Bầu không khí trong xe bỗng nhiên có hơi ngột ngạt, Đường Thiên Tuyết chỉ dám giữ lại ý nghĩ trong đầu, dường như cô vẫn còn ngần ngại điều gì mà chưa thể nói ra.
Không gian một mảng lại bao trùm im lặng, Đường Thiên Tuyết không đẩy Tô Dĩ Thần ra, cũng không nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ như trước, đây có phải là cô đang bật đèn xanh rồi không?
Ánh mắt của Tô Dĩ Thần không thể dứt khỏi Đường Thiên Tuyết được, anh nhìn từ hàng mi dài, xuống đôi môi có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn nhìn được một màu hồng hồng căng bóng.
Trong người bắt đầu nảy sinh một cảm giác rạo rực, cứ có cảm giác cuộn trào nhưng không thể giải phóng được, rất bí bách.
Càng nhìn Đường Thiên Tuyết, Tô Dĩ Thần lại càng đắm chìm.
Bàn tay đang chống vào cửa xe đột nhiên nắm chặt lại, rồi người anh bỗng nhiên hạ thấp một cách từ từ như có ý đồ, mí mắt trùng xuống, ánh nhìn tập trung dồn vào một điểm.
Bất chợt, điện thoại của Đường Thiên Tuyết vang lên tiếng chuông ầm ĩ xé toạc sự yên tĩnh.
Đường Thiên Tuyết giật bắn người, theo quán tính mà ngước đầu lên, không may sự đột ngột không thể lường trước này lại đập thẳng vào mũi của Tô Dĩ Thần, cú đập dứt khoát khiến anh một phát ngã ngửa.
Chương 73: "Chúng ta tốt nhất… đừng quay lại."
Va chạm chắc không hề nhẹ, Đường Thiên Tuyết sau khi gây ra chuyện liền vội vã nhóm người tới muốn xem anh thế nào, mặt cô nhăn lại hốt hoảng.
"Anh không sao chứ? Tôi, không phải tôi cố ý."
Tô Dĩ Thần một tay ôm mũi, vẫn tỏ ra mình ổn, anh còn cười đùa được, nhưng nụ cười có chút gượng ép.
"Không… không sao? Anh thì có chuyện gì được chứ?"
Ông trời đang trừng phạt anh đây mà, đến lúc then chốt lại giáng cho anh một cú thốn tim như thế này.
Thế mới thấy một khi đã đánh mất thì tìm lại khó khăn như thế nào.
Cũng may anh nhận ra kịp thời, chỉ cần cô vẫn ở đây, trái tim chưa thuộc về ai, thì anh vẫn còn cơ hội.
Đường Thiên Tuyết nghe anh nói xong cũng thu tay lại, cô không hỏi hang gì nữa, cô thở phào chỉ nói lại một câu.
"Vậy thì tốt."
Vậy là cô cứ thế trở lại ngồi yên vào vị trí, gương mặt thản nhiên mà nghe điện thoại.
Tô Dĩ Thần nhìn cô mà ngơ ngác mất vài giây, khuôn mặt biểu hiện rõ là hụt hẫng.
Dù anh luôn muốn cô tin lời anh nói, nhưng trong những tình huống thế này, cho là anh không nói ra nhưng anh cũng mong cô làm gì đó hơn một chút thay vì cứ tin răm rắp rồi lại bơ anh như vậy.
Chương 73: "Chúng ta tốt nhất… đừng quay lại."
Chuyến xe lại tiếp tục thêm một quãng, dù quãng đường đó cô không nói chuyện với anh, nhưng nghe cô vui vẻ nói chuyện với Tiểu Di qua điện thoại, anh tự cảm thấy trong lòng cũng được vui lây.
Nhìn cô cười, anh bất giác cũng cười theo.
Chiếc xe rốt cuộc cũng đưa cô đến nơi, mưa vừa lúc cũng tạnh bớt, Đường Thiên Tuyết tháo dây an toàn và bước xuống xe, cô chỉ quay lại nhìn anh vài giây để nói.
"Cảm ơn đã đưa tôi về."
"Đợi…"
Tô Dĩ Thần với tay ra, chưa kịp nói gì Đường Thiên Tuyết đã vô tư đóng sầm cửa xe lại, bộ dạng đúng là vô tâm không để ý đến bất cứ điều gì.
Tô Dĩ Thần bất lực tự cười nhìn theo hình dáng cô khuất dần vào chung cư.
Lúc đi vào thang máy và bấm số tầng, Đường Thiên Tuyết cũng không để ý lắm cho đến khi đột nhiên quay mặt qua và nhìn thấy Tô Dĩ Thần, cô giật mình như gặp phải ma mà bước lùi lại.
"Sao… sao anh lại đi theo tôi.
Tôi tự lên nhà được, anh về đi."
Tô Dĩ Thần mắt vẫn nhìn thẳng, dáng đứng hiên ngang, tay cho vào túi quần nói rất tự nhiên.
Chương 73: "Chúng ta tốt nhất… đừng quay lại."
"Anh đâu có đi theo em, anh cũng đang lên nhà mình thôi."
Tô Dĩ Thần đã nói thế, Đường Thiên Tuyết có chút xấu hổ vì còn tưởng anh không an tâm nên mới đi theo, cô cắn răng tự mắng mình đúng là ảo tưởng.
Cô cũng không còn gì để nói nữa, chỉ là có chút khó hiểu vì anh lại chịu mua nhà ở một nơi đã cũ như thế này.
Nhưng nơi này là chung cư, cũng không phải của một mình cô ở nên cô cũng không thể cấm đoán anh được.
Thôi thì anh có nhà ở đây thì đã sao, hàng xóm bình thường còn khó gặp mặt nhau nên nó không phải là vấn đề.
Nghĩ thoáng một chút, Đường Thiên Tuyết lại để cho anh ăn bơ.
Đến tầng của mình, cô nhanh chân bước ra trước.
Lúc mở cửa nhà đột nhiên lại có một cái bóng lớn che được cả người cô hiện lên cửa, cô phải gọi là ngay tức khắc quay lưng lại, lại thêm một lần nữa giật mình, cả người rụng rời như muốn ngã tựa vào cửa.
Tô Dĩ Thần đứng chình ình ngay phía sau từ lúc nào, đi cũng không nghe tiếng bước chân.
Đã lâu không gặp, anh đã tiến hóa thành loại người gì vậy chứ?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đường Thiên Tuyết bức xúc chỉ tay thẳng mặt anh.
Chương 73: "Chúng ta tốt nhất… đừng quay lại."
"Rõ ràng là anh đi theo tôi…"
"Bởi vì nhà của em thì cũng là nhà của anh."
Tô Dĩ Thần chen vào lời cô, không biết ngại là gì còn đưa tay ra đẩy cửa bước vào nhà, hệt như nhà của anh thật.
Đường Thiên Tuyết nhíu mày không đồng thuận, cô lẽo đẽo đi phía sau anh, giọng chưa đến mức tức giận, nhưng cũng không vui vẻ gì.
"Anh lấy ở đâu ra cái thói ngang ngược như vậy, không lẽ anh tính ở đây thật sao?"
Tô Dĩ Thần phớt lờ không đáp, anh ngang nhiên tháo áo khoác ngoài, tháo cả cà vạt đặt gọn lên sofa rồi ngã người nằm dài lên đó, anh nhắm mắt nhìn rất tận hưởng.
Nhìn cảnh tượng này mà Đường Thiên Tuyết đến mức cạn lời để nói với anh.
Nhưng nhìn anh cũng có vẻ mệt, hai ngày cô ở bệnh viện, anh cũng không nằm ngủ một cách đàng hoàng, còn thường xuyên giật mình thức dậy.
Giấc ngủ bị đứt quãng như thế, người có sức trâu bò như thế nào cũng nhanh chóng bị kiệt sức thôi.
Đường Thiên Tuyết thở dài, cô nghĩ lại, cô cũng không keo kiệt đến mức không thể cho anh một chỗ ngủ, dù sao anh cũng đã cứu cô một mạng, giúp cô bắt được Đường Mạn Đình, cứ coi như cô trả lễ lại cho anh vậy.
Chương 73: "Chúng ta tốt nhất… đừng quay lại."
"Được rồi, tôi chịu thua anh, anh muốn làm gì thì làm."
Tô Dĩ Thần có vẻ vừa ngả lưng đã ngủ ngay, nghe từng hơi thở đều đều là biết anh đang ngủ say đến mức nào.
Gió mang hơi ẩm lạnh luồn lách vào các khe hở của căn hộ khiến căn hộ cũng lạnh theo.
Đường Thiên Tuyết ngồi trên giường đột nhiên cảm nhận được cái lạnh từ chân truyền lên, cô nghĩ ngay đến Tô Dĩ Thần.
Sau đó không do dự liền ôm chăn đi rón rén ra phòng khách.
Cô nhìn anh thăm dò trước như sắp làm việc xấu vậy, vâng đó chính là xấu hổ.
Cô muốn đắp chăn cho anh, nhưng để anh biết được, cô không biết làm sao giải thích, chỉ sợ anh hiểu lầm cô còn quan tâm anh thôi.
Đường Thiên Tuyết sau khi xác nhận kỹ anh đã ngủ say sưa, cô mới nhanh chóng mở chăn ra đắp xuống cho anh, từng hành động cô làm đều rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ.
Như bước ra từ một bộ phim kinh dị, Tô Dĩ Thần mắt vẫn nhắm chặt nhưng bất thình lình lại bắt lấy tay Đường Thiên Tuyết.
Anh hơi dùng sức kéo cô xuống, làm cả người cô ngã đè lên người anh.
Đường Thiên Tuyết thật sự hốt hoảng, tim như muốn rớt ra như bị bắt gian tại trận, cô hồi hộp đến nổi thở phập phồng nói lắp bắp.
"Anh… chẳng phải anh…"
"Đường Thiên Tuyết…"
Tô Dĩ Thần bỗng nhiên gọi tên cô một cách nghiêm túc, bỗng chốc cô như có linh tính gì mà đó mà không có phản ứng gì nữa, hoàn toàn im lặng để lắng nghe.
Tô Dĩ Thần nghỉ vài nhịp, khi đã không còn một tiếng động nào, anh lại tiếp tục nói.
Giọng điệu hệt như đang thông báo một chuyện hệ trọng, anh nói.
"Anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta tốt nhất… đừng quay lại…".