Tiết trời lạnh dần, mùa đông sắp tràn về.

Trong phòng bếp, phát ra tiếng bát đĩa rơi xuống sàn nhà, ‘Ba… Ba…’, người giúp việc nghe thấy vội vàng quay lại.

“Tiểu thư, để tôi, cẩn thận làm mình bị thương.” Người giúp việc lo lắng nói.

“Không sao, tôi cúng muỗn làm đồ ăn cho ông nội ăn, chính tay mình làm mới có thành ý.”Cô mỉm cười nói, bột mì vương vãi khắp nơi, trên mặt của cô cũng có.

“Nếu em cứ như thế này, có phải muốn đốt cháy phòng bếp hay không?” Tiếng nam giới từ phía sau truyền tới, Lẫm Lạc tự vào cửa bếp đã lâu, nhìn thấy tất cả xảy ra. Vẻ mặt Tiểu Mễ rất chăm chú, cũng không phát hiện ra hắn, mà hắn cũng có chút tham lam ngắm nhìn cô, không lỡ lên tiếng quấy rầy.

“Thiếu gia” Người giúp việc kêu lên.

“Cô đi ra ngoài đi.”Lẫm Lạc khẽ xua tay.

“Vâng, thiếu gia.” Người giúp việc cúi đầu lui ra ngoài.

“Anh… Anh đứng đó từ lức nào?” Tiểu Mễ thật muốn độn thổ, hắn luôn như ma quỷ xuất hiện vậy, mỗi lần cô đều bị hắn bắt gặp đang làm trò hề, cô thật không cam tâm a.

“Em nói xem?” Khóe miệng khẽ giương lên.

Hắn bước chậm rãi tới gần cô, Tiểu Mễ theo bản năng lui lại mấy bước, tời khi đụng phải bàn ăn. Hai tay Lẫm Lạc đặt trên bàn giữ cô ở giữa, không gian bỗng tràn ngập không khí thân mật.

“Anh… Anh… Anh muốn làm gì?” Tiểu Mễ thấy gương mặt tuấn tú của hắn ngày càng tới gần, vội vàng hỏi, trong lòng có chút nóng, gương mặt theo đó cũng nóng theo, hai má đỏ dần.

Hắn im lặng nhìn cô, khóe miệng tà mị nhếch lên, vẻ mặt nặng trĩu, dường như muốn trừng phạt cô.

Trong khoảng thời gian này, cô cố ý tránh né hắn, cố ý giữ khoảng cách với hắn, cái khiến hắn không thể chịu đựng nhất chính là, cô lại thân thiết với Tạ Khải như vậy. Đối với hắn chỉ sợ tránh không kịp, đối xử với hắn giống như thú dữ vậy.

Cô cảm thấy có chút sợ hãi, nhắm chặt mắt, giống như đà điểu chôn đầu dưới lòng đất, người khác sẽ không nhìn thấy.

Thấy phản ứng của cô, hắn vừa buồn cười vừa tức giận, cô thế nhưng lại sợ hãi sự tiếp cận của hắn. Quên đi, xem cô đáng yêu như vậy, căn bản không thể phạt cô. Lẫm Lạc mềm lòng, mặc kệ cô nghĩ như thế nào, làm như thế nào, đều tùy tâm cô đi vậy. Hắn đưa tay lau nhẹ nhè các vết dơ trên mặt, nói: “Sao mặt lại toàn bột mì thế này?” Tiếng nói ôn nhu, ánh mắt tươi cười khó mà nhận ra.

Nghe hắn nói, Tiểu Mễ mở to mắt, không thể tin được ác ma trước mắt lại ôn nhu nhu vậy, hắn ôn nhu vỗ về như vậy giống nưh mạnh mẽ mê hoặc cô.

Ngón tay xao nhẹ lên cánh môi hông nhạt, cô cứ như vậy bị cuốn hút. Vẻ mặt mê man, ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, hắn quả thực xứng đáng là đệ nhất mỹ nam a! (Ốc: chậc, đệ nhất zai đẹp và đệ nhất mê zai a =)))

“Nước miếng chảy ra rồi kia.” Lẫm Lạc hết cách khẽ nói, Vẻ mặt Tiểu Mễ thực sự là khoa trương rồi.

Cô lập tức đa tay sờ miệng, nói:”Không có a, không có chảy nước miếng.” Nói xong cô mới giật mình, chảy nước miếng? Cô bị hắn mê hoặc, thiếu chút nữa nước miếng sẽ chảy ra, thật sự là điên mất rồi. Gương mặt lập tức đỏ bừng lên, thật là muốn độn thổ mà.

Gương mặt cô đỏ bừng không biết nên chui vào đâu,  Lẫm Lạc đắc ý cười, nói sang chuyện khác: “Để anh dậy em.”

Vả mặt cô ngỡ ngàng nhìn hắn, “Anh, anh biết làm bánh ngọt?”

“Không phải có sách sao? Nhìn thì sẽ biết làm thôi.” Không biết sao lại xuất hiện một cuốn sách ở trên tay Lẫm Lạc

“Cái gì? Chỉ cần nhìn thôi sao, anh cũng đâu phải thiên tài.” Tiểu Mễ nghi ngờ nhìn hắn.

“Anh sẽ làm mẫu cho em xem.” Vẻ mặt Lẫm Lạc nghiêm túc, xắn tay áo lên chuẩn bị trổ tài.

“Tốt, em xem anh làm thành cái gì đây.” Rốt cuộc cũng có cơ hội giễu cợt hắn, hắc hắc, vẻ mặt cô đắc ý, chờ chế giễu hắn.

Ngoài cửa, Tiểu Mạn cười đến thần bí, bà ở ngoài cửa nhìn trộm, còn có một máy quay phim đặt trên tủ bát, quay được hết quá trình làm bánh ngọt ngào của hai người.  Ai nha, vự chồng son a, chính là vợ chồng mới cưới a, thật ngọt ngào, khiến người ta hâm mộ chết đi được. Tiểu Mạn nhìn hai đứa trẻ một cách tinh quái, không biết trong lòng bà lại đang có âm mưu đùa giỡn gì.

“Oa~~ thật ngon a.” Ánh mắt Tiểu Mễ sáng lên, cầm lấy bánh ngọt của Lẫm Lạc làm, cắn từng miếng từng miếng. Chỉ cần đọc sách cũng có thể làm ngon như vậy, thật sự là thiên tài, cô nói thầm trong lòng, không có nói ra ngoài, không làm hắn phổng mũi. Vốn định chế giễu, ngược lại  xấu hổ muốn chết a.

Hắn kiên nhẫn  dạy cô làm bánh ngọt, thoạt nhìn hai người thật tình cảm, tuấn nam mĩ nữ trời đất tạo thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện