Tô Dĩ Thần nhìn Vương Hân Nghiên như muốn nghiền nát cô ta ngay lập tức, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn trái ngược.
Anh từ từ buông lỏng tay rồi thả cô ta ra, vì an nguy của Đường Thiên Tuyết là trên hết, anh có nhịn một chút trước loại người này cũng không hề hấn gì.
"Không phải tự dưng cô lại đến đây, nói đi, cô muốn tôi làm gì mới trả tự do cho Đường Thiên Tuyết.
Cô muốn tiền?"
Vương Hân Nghiên nhìn anh bày ra bộ dạng nhúng nhường chưa từng thấy mà vô cùng thích thú.
Thật không ngờ có một ngày, Tô Dĩ Thần lạnh lùng khó gần này lại không dám làm gì cô ta càng khiến cô ta mỗi lúc càng muốn kiểm soát mọi thứ của anh, tất cả mọi thứ.
Vương Hân Nghiên nhếch môi cười, trông mặt vừa tà vừa đểu cất lời.
"Em không cần tiền, mà chỉ cần anh đáp ứng hai điều của em thôi.
Anh làm được thì Đường Thiên Tuyết an toàn, nếu không thì… em không đảm bảo đâu nha."
Vương Hân Nghiên đưa ngón trỏ đụng chạm vào người Tô Dĩ Thần, cô ta phồng má gắng gượng nói cho thật dễ thương, miệng hơi cười, mục đích chính chỉ để khiêu khích anh.
Tô Dĩ Thần vẫn hạ mình hết mức, kiềm nén cơn giận mà bình tĩnh nói.
"Hai điều gì?"
Tô Hân Nghiên cười phá lên rất sảng khoái, như cô ta đang từng bước, bước lên đỉnh vinh quanh vậy.
"Đơn giản lắm, một là anh nói cho em biết mẹ em đang ở đâu…"
"Không thành vấn đề."
Tô Dĩ Thần gắp gáp đáp ứng điều kiện đầu tiên của cô ta không hề do dự, bởi vì cái mạng quèn của Vương Lan Chân thì chẳng là gì so với sự an toàn của Đường Thiên Tuyết hết.
Vương Hân Nghiên bị ngắt lời, cô ta bĩu môi, nhướng mi mắt gật đầu nhẹ, nhìn biểu cảm cũng chẳng biết đang vui hay buồn.
Nhưng Tô Dĩ Thần cũng không để tâm.
Cô ta đột nhiên áp sát người anh, lẳng lơ đặt tay lên ngực anh vuốt vuốt, còn ngước mắt lên nhìn anh hững hờ.
"Anh chưa nghe điều kiện thứ hai đã vội vàng như vậy rồi sao, anh phải chắc đó nha."
Tô Dĩ Thần trầm giọng xuống hết mức, sự chậm chạp huyên thuyên của Vương Hân Nghiên khiến anh nôn nao bực tức, nhưng anh cố ém nó xuống đến mức khó chịu mà buông lời cộc cằn.
"Đừng phí lời."
Vương Hân Nghiên biết anh không chịu nổi nữa, cô ta cũng không dây dưa thêm, trong lòng cô ta thực ra đang rất vội vàng muốn mọi dự tính nhanh chóng được thực hiện, cô ta không lằng nhằng nữa mà nói thẳng.
"Điều thứ hai chính là… anh phải cưới em.
Thế nào?"
Nói xong cô ta vểnh mặt lên nhìn xem sắc mặt của Tô Dĩ Thần, cô ta tò mò muốn biết được phản ứng của anh, nghĩ thầm sẽ rất thú vị đây.
Tô Dĩ Thần nhìn cô ta vài bước giây, hai hàng chân mày chưa từng giản ra, ánh mắt nhìn cô ta có chứa chút gì đó kinh tởm.
"Cô… đúng là bệnh hoạn."
Vương Hân Nghiên bỗng chốc cười phá lên như kẻ mất trí, nhưng cô ta không những không biết xấu hổ mà còn lớn giọng nói.
"Bệnh hoạn? Anh và em không cùng huyết thống, cưới nhau thì cũng đâu có trái với luân thường đạo lý? Hay… anh còn nghĩ em là em gái của anh? Lạ thật, từ trước đến giờ anh chưa từng công nhận em mà."
Cô ta nửa nói nửa cười, câu nào cũng sặc mùi bỡn cợt.
Bàn tay Tô Dĩ Thần siết chặt kêu thành tiếng, thật sự muốn cho cô ta biến mất ngay lập tức.
Vương Hân Nghiên nhìn xuống tay của anh, thoạt đầu cô giả vờ sợ sệt mà bước lùi lại, sau đó liền lật mặt, giọng điệu yếu mềm nhưng miệng lại nửa nhếch lên cười nói.
"Ấy, anh định đánh em sao? Đừng quên những gì em vừa nói.
Đường Thiên Tuyết vẫn còn nằm trong tay của em."
Tô Dĩ Thần quả thật không dám động tay vào Vương Hân Nghiên, tất cả vì bảo toàn cho của Đường Thiên Tuyết.
Bởi lẽ cô ta bây giờ không khác gì kẻ điên thích làm loạn, chuyện cô ta làm hại Đường Thiên Tuyết là rất có thể, nên tuyệt đối anh không được manh động.
Thấy Tô Dĩ Thần vẫn đứng im nghĩ ngợi điều gì mà vẫn chưa đưa ra câu trả lời, Vương Hân Nghiên có phần gấp gáp nói.
"Em cho anh mười giây để suy nghĩ, nếu quá mười giây, anh có giết em cũng không sao, vì con đường đi xuống địa ngục của em sẽ không cô đơn đâu."
Cô ta mỗi câu đều lấy tính mạng của Đường Thiên Tuyết ra doạ anh khiến anh càng lúc càng sôi sục, ghét cay ghét đắng cô ta hơn, nhưng vẫn không thể ra tay với hạng người này khiến anh bứt bối vô cùng.
Vương Hân Nghiên bắt đầu đếm, anh chỉ muốn bóp lấy cuống họng đó rồi cho cô ta câm nín vĩnh viễn đi thôi.
Mỗi giây cô ta thốt ra, Tô Dĩ Thần càng gồng người hơn.
Đây là việc bắt buộc, anh không có sự lựa chọn nào khác.
Vương Hân Nghiên đếm đến giây thứ mười, Tô Dĩ Thần mới có thể thốt nên câu trả lời, anh nói rất dứt khoát như đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng chỉ trong mười giây ít ỏi.
"Được, tôi sẽ cưới cô.
Đừng quên những gì cô đã nói."
Vương Hân Nghiên thật không ngờ anh có thể đồng ý nhanh như vậy, nhưng đó cũng là ý muốn của cô ta nên cô ta rất vui, không nhịn được liền cười toe toét miệng.
"Vậy, chúng ta chụp một tấm hình làm kỷ niệm đi."
Nói xong, như đã chuẩn bị từ trước, cô ta bước đến dựa sát vào người anh và giơ điện thoại lên, đột nhiên cô ta nhón chân rồi hôn sượt vào má anh một cái, tay cùng lúc bấm chụp, thế là cô ta đã có một bức ảnh ưng ý.
Cô ta vui vẻ nhìn nó, còn Tô Dĩ Thần thì không hề động đậy, anh như biến thành một con rô bốt chỉ biết làm theo, chịu đựng sự sai khiến của kẻ ác, đối với anh đó là sự sỉ nhục, anh sẽ không bao giờ quên.
Vương Hân Nghiên thấy anh phối hợp như vậy, đột nhiên trong đầu nảy sinh vài ý nghĩ tự luyến.
Có khi nào, Tô Dĩ Thần đã bắt đầu thấy hứng thú với diện mạo trưởng thành quyến rũ này của cô ta không?
Cô ta tự cười trong khi nghĩ ngợi, rồi vui vẻ đặt tay lên vai anh, ve vuốt thân mật.
"Hôm nay tới đây thôi, em phải đi đây, phải về nhà… chuẩn bị cho đám cưới thế kỷ của chúng ta."
Cô ta hà hơi vào tai anh như một cách để câu dẫn, để anh không thể loại bỏ cô ta ra khỏi tâm trí, thậm chí sẽ phát điên khi cô ta không có ở bên cạnh.
Đó hoàn toàn là mẫu người đàn ông mà cô ta thích và cô ta đang cố gắng biến Tô Dĩ Thần trở thành người như thế, người có thể phục tùng dưới chân cô ta như nữ hoàng.
Vương Hân Nghiên làm bộ luyến tuyến rời đi, trước khi xoay người hẳn, cô ta còn không quên chốt hạ.
"Em biết anh sẽ cho người theo dõi em, nhưng đừng có làm như vậy.
Anh có muốn Đường Thiên Tuyết bị xé nát bởi mấy tên đàn ông kia không?"
Đe doạ, thách thức, chỉ có bấy nhiêu đó, Vương Hân Nghiên tự tin rằng, ngày nào Đường Thiên Tuyết còn trong tay cô ta, thì ngày đó cô ta không có gì để sợ Tô Dĩ Thần cả.
Khi Vương Hân Nghiên đã đi xa, Thính Văn mới từ bên trong văn phòng bước ra, dĩ nhiên, anh ta đã nghe toàn bộ câu chuyện.
Tô Dĩ Thần rút khăn tay từ trong túi áo, lau mạnh vào vị trí mà Vương Hân Nghiên chạm vào, người không ngoảnh lại, chỉ chăm chăm lau sạch toàn bộ, anh nói.
"Thính Văn, đã nghe hết rồi chứ?"
"Vâng chủ tịch, tôi biết phải làm gì rồi."
Thính Văn và Tô Dĩ Thần giống như chỉ nói chuyện bằng suy nghĩ, không hỏi hang lằng nhằng, Thính Văn đã ngay lập tức hiểu ý của Tô Dĩ Thần, nói xong liền đi ngay không để chậm trễ một giây.
Tô Dĩ Thần vứt chiếc khăn vừa lau xuống sàn, lấy mũi giầy nghiền nát nó không một chút tiếc nuối, ánh mắt nhìn về phía Vương Hân Nghiên đã đi qua trước đó, ánh lên tia sắc bén như con dao vừa mài, giọng điệu tột cùng khinh miệt.
"Hừm, sâu bọ.".