Sáng hôm sau, Đường Thiên Tuyết theo thói quen đã rục rịch dậy rất sớm, nhưng không hiểu sao hôm nay cô thấy lười biếng mà nằm ngủ ráng thêm một chút, mà một chút của cô là đến tận khi mặt trời gần lên tới đỉnh.
Cô biết trời đã sáng nên đã cố mở mắt dậy, nhưng cơ thể cô như rã ra rất mệt mỏi chỉ muốn nằm thêm.

Đôi mắt hé mở lại tiếp tục nhắm, xoay đầu về hướng khác dựa vào thứ gì đó vừa vững vừa ấm để ngủ tiếp.
Đột nhiên, chỉ vỏn vẹn chừng vài giây sau đó mắt cô chợt mở to, hình như vừa rồi cô đã thấy… Tiểu Di.

Linh cảm cũng đang mách bảo có người đang nhìn cô chằm chằm.
Cổ họng của cô chuyển động lên xuống vì căng thẳng, cô chầm chầm quay người lại nhìn.

Dù là cô xoay người rất chậm, chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi quay người qua cô vẫn bị sự hiện diện của Tiểu Di làm cho giật bắn người suýt chút đã hét lên.
Đúng là con bé thật rồi, Đường Thiên Tuyết quả nhiên không nhìn lầm.

Con bé vẫn mặc trên người một chiếc đầm ngủ babydoll, đầu tóc rối xù, hình như cũng vừa mới thức giấc.
Đường Thiên Tuyết nhanh chóng ngồi dậy, cô cười cười gượng gạo hỏi.

Chương 80: Người bí ẩn
"Con… con dậy từ khi nào thế, sao không gọi mẹ dậy mà đứng đấy làm gì?"
Tiểu Di che miệng ngáp ngắn một cái mới đáp.
"Con cũng chỉ mới dậy thôi.

Mà bố Thần đến từ khi nào thế, sao bố mẹ lại ngủ ở sofa mà không vào phòng?"
Câu hỏi ngây ngô của một đứa con nít thôi, mà khiến Đường Thiên Tuyết phải vắt cả não ra để suy nghĩ.
Cô nhìn xuống Tô Dĩ Thần vẫn còn nằm ngủ ngon lành như thế, để một mình cô phải khó xử với Tiểu Di mà thầm chửi mắng anh.
"Cũng tại cái tên Tô Dĩ Thần này, tối qua say mèm còn nói bậy, đè lên người mình mà an nhiên ngủ quên cả một đêm làm người mình ê ẩm hết nên mới ngủ quên, kết quả là bây giờ bị Tiểu Di bắt quả tang đây.


Thật muốn cho anh ta một cái trận hả dạ mà."
Đường Thiên Tuyết nhớ lại chuyện hôm qua mà tấm tức trong lòng ngực.

Tối muộn hôm qua, sau khi anh nói ra câu đó, câu mà khiến cả mặt cô trở nên nóng bừng như muốn bóc cả khói, thì anh đột ngột ngồi bật dậy rồi hoán đổi vị trí của cả hai trong tích tắc.

Chương 80: Người bí ẩn
Đường Thiên Tuyết loay hoay, còn định cản lại cái ý định đen tối trong đầu anh lại thì đột nhiên anh lại gục xuống trên người cô rồi ngủ ngon lành.

Mặc dù như vậy thì tốt, anh không làm được gì quá giới hạn, nhưng lại báo hại cô gần như nguyên đêm phải chịu sức nặng từ anh, thật không dễ chịu gì.
Trong thâm tâm, nhân cách thứ hai của Đường Thiên Tuyết đang trỗi dậy rất dữ dằn, nhưng bên ngoài vẫn cô vẫn nở nụ cười tươi nhất có thể để đối phó với thắc mắc của con gái.

Cô nghĩ đại khái một lý do để ngụy biện cho qua chuyện.
"À, là do giường của nhà mình nhỏ quá, không đủ cho ba người đó mà.

Mẹ cũng không muốn làm con thức nên…"
"Nhưng sofa cũng rất nhỏ, bố mẹ nằm chung không thấy chật chội sao? Nhỡ đang ngủ mà bị ngã thì làm sao?"
Tiểu Di chỉ nói ra những gì mình thấy, con bé còn chẳng nghĩ được gì sâu xa nhưng lại khiến cho Đường Thiên Tuyết như bị chột dạ mà cứng miệng tạm thời.
"Bị con bé bắt bẻ nhanh quá rồi, phải nghĩ ra lý do khác thuyết phục hơn mới được."
Đường Thiên Tuyết bị đưa vào thế bí, nan giải đến mức chỉ muốn nước mắt chảy hai hàng thôi.

Cô đang thầm cầu nguyện có ai đó hãy đến giúp cô, dù là ai cũng được.

Chương 80: Người bí ẩn
Cô vừa nghĩ xong, thì đột nhiên phía sau lưng vang lên giọng nói của Tô Dĩ Thần, khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý mà giật nảy.
"Bố ôm chặt mẹ con rồi, sẽ không để mẹ con ngã đâu.


Vả lại, bố mẹ ngủ ở đâu cũng được, miễn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con là được."
Rõ ràng là anh đã tỉnh từ sớm, chắc chắn đã nghe hết những gì cô nói với Tiểu Di rồi, vậy mà cố ý đến bây giờ mới chịu mở mắt dậy, đã thế còn làm công sức cô đánh lạc hướng của Tiểu Di rơi xuống sông xuống bể.
Đường Thiên Tuyết gượng cười nhưng bên trong lại nghiến răng quay sang nói với anh với thái độ ẩn ý bực tức.
"Tô Dĩ Thần, anh nói linh tinh gì thế hả? Tiểu Di vẫn còn nhỏ đó."
Tô Dĩ Thần cười hòa nhã, anh vươn tay ra kéo hông cô lại, trên mặt nở nụ cười gian manh ngước lên nhìn cô mà thì thầm.
"Ý tứ của anh rất trong sáng, ngược lại, người có suy nghĩ đen tối là em đó.

Nhưng mà, anh rất thích."
"Anh…"

Chương 80: Người bí ẩn
"Anh…"
Đường Thiên Tuyết cắn môi, anh lại cố ý chọc cho cô xấu hổ đây mà, từ hôm qua đến giờ không biết cô đã đỏ mặt bao nhiêu phen rồi nữa.
Tiểu Di bỗng nhiên nhào đến ôm cả hai, trông mặt con bé còn vui hơn cả được ăn món yêu thích.
"Con cũng muốn được bố ôm nữa.

Hôm nay bố có thể cùng mẹ đưa con đi học không?"
Tô Dĩ Thần nhìn con gái bằng ánh mắt nuông chiều hết mực, anh đáp.
"Tất nhiên rồi."
Chỉ một ánh nhìn dịu dàng đối với Tiểu Di của Tô Dĩ Thần, dường như đã làm Đường Thiên Tuyết xí xoá hết mọi điều đáng ghét về anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh chưa từng đối xử tệ với Tiểu Di dù trước khi biết con bé là con ruột của mình, ngược lại còn đối xử tốt một cách bất ngờ nữa là đằng khác.

Mọi chuyện cứ như có một phép màu vậy, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể tin được.
…..


Chương 80: Người bí ẩn
Đưa Tiểu Di đến trường xong, Tô Dĩ Thần muốn đưa Đường Thiên Tuyết đi làm, cô cũng không từ chối, nhưng lại đưa ra yêu cầu.
"Tô Dĩ Thần, anh thả tôi xuống ở xa công ty một chút.

Lần trước anh đến đó làm náo loạn hết cả, làm tôi cứ bị người khác đem ra làm chủ đề bàn tán."
"Ai dám bàn tán về em, anh đuổi việc kẻ đó."
Tô Dĩ Thần rất ra dáng ông chủ quyền lực, nói nhẹ tênh không cần nghĩ.
Đường Thiên Tuyết khoanh tay nhanh chóng nhắc nhở, hình như anh đang lầm tưởng thì phải.
"Anh đâu phải là ông chủ, họ cũng không phải là nhân nhân viên của anh.

Anh nghĩ mình có thể thao túng được tất cả sao?"
Tô Dĩ Thần đột nhiên bật cười khiến Đường Thiên Tuyết nhăn mặt khó hiểu.
"Nếu em muốn thì ngày mai anh sẽ là ông chủ, đương nhiên em cũng sẽ trở thành bà chủ của những người dám đem em ra bàn tán.

Đến lúc đó không cần anh nữa, mà em muốn đuổi ai thì cứ việc."

Chương 80: Người bí ẩn
Đường Thiên Tuyết ngớ ngẩn người, đúng là một chút cô cũng không thể coi thường anh được.

Nếu mà anh mua công ty cô đang làm thật thì càng đưa cô vào thế khó xử, muốn yên bình sống qua ngày cũng thật khó.
Cô thở dài, không nên nghĩ đến chuyện hạ bệ anh nữa.
"Anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi."
Đi được thêm một quãng đột nhiên Tô Dĩ Thần nắm lấy tay cô, cô giật mình muốn rút lại nhưng đã bị anh nắm chặt mất rồi.
"Tô Dĩ Thần, anh tập trung lái xe đi."
"Tối nay chúng ta hẹn hò đi."
Anh bỗng nhiên đưa ra lời đề nghị, dù anh không nhìn nhưng vẫn khiến Đường Thiên Tuyết rất lúng túng, cô trả lời vội.
"Tôi, không có thời gian."
"Vậy nếu anh làm ông chủ thì em sẽ có thời gian?"

"Được rồi, tôi đi.

Vậy nên anh đừng làm gì hết.

Nhớ đấy."

Chương 80: Người bí ẩn
Tô Dĩ Thần cười cười ranh mãnh, đối với Đường Thiên Tuyết đúng là phải dùng chiêu mới được nghe lời thật lòng.
Vừa đúng lúc đến nơi, Tô Dĩ Thần vẫn không chịu buông tay.

Anh lại dừng sát cổng ra vào công ty như thế, Đường Thiên Tuyết thấp thỏm sợ bị nhìn thấy, liền quay sang hấp tấp hỏi anh.
"Anh muốn gì nữa đây?"
Tô Dĩ Thần không trả lời mà đưa một bên má về phía cô, Đường Thiên Tuyết có vẻ hiểu ý của anh, nhưng cô thẳng thừng từ chối.
"Anh đừng mơ, tôi không hôn anh ở đây đâu."
"Em càng chần chừ thì càng có nhiều người để ý hơn mà thôi."
Tô Dĩ Thần khích tướng khiến Đường Thiên Tuyết càng bối rối, bất chợt từ xa cô thấy có một đồng nghiệp của đang đi tới.

Cô phân vân, hay cứ nhắm mắt làm cho xong.
Nhân lúc người đồng nghiệp kia vẫn chưa để ý tới, cô nhanh chóng đưa người tới, rồi…
Tô Dĩ Thần lại cố ý xoay người đúng lúc này, khiến nơi cô vừa hôn phải lại là môi của anh.

Vậy mà thái độ của anh lại rất thích thú.
Anh giữ đúng lời, tay cũng nới lỏng ra, Đường Thiên Tuyết lập tức không chần chừ mà phóng nhanh khỏi xe.

Cô che môi lại, hai tai như muốn bốc hơi, thầm mắng anh.
"Tô Dĩ Thần, tên đáng ghét nhà anh."
Ở một góc trong quán cà phê gần đó, một người đội nón che gần nửa khuôn mặt trông rất thần bí đang nhìn về phía Đường Thiên Tuyết, đồng thời cũng nhấc điện thoại gọi cho một người khác, giọng nói rất nguy hiểm.
"Xác định được mục tiêu rồi, chuẩn bị hành động thôi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện