từ nãy giờ tôi chỉ ngồi yên, anh mới là người lái, còn muốn đổ…"
Tô Dĩ Thần như một bóng ma luôn xuất hiện bất thình lình, anh đưa người tới nhanh như gió thoảng, mặt đối mặt với cô như không có khoảng cách nào có thể ngăn lại.
Đường Thiên Tuyết bị anh làm cho giật mình, bất ngờ không thể nói tiếp.
Cô vẫn ngã người ra né tránh, nhưng phía sau cô không còn không gian để ngã nữa, tình thế như bị Tô Dĩ Thần ép vào ngõ cụt không còn đường lui, chỉ có thể đối mặt.
Nhưng bất ngờ, Tô Dĩ Thần lại hạ giọng, ánh mắt nhìn cô cũng có gì đó kỳ lạ, anh dùng giọng phần lớn là hơi, có phần mị hoặc.
"Tại em cứ nhìn anh, làm anh sốt ruột."1
Như bị bất ngờ nói trúng tim đen, đây lại là một chuyện xấu hổ đối với cô, như một cách xử lý phổ biến nhất, cô chối.
"Tôi… tôi nhìn anh lúc nào chứ?"
Tô Dĩ Thần nhìn cô hơi cười, vì con người ngay thẳng, trời không sợ, đất không sợ, đến anh cũng không sợ như cô lại nói chuyện ấp úng kiểu mập mờ thế.
Anh biểu hiện vui vẻ, đưa ngay ngón tay trỏ chạm vào má cô một cái, anh trêu, lại nhân cơ hội ép sát thêm một chút.
Anh biểu hiện vui vẻ, đưa ngay ngón tay trỏ chạm vào má cô một cái, anh trêu, lại nhân cơ hội ép sát thêm một chút.
"Mặt em đỏ hết lên rồi kìa, còn nói không phải.
Có chuyện gì muốn nói với anh à?"
Đường Thiên Tuyết gạt tay anh ra, nuốt ực một hơi xuống cổ, đến mắt của anh bây giờ cô cũng không thể nhìn thẳng như một sự sợ sệt không dám đối diện với sự thật.
Rõ là chỉ vài ngày trước, cô còn xem mối quan hệ giữa anh và cô như chó với mèo, mà tình thế chuyển đổi nhanh chóng như một bộ phim tua nhanh.
Anh lao mình vào biển cứu cô, còn có những gì Thính Văn nói, những gì Hoắc Diêm nói, cô không thể coi như đui mù mà không nghe không thấy.
"Tô Dĩ Thần, rốt cuộc...!anh đối với tôi là như thế nào?".