Hoắc Diêm khoanh tay, ông ta nhìn Đường Mạn Đình không rời mắt, sự thân thiết trong ánh mắt đã không còn.
Ông ta thở dài trước khi nói, như có điều gì đó không mong đợi mà ông ta biết rằng nó đang ở phía trước.
Dù sao mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, ông ta vẫn gọi Đường Mạn Đình bằng cái tên thân mật.
"Đình Đình à, không biết con có từng thấy vật này chưa?"
Hoắc Diêm vẫn còn giữ một niềm tin, dù rất nhỏ, ông ta đã nghĩ tới trường hợp Đường Thiên Tuyết đánh cắp sợi dây chuyền đó thì sao? Nên ông ta muốn xác nhận lại bằng cách này.
Ông ta vừa nói, vừa lấy ra trong ngực áo một chiếc hộp dài và mở nó ra trước mặt Đường Mạn Đình.
Đường Mạn Đình tiến lại gần, cô ta nhìn sợi dây chuyền trong hộp mà nghiêng đầu khó hiểu, giọng tỏ ra bực bội.
"Giờ phút này ông còn đưa tôi xem dây chuyền? Tôi không cần nó, mau đưa tôi ra khỏi đây đi."
Giọng của Đường Mạn Đình càng nói càng gắt gỏng.
Hoắc Diêm trong mặt vẫn rất bình tĩnh, kiên nhẫn hỏi lại.
"Ta hỏi đã từng thấy chưa?"
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
Giọng nói khàn đặc của ông ta nghiêm túc đến đáng sợ, Đường Mạn Đình lúc này cũng bị một chút khí thế của ông ta làm cho không dám to mồm nữa.
Cô ta lắp bắp.
"Chưa… chưa từng thấy.
Tôi đời nào lại đeo thứ rẻ tiền này lên người chứ?"
Đường Mạn Đình liếc hoáy sợi dây chuyền có vẻ coi khinh.
Dù đang trong ngục tù, người hôi hám rách rưới nhưng cô ta vẫn không quên tỏ ra thanh cao, nghĩ mình còn là thiên kim nhà tài phiệt cao quý.
Hoắc Diêm nghe câu trả lời xong thì lặng người mất vài giây, gương mặt ông ta sa sầm xuống.
Sau đó bàn tay từ từ đóng chiếc hộp lại, đưa nó nhẹ nhàng trở lại trong ngực áo.
Quả thực như Đường Mạn Đình nói đúng, sợi dây chuyền này trông có vẻ rẻ tiền, nếu vậy Đường Thiên Tuyết còn đánh cắp nó làm gì chứ, chỉ còn một khả năng.
Hoắc Diêm đột nhiên ngẩng mặt với một biểu cảm khác hẳn, trước mặt ông ta không phải là đứa con gái ông mà ông ta coi như báu vật, ánh mắt nhìn người trước mặt không khác gì nhìn những kẻ dưới chân mình.
Đường Mạn Đình thấy có gì đó kỳ lạ, dường như chiêu đem Dụ Lam Lam ra làm lá chắn không còn mấy tác dụng nữa.
Cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng, run sợ sẽ bị Hoắc Diêm bỏ rơi.
Nên nhanh chóng bày ra vẻ ăn năn với khuôn mặt thảm hại đáng thương.
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
"Bố, con sai rồi.
Tại vì con bị ức hiếp, con tủi thân, ức chế quá nên mới nói như thế.
Bố đừng giận mà nhanh nhanh đưa con ra ngoài đi, con sẽ là con gái ngoan nghe lời bố."
Đường Mạn Đình có xuống nước hết lời thì thái độ của Hoắc Diêm cũng không có dấu hiệu xoay chuyển, thậm chí cô ta còn cảm nhận được trong ánh mắt của ông ta thực sự lạnh lẽo, không còn vẻ bao dung như trước.
Cô ta không hề biết vấn đề nằm ở sợi dây chuyền nên vẫn loay hoay lấy lòng ông ta.
Đột nhiên ông ta nói.
"Đường Mạn Đình cô vẫn là Đường Mạn Đình, chưa bao giờ là họ Hoắc."
Nói xong ông ta liền xoay người dứt khoát đi thẳng.
Đường Mạn Đình chẳng hiểu gì cả, nhìn thấy ông ta bỏ đi dù cô ta đã hạ giọng hết mức, cảm thấy mọi công sức đều đổ sông đổ bể, cô ta liền tức giận, xông sát vào kính mà hét lớn.
"Hoắc Diêm, ông nói vậy có ý gì? Chính ông tự nhận là bố của tôi mà, ông phải có trách nhiệm đưa tôi ra khỏi đây, nghe không? Ông đứng lại đó…"
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
Đường Mạn Đình kích động gào thét như muốn phá vỡ tấm kính mà chạy ra nói chuyện với ông ta, nhưng ông ta vẫn không dừng bước, còn không muốn ngoái đầu lại nhìn.
…..
Bên phía Tô Dĩ Thần, Thính Văn vừa nghe điện thoại của người theo chân Hoắc Diêm liền quay trở vào báo cáo với anh.
Nghe xong, Tô Dĩ Thần liền nhăn mặt như phát hiện ra điều gì đó, anh lẩm lẩm mấy từ.
"Dây chuyền, không phải họ Hoắc?"
Anh nghiến răng, nắm đấm đập xuống bàn tưởng như anh chỉ thêm một phần lực nữa mặt bàn cũng có thể nức ra, anh bất chợt đứng bật dậy.
"Chủ tịch, anh định đi đâu?"
"Đến gặp Hoắc Diêm."
Tô Dĩ Thần không tin Hoắc Diêm không giấu Đường Thiên Tuyết, sợi dây chuyền đáng ngờ kia có thể là của Đường Thiên Tuyết.
Và vì sợi dây chuyền đó nên mấy ngày gần đây ông ta đã thay đổi thái độ chăng? Tô Dĩ Thần gần như lờ mờ đoán ra được toàn bộ.
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
Hoắc Diêm ngang nhiên làm lộ ra dấu hiệu cho biết ông ta đã bắt cóc Đường Thiên Tuyết như thế hẳn là đang bỡn cợt Tô Dĩ Thần.
Bộ dạng của Tô Dĩ Thần hùng hổ như vậy, e là lần này anh đến đòi người, nếu đòi không được anh sẽ dở cả nhà ông ta lên mất.
Từng bước đi của Tô Dĩ Thần đều mang theo sự nóng lòng, vội vàng.
Nhưng bất chợt anh dừng bước một đột ngột, hai chân mày nhíu chặt lại nhìn kẻ ngáng đường ngay trước mặt.
Là một cô gái đội nón rộng vành, mang giày cao gót và mặt bộ đồ nâu ôm sát, trên cổ có đeo mấy vòng ngọc trai, chắc chắn không phải là nhân viên.
Tô Dĩ Thần không có thì giờ cho những thứ vớ vẩn này, anh dịch sang một bên để đi tiếp, nhưng cô gái này dường như cố ý chắn đường của anh.
Đôi môi đỏ chót của cô ta nhếch lên, tay đưa lên từ từ tháo chiếc kính râm xuống, thốt lên giọng lả lơi.
"Anh Dĩ Thần, anh quên em rồi sao?"
Giọng nói này, tuy không có gì đặc biệt nhưng Tô Dĩ Thần cũng không đãng trí đến nỗi quên mất kẻ từng ăn nhờ ở đậu trong nhà mình.
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
"Tô Hân Nghiên?"
Đúng là Tô Hân Nghiên, từ hơn nửa năm trước, hai mẹ con của cô ta bị đuổi ra khỏi Tô gia thì cô ta cũng biến mất tăm, anh thậm chí còn quên sự tồn tại của cô ta.
Thế mà bây giờ cô ta lại xuất hiện trong bộ dạng với khuôn mặt dày cộm lớp trang điểm còn cố tình ăn mặc tỏ ra quyến rũ kia, thật không biết cô ta lại tính giở trò gì.
Đột nhiên cô ta cười điệu nghệ như cố tình.
"Anh Dĩ Thần à, anh vẫn gọi em là Tô Hân Nghiên sao? Em vốn là Vương Hân Nghiên, bây giờ em cũng đã lấy lại họ Vương rồi."
Nói xong, cô ta lại che miệng cười tiếp.
Nhưng quyến rũ, thu hút đâu không thấy, chỉ thấy gương mặt của Tô Dĩ Thần nhìn cô ta cực kỳ khinh bỉ.
"Cút ra, đừng đứng đây nói linh tinh làm mất thời gian của tôi."
Anh nói chuyện với cô ta với một vẻ lạnh nhạt, thô lỗ như vậy, cô ta siết chặt tay cắn răng chịu đựng.
Nhưng khuôn mặt mà miệng lúc nào cũng nhếch nhếch cười của cô ta vẫn luôn giữ trên mặt.
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
Cô ta trừng mắt nhìn anh với một vẻ thách thức.
"Vậy… anh không sợ mất Đường Thiên Tuyết sao?"
Làm ra một vẻ ngây thơ như vô tình nói ra, cô ta đã thành công làm chọc tức Tô Dĩ Thần.
Anh không câu nệ mà ngay tức khắc bóp chặt lấy cánh tay của cô ta, anh gằn giọng nói.
"Đường Thiên Tuyết đang ở trong tay cô?"
Vương Hân Nghiên bị anh bóp chặt tay muốn vỡ xương ra, gương mặt nhăn nheo lại vì đau, nhưng có vẻ cô ta vẫn không sợ mà ngang nhiên trả lời.
"Đúng."
Tô Dĩ Thần tiếp tục siết mạnh hơn nữa, nhắc đến Đường Thiên Tuyết làm anh không thể bình tĩnh được.
"Vậy cô ấy đang ở đâu? Không nói thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của cô."
Tô Dĩ Thần chắc chắn không nói đùa, nhưng Vương Hân Nghiên thừa biết Đường Thiên Tuyết là điểm yếu của anh nên dù có sợ hãi, cô ta vẫn rất điềm nhiên nói, thách thức ngược lại.
Chương 88: Vương Hân Nghiên trở lại
"Anh Dĩ Thần, anh giết em rồi, thì Đường Thiên Tuyết cũng…"
Cô ta đưa lưỡi ra dùng răng cắn nhẹ vào để diễn tả cho anh biết, anh mà giết cô ta, thì Đường Thiên Tuyết cũng không giữ được mạng.
Để có tính thuyết phục hơn, Vương Hân Nghiên lấy hình Đường Thiên Tuyết bị nhốt ở một nơi tối tăm ra cho anh xem.
Không thể lầm được, đó đích thị là Đường Thiên Tuyết, chụp rất rõ mặt, hơn nữa chắc chắn không phải hình ghép vì bộ đồ y hệt với bộ cô đã mặt vào ngày hôm đó.
Tô Dĩ Thần căng mắt ra đến đỏ, anh bóp nát tấm ảnh trên tay, trừng mắt nhìn Vương Hân Nghiên.
"Cô đã làm gì cô ấy rồi, nói…"
Tô Dĩ Thần hét lớn muốn đinh tai, Vương Hân Nghiên cũng trừng mắt lại với anh, gương mặt nham hiểm nói.
"Cô ta hiện tại vẫn chưa bị làm sao, nhưng… nếu em có một vết thương thì cô ta ngay lập tức phải nhận lại gấp bội.
Anh biết không, cô ta đang đeo trên mỗi chân một cục tạ, còn có vài người vai u thịt bắp canh giữ, nên là một tỉ phần trăm cô ta không thể thoát đâu.
Hơn nữa, em chỉ cần huýt một tiếng, anh có tin ngay sau đó sẽ có người gửi đến anh một miếng thịt trên người cô ta hay không?".