Vương Lang mở mắt, trước mặt hắn là một núi thịt, không, là một người to lớn, đang ngồi chồm hổm trên miệng hố cầm cây gậy dài chọt Vương Lang. Người này cao phải tới hơn hai mét rưỡi, toàn thân lúc nhúc là thịt, trang phục rộng hết cỡ cũng không che hết được từng khấn mỡ lòi ra bên ngoài. Nhìn như bản phóng đại của con lật đật. Từ xa nhìn vào dám có người tưởng hắn là tinh thú hệ đười ươi.
Nhìn kỹ gương mặt tròn trịa của người đó, có lẽ là một thanh niên. Gương mặt nhìn hiền lành, lông mày đậm, râu ria ra lún phún vài sợi, lớp bọng mỡ trên má rung rung, không cười cũng thấy được hai má lúm đồng tiền. Khi thấy Vương Lang mở mắt, hắn nở nụ cười vui vẻ thật tâm, nhìn như gương mặt của ông thần mập mạp nào đó, hay được mấy người làm ăn thờ trong nhà.
Người đó đứng dậy, nhìn quanh một chút rồi lục đục chạy đi, Vương Lang thấy rõ mặt đất đang rung rinh theo bước chân của hắn, lúc quay lại thì tay người đó cầm tấm da thú trơn lẳng, nhìn là biết phải từ tinh thú cấp bốn trở lên, phủ trên mình Vương Lang:
_ Ngươi có bị gãy xương gì không, nếu không thì nháy mắt, ta sẽ khiên ngươi lên.
Vương Lang nháy mắt, cảm thấy bản thân mình cũng còn may. Người ta hay nói trông mặt bắt hình dong, tên mập trước mắt này, nhìn là biết không phải người xấu. Thấy vẻ vụng về, lúng túng của hắn khi phải cố nhẹ nhàng khiên mình lên. Vương Lang có chút cảm kích.
Chật vật mãi hai người mới rời khỏi được cái hố. Lớp đất đá bị lõm xuống, khi tên lớn xác kia đặt chân vào, thì bị chài xuống, không cách nào làm điểm tựa vững chắc được.
Đặt Vương Lang nằm ngay ngắn trên mặt đất, mập mạp vừa lau mồ hôi vừa nói:
_ Ta có việc phải đi vào Nha Trang thành, hay để ta mang ngươi tới đó luôn, cũng sắp tới rồi, để tìm thầy thuốc cho ngươi.
To xác kia nói xong thì đi đốn mất nhành cây, tạo thành cái bệ đơn giản, đặt Vương Lang lên rồi cột dây kéo đi, tay cầm dây tay vác gậy sắt trên vai. Nhìn nhẹ nhàng như kéo xe nôi em bé, thỉnh thoảng vung mạnh tay quá làm cái bệ lướt nhanh tới phía trước, khiến Vương Lang tuột xuống sém rớt, người kia phải chỉnh lại vị chí ngay ngắn rồi mới kéo tiếp.
Vương Lang vẫn đang trong quá trình phục hồi, im lặng để tên mập kia lăn xăn muốn làm gì thì làm. Hành động của hắn tuy vụng về nhưng đầy nét quan tâm. Ấn tượng nhất là lúc hắn hạ mấy cành cây xuống, thân cây to bằng bắp đùi mà hắn vặt nhẹ nhàng như hái ớt, hoàn toàn chỉ dùng đến sức mạnh cơ bắp, cái thây khổng lồ kia cũng không phải là vô dụng.
Có vẻ do đã lâu không nói chuyện với người khác, hắn rôm rả nói đủ chuyện trên trời dưới đất, mặc Vương Lang có nghe hay không, đôi lúc còn vung tay chân lúc hồi tưởng,khiến Vương Lang lăn tròn như con quay, mỗi lần như vậy tên mập lại ríu rít xin lỗi, được một chút thì lại bắt đầu hồi tưởng tiếp. Khiến Vương Lang nghĩ nằm trong cái hố kia vậy mà tốt hơn, ít nhất cũng được bình yên mà ngủ.
Tên khổng lồ kia tên là Trương Phóng, tạm có thể coi là người dòng chính của Trương gia, chính xác lúc này thì được coi là thế hệ thí luyện mới của Trương gia, nếu thành công mới được ghi tên vào gia phả dòng chính, nếu không chỉ tính là thành viên chi hệ. Chuyện này phải nói về quy định nhiều đời của Trương gia.
Nói tới người của Trương gia, bất kỳ người nào, dù là bá tánh bình thường hay lớp tinh anh đã khai mở, đều phải giơ một ngón cái lên mà trầm trồ thán phục. Bất kì bản hiệu nào mà có lá cờ khắc chữ" Trương " gia huy của Trương gia, họ đều chỉnh đốn trang phục cho tươm tất, rồi mới nghiêm trang bước vào.
Để có được chỗ đứng như vậy trong lòng mọi người, phải nói đến sự hi sinh bao đời nay của Trương gia dành cho nhân loại.
Từ nhiều đời trước, người Trương gia đã coi trọng võ học và tinh thần thượng võ. Con cháu gia tộc lấy sức chiến đấu và hai chữ chính, nghĩa để tạo nên chỗ đứng của mình. Bước ra từ cổng Trương gia, không có người yếu nhược, không có kẻ tiểu nhân, chỉ có nam nhân hùng mang vạn trượng, nữa nhân cũng là bậc hào kiệt đương thời.
Trương gia chỉ có một học viện cơ giới sư, chủ yếu là để nghiên cứu những thiết bị phù hợp với phương pháp tác chiến dũng mãnh của Trương gia, thiên về tấn công liều chết, hơn là phòng hộ ẩn nấp.
Số học viện cơ giới sĩ có tới sáu, trong các cuộc thi chiến sĩ liên học viện, tất cả đều đạt thành tích tốt, là đối thủ đáng gờm, cần quan tâm đầu tiên của các học viện đối đầu. Học viên tốt nghiệp, đều tham gia quân đội, hay các vị trí tương đương, ví như dạy dỗ, rèn luyện. Nếu như có thể đứng dưới lá cờ của Trương gia, tâm luôn mang một chữ chiến, lấy chiến đấu làm con đường, chiến trường làm mộ chôn, chiến thắng là quan tài vinh danh. Người Trương gia hiếm khi được vẹn xác mà nằm trong quan tài.
Trương gia là gia tộc có nghiên cứu chuyên sâu nhất về các phương pháp chiến đấu, từ võ học của võ sĩ, võ sư. Đến phương pháp nâng cao hiệu suất của cơ giới sĩ. Hay phương pháp rèn luyện thân thể, lấy da thịt làm vũ khí của bất kỳ chiến sĩ nào.
Hiện nay, đại tướng quân ba sao Trương Phá Thiên, chỉ huy của quân đoàn trang bị hạng nhẹ cận chiến cơ giới Phượng Hoàng, một trong bốn quân đoàn chủ lực của nhân loại, cũng là quân đoàn lập nhiều chiến công nhất, số chiến sĩ hi sinh nhiều nhất, là ca ca ruột của gia chủ Trương gia, Trương Diệt Vân. Không mấy ai biết rõ về năng lực chiến đấu của gia chủ Trương Diệt Vân, nhưng với một gia tộc lấy nắm đấm làm tiếng nói, hiện vẫn chưa có người dám lên tiếng nghi ngờ. Nghe nói năm xưa hai huynh đệ họ vì muốn nhường nhau chức gia chủ, " nói chuyện " thân tình với nhau suốt mấy ngày, đống ao hồ núi lở ở ngoại vi từ đường của Trương gia, cũng nhờ vậy mà có. Hố lớn nhất trở thành hồ nước, người yếu yếu chèo xuồng nửa ngày chưa chắc qua được nửa đường.
Trương gia không kinh doanh thiết bị tinh thần cơ giới, nguồn thu chủ yếu của Trương gia là từ tài nguyên ngoài vũ trụ, quân công và các diễn võ trường. Diễn võ trường là nơi dạy dỗ và tổ chức thi đấu, rèn luyện của các chiến sĩ. Không có bất kỳ phân biệt hay kì thị nào với người muốn tham gia, dựa vào năng lực của ngươi, chỉ cần có đủ ý chí, sẽ được đào tạo theo hướng phù hợp nhất, tốt nhất. Những người bình thường, sau khi tiếp nhận sự rèn luyện của diễn võ trường, đều là thành viên nòng cốt của hiệp hội sinh tồn giả, giúp tìm thêm lợi ích cho nhân loại từ tự nhiên. Đại tướng quân ba sao Đại Hùng Hoắc Cách năm xưa, chính là cơ giới sĩ xuất sắc bước ra từ diễn võ trường cấp cao của Trương gia.
Cái gọi là [ thượng thịnh tất suy ] [ tổ tiên xây thành, hậu nhân khó giữ] Trương gia vốn đã thông suốt từ lâu. Để tránh điều đó, quy định về cách đào tạo thế hệ tương lai cũng như cách dạy dỗ, phải nói là vô cùng nghiêm khắc, có chút tàn nhẫn, nói là " sư tử xô con xuống vực " cũng không sai.
Nếu đứa trẻ được sinh ra trong bất LZ2wer4 kỳ gia tộc nào khác, không thì nhà giàu chút cũng được. Sẽ nghiễm nhiên được coi là có phúc tinh, sống trong nhung lụa, có xuất phát cao hơn những người bình thường khác, về sau đứa trẻ lớn lên, phong cách sống, cách hành xử sẽ có nét riêng, tạm gọi là phong thái nhà giàu, còn là tích cực hay tiêu cực, thì khó nói trước.
Còn nếu là con cháu của Trương gia, thì thảm rồi, cái đầu tiên Trương gia coi trọng, không phải là yếu tố thể chất, mà lại sự cứng cỏi trong tinh thần, hơi phi khoa học một chút, ví như đứa bé mới sinh ra,có thể hô hấp mà không cần phải khóc, dễ nhận được cái gật đầu tán thưởng của các bô lão hơn, đứa trẻ Trương gia cũng phải dứt sữa từ rất sớm, ngay sáu tháng đầu, thay vào đó là thịt tinh thú được nghiền nát.
Về sau, lúc được vài ba tuổi, song song với học lễ nghi, sẽ là rèn luyện cơ thể, coi võ học cơ bản là bài tập thể dục buổi sáng. Sư phụ cũng được lựa chọn cẩn thận, trẻ con nhà khác lười ăn quấy khóc mà thấy mặt họ là nín ngay, bới thêm tô cơm nữa cũng tự nguyện ăn hết. Thử nhìn một sân có mấy trăm đứa trẻ, bất kể nam nữ, cao không tới mấy gang tay, cắn răng đội nắng đội mưa tập luyện, không phát ra một tiếng than nào, là thấy sự nghiêm túc của các sư phụ đó.
Sau sáu tuổi, đứa trẻ được cách ly hoàn toàn khỏi khăn êm nệm ấm, chuyển hết vào giảng đường cách ly, bắt đầu được học những tinh túy võ học được đút kết của Trương gia, trình độ của các sư phụ cũng được nâng cấp hơn, đều là những người thương binh còn sống sót từ chiến trường. Nhìn những sư phụ cụt tay cụt chân, lại có thể chỉ bằng ánh mắt cũng đánh bay mình, bọn nhóc đó chỉ có thể thật thà mà khổ luyện.
Năm mười tuổi, bọn nhỏ đó bắt đầu được phân loại, sau khi hoàn thiện võ học cơ bản, thì dựa vào tố chất từng đứa để phân loại, tìm sư phụ thích hợp để dạy dỗ riêng. Ví như thiên về tốc độ, hay sức mạnh, quyền pháp hay vũ khí, tấn công tầm xa hay gần...
Năm mười ba tuổi, lúc này mỗi đứa trong bọn chúng đều đã đạt trình độ võ sĩ cấp cao, nhiều đứa trẻ có thể đạt đến cấp tinh anh. Lúc này, đích thân gia chủ hoặc một đại sư cấp cao, sẽ thực hiện lễ rửa tội cho bọn chúng. Dựa vào kết quả tiếp theo để thực hiện sự phân loại cuối cùng.
+ Với những đứa trẻ không khai mở được, sẽ đưa vào diễn võ trường cấp thấp, cố trong thời gian ngắn nhất đạt đến cấp võ sư, rồi tham gia vào hiệp hội sinh tồn giả, tranh thủ lợi ích cho gia tộc, sẽ nhận được sự hồi báo tương đương, quan trọng nhất là con cái cũng sẽ nhận được sự dạy dỗ công bằng. Việc này không mâu thuẫn với điều kiện tồn tại của hiệp hội, đó là mang lại lợi ích tốt nhất cho các sinh tồn giả. Những người này dù biết sự khắc khổ trong cách rèn luyện của gia tộc, nhưng đều vô cùng tình nguyện gửi gắm con cháu, thà như vậy còn hơn để bọn chúng sống cuộc sống của người bình thường, giá trị cách biệt là quá lớn. Người khác có muốn cũng chưa chắc được.
+ Với những đứa trẻ khai mở được, nhưng có số vòng thấp hơn 8 vòng, sẽ đưa vào học viện cơ giới sĩ,tương lai sẽ là lực lượng trung kiên tầng thấp và trung bình của quân đội và gia tộc.
+ Những đứa trẻ khai mở từ 9 tới 15 vòng, sẽ đưa vào học viện Trương gia đệ nhất, đào tạo thành thế hệ sĩ quan lãnh đạo của Trương gia. Hoặc cao thủ ẩn tàng của gia tộc.
+ Trường hợp cuối cùng, lực lượng quan trọng nhất, những đứa trẻ khai mở số vòng sáng lớn hơn 16 vòng, chúng sẽ bị phong ấn vùng chứa. Là phong ấn hoàn toàn, không chỉ che giấu tầm nhìn. Chúng sẽ không thể sử dụng được năng lượng tinh thuần của mình, cho đến khi được giải khai. Sau đó chúng sẽ bị thả vào vùng sinh tồn, mặc sống chết, tự hoàn thành chương trình rèn luyện của mình, làm một thí luyện nhân của Trương gia. Yêu cầu là trong năm năm, trước khi mười tám tuổi, tuổi để làm lễ trưởng thành, chúng phải đạt được cấp võ sư, hay có năng lực chiến thắng một võ sư đạt chuẩn. Nếu thành công tên của đứa trẻ đó sẽ được ghi vào gia phả dòng chính của gia tộc, thực hiện việc giải khai phong ấn, được học những kĩ năng chiến đấu cao cấp nhất của Trương gia, trở thành ứng viên gia chủ, hay trưởng lão. Phân cho binh lực, ra chiến trường kiếm quân công.
Nên nhớ độ tuổi trung bình của các võ sư đều là hơn ba mươi, bốn mươi. Bắt một đứa trẻ làm được điều đó, thật quá hà khắc, tất cả chỉ vì chữ Trương trong tên gọi của mình.
Nếu đến năm mười tám tuổi chúng không đạt được yêu cầu, việc giải khai phong ấn vẫn diễn ra, đưa vào diễn võ trường cấp cao, đạt đủ chuỗi chiến thắng sẽ đưa ra chiến trường, từ bước thấp nhất mà tự đi lên.
Có hai tấm gương sống lớn nhất cho hai trường hợp trên, gia chủ Trương Diệt Vân là người thành công, đại tướng quân ba sao Trương Phá Thiên là từ binh nhất mà đi lên.
Thành bại thật sự là do yêu cầu đầu tiên của Trương gia, sức mạnh của ý chí. Nhìn chung, trong chiến đấu cùng cấp, chiến sĩ của Trương gia luôn dễ dàng dành được chiến thắng, đó là nhờ việc rèn luyện ở cấp cơ bản đã hoàn thành rất tốt.
Thêm một việc nữa, trong suốt quá trình mười tám năm rèn luyện đó, đứa trẻ nào bỏ cuộc giữa chừng sẽ không được mang họ Trương, như đã nói, cổng nhà Trương gia không có kẻ yếu đuối bước ra.
Tên Trương Phóng to xác đang kéo Vương Lang lúc này, chính là thí luyện nhân thế hệ kế tiếp của Trương gia, nói sợ không ai tin, hắn to xác vậy mà mới chỉ mười bảy tuổi, một năm nữa mới tới lễ trưởng thành. Tình huống của Trương Phóng cũng có hơi chút đặc biệt, so với các thí luyện nhân khác thì không được thuận lợi bằng.
Bonus: Nhật ký về quê
Ngày 7: Đã qua nửa đêm, bữa tiệc đã đến lúc cao trào nhất. Tôi mặc kệ, đeo tai nghe lên, mở những bài hát tôi yêu thích. Tôi thích những ca khúc hoài niệm, được hát bởi các danh ca một thời. Nó thật tuyệt, luôn khiến tôi cảm thấy yên bình. Bỗng vách tường phòng tôi bị đạp thủng, là chân của một thứ ăn tươi. Chết tiệt! Hôm nay là trăng tròn.
Nhìn kỹ gương mặt tròn trịa của người đó, có lẽ là một thanh niên. Gương mặt nhìn hiền lành, lông mày đậm, râu ria ra lún phún vài sợi, lớp bọng mỡ trên má rung rung, không cười cũng thấy được hai má lúm đồng tiền. Khi thấy Vương Lang mở mắt, hắn nở nụ cười vui vẻ thật tâm, nhìn như gương mặt của ông thần mập mạp nào đó, hay được mấy người làm ăn thờ trong nhà.
Người đó đứng dậy, nhìn quanh một chút rồi lục đục chạy đi, Vương Lang thấy rõ mặt đất đang rung rinh theo bước chân của hắn, lúc quay lại thì tay người đó cầm tấm da thú trơn lẳng, nhìn là biết phải từ tinh thú cấp bốn trở lên, phủ trên mình Vương Lang:
_ Ngươi có bị gãy xương gì không, nếu không thì nháy mắt, ta sẽ khiên ngươi lên.
Vương Lang nháy mắt, cảm thấy bản thân mình cũng còn may. Người ta hay nói trông mặt bắt hình dong, tên mập trước mắt này, nhìn là biết không phải người xấu. Thấy vẻ vụng về, lúng túng của hắn khi phải cố nhẹ nhàng khiên mình lên. Vương Lang có chút cảm kích.
Chật vật mãi hai người mới rời khỏi được cái hố. Lớp đất đá bị lõm xuống, khi tên lớn xác kia đặt chân vào, thì bị chài xuống, không cách nào làm điểm tựa vững chắc được.
Đặt Vương Lang nằm ngay ngắn trên mặt đất, mập mạp vừa lau mồ hôi vừa nói:
_ Ta có việc phải đi vào Nha Trang thành, hay để ta mang ngươi tới đó luôn, cũng sắp tới rồi, để tìm thầy thuốc cho ngươi.
To xác kia nói xong thì đi đốn mất nhành cây, tạo thành cái bệ đơn giản, đặt Vương Lang lên rồi cột dây kéo đi, tay cầm dây tay vác gậy sắt trên vai. Nhìn nhẹ nhàng như kéo xe nôi em bé, thỉnh thoảng vung mạnh tay quá làm cái bệ lướt nhanh tới phía trước, khiến Vương Lang tuột xuống sém rớt, người kia phải chỉnh lại vị chí ngay ngắn rồi mới kéo tiếp.
Vương Lang vẫn đang trong quá trình phục hồi, im lặng để tên mập kia lăn xăn muốn làm gì thì làm. Hành động của hắn tuy vụng về nhưng đầy nét quan tâm. Ấn tượng nhất là lúc hắn hạ mấy cành cây xuống, thân cây to bằng bắp đùi mà hắn vặt nhẹ nhàng như hái ớt, hoàn toàn chỉ dùng đến sức mạnh cơ bắp, cái thây khổng lồ kia cũng không phải là vô dụng.
Có vẻ do đã lâu không nói chuyện với người khác, hắn rôm rả nói đủ chuyện trên trời dưới đất, mặc Vương Lang có nghe hay không, đôi lúc còn vung tay chân lúc hồi tưởng,khiến Vương Lang lăn tròn như con quay, mỗi lần như vậy tên mập lại ríu rít xin lỗi, được một chút thì lại bắt đầu hồi tưởng tiếp. Khiến Vương Lang nghĩ nằm trong cái hố kia vậy mà tốt hơn, ít nhất cũng được bình yên mà ngủ.
Tên khổng lồ kia tên là Trương Phóng, tạm có thể coi là người dòng chính của Trương gia, chính xác lúc này thì được coi là thế hệ thí luyện mới của Trương gia, nếu thành công mới được ghi tên vào gia phả dòng chính, nếu không chỉ tính là thành viên chi hệ. Chuyện này phải nói về quy định nhiều đời của Trương gia.
Nói tới người của Trương gia, bất kỳ người nào, dù là bá tánh bình thường hay lớp tinh anh đã khai mở, đều phải giơ một ngón cái lên mà trầm trồ thán phục. Bất kì bản hiệu nào mà có lá cờ khắc chữ" Trương " gia huy của Trương gia, họ đều chỉnh đốn trang phục cho tươm tất, rồi mới nghiêm trang bước vào.
Để có được chỗ đứng như vậy trong lòng mọi người, phải nói đến sự hi sinh bao đời nay của Trương gia dành cho nhân loại.
Từ nhiều đời trước, người Trương gia đã coi trọng võ học và tinh thần thượng võ. Con cháu gia tộc lấy sức chiến đấu và hai chữ chính, nghĩa để tạo nên chỗ đứng của mình. Bước ra từ cổng Trương gia, không có người yếu nhược, không có kẻ tiểu nhân, chỉ có nam nhân hùng mang vạn trượng, nữa nhân cũng là bậc hào kiệt đương thời.
Trương gia chỉ có một học viện cơ giới sư, chủ yếu là để nghiên cứu những thiết bị phù hợp với phương pháp tác chiến dũng mãnh của Trương gia, thiên về tấn công liều chết, hơn là phòng hộ ẩn nấp.
Số học viện cơ giới sĩ có tới sáu, trong các cuộc thi chiến sĩ liên học viện, tất cả đều đạt thành tích tốt, là đối thủ đáng gờm, cần quan tâm đầu tiên của các học viện đối đầu. Học viên tốt nghiệp, đều tham gia quân đội, hay các vị trí tương đương, ví như dạy dỗ, rèn luyện. Nếu như có thể đứng dưới lá cờ của Trương gia, tâm luôn mang một chữ chiến, lấy chiến đấu làm con đường, chiến trường làm mộ chôn, chiến thắng là quan tài vinh danh. Người Trương gia hiếm khi được vẹn xác mà nằm trong quan tài.
Trương gia là gia tộc có nghiên cứu chuyên sâu nhất về các phương pháp chiến đấu, từ võ học của võ sĩ, võ sư. Đến phương pháp nâng cao hiệu suất của cơ giới sĩ. Hay phương pháp rèn luyện thân thể, lấy da thịt làm vũ khí của bất kỳ chiến sĩ nào.
Hiện nay, đại tướng quân ba sao Trương Phá Thiên, chỉ huy của quân đoàn trang bị hạng nhẹ cận chiến cơ giới Phượng Hoàng, một trong bốn quân đoàn chủ lực của nhân loại, cũng là quân đoàn lập nhiều chiến công nhất, số chiến sĩ hi sinh nhiều nhất, là ca ca ruột của gia chủ Trương gia, Trương Diệt Vân. Không mấy ai biết rõ về năng lực chiến đấu của gia chủ Trương Diệt Vân, nhưng với một gia tộc lấy nắm đấm làm tiếng nói, hiện vẫn chưa có người dám lên tiếng nghi ngờ. Nghe nói năm xưa hai huynh đệ họ vì muốn nhường nhau chức gia chủ, " nói chuyện " thân tình với nhau suốt mấy ngày, đống ao hồ núi lở ở ngoại vi từ đường của Trương gia, cũng nhờ vậy mà có. Hố lớn nhất trở thành hồ nước, người yếu yếu chèo xuồng nửa ngày chưa chắc qua được nửa đường.
Trương gia không kinh doanh thiết bị tinh thần cơ giới, nguồn thu chủ yếu của Trương gia là từ tài nguyên ngoài vũ trụ, quân công và các diễn võ trường. Diễn võ trường là nơi dạy dỗ và tổ chức thi đấu, rèn luyện của các chiến sĩ. Không có bất kỳ phân biệt hay kì thị nào với người muốn tham gia, dựa vào năng lực của ngươi, chỉ cần có đủ ý chí, sẽ được đào tạo theo hướng phù hợp nhất, tốt nhất. Những người bình thường, sau khi tiếp nhận sự rèn luyện của diễn võ trường, đều là thành viên nòng cốt của hiệp hội sinh tồn giả, giúp tìm thêm lợi ích cho nhân loại từ tự nhiên. Đại tướng quân ba sao Đại Hùng Hoắc Cách năm xưa, chính là cơ giới sĩ xuất sắc bước ra từ diễn võ trường cấp cao của Trương gia.
Cái gọi là [ thượng thịnh tất suy ] [ tổ tiên xây thành, hậu nhân khó giữ] Trương gia vốn đã thông suốt từ lâu. Để tránh điều đó, quy định về cách đào tạo thế hệ tương lai cũng như cách dạy dỗ, phải nói là vô cùng nghiêm khắc, có chút tàn nhẫn, nói là " sư tử xô con xuống vực " cũng không sai.
Nếu đứa trẻ được sinh ra trong bất LZ2wer4 kỳ gia tộc nào khác, không thì nhà giàu chút cũng được. Sẽ nghiễm nhiên được coi là có phúc tinh, sống trong nhung lụa, có xuất phát cao hơn những người bình thường khác, về sau đứa trẻ lớn lên, phong cách sống, cách hành xử sẽ có nét riêng, tạm gọi là phong thái nhà giàu, còn là tích cực hay tiêu cực, thì khó nói trước.
Còn nếu là con cháu của Trương gia, thì thảm rồi, cái đầu tiên Trương gia coi trọng, không phải là yếu tố thể chất, mà lại sự cứng cỏi trong tinh thần, hơi phi khoa học một chút, ví như đứa bé mới sinh ra,có thể hô hấp mà không cần phải khóc, dễ nhận được cái gật đầu tán thưởng của các bô lão hơn, đứa trẻ Trương gia cũng phải dứt sữa từ rất sớm, ngay sáu tháng đầu, thay vào đó là thịt tinh thú được nghiền nát.
Về sau, lúc được vài ba tuổi, song song với học lễ nghi, sẽ là rèn luyện cơ thể, coi võ học cơ bản là bài tập thể dục buổi sáng. Sư phụ cũng được lựa chọn cẩn thận, trẻ con nhà khác lười ăn quấy khóc mà thấy mặt họ là nín ngay, bới thêm tô cơm nữa cũng tự nguyện ăn hết. Thử nhìn một sân có mấy trăm đứa trẻ, bất kể nam nữ, cao không tới mấy gang tay, cắn răng đội nắng đội mưa tập luyện, không phát ra một tiếng than nào, là thấy sự nghiêm túc của các sư phụ đó.
Sau sáu tuổi, đứa trẻ được cách ly hoàn toàn khỏi khăn êm nệm ấm, chuyển hết vào giảng đường cách ly, bắt đầu được học những tinh túy võ học được đút kết của Trương gia, trình độ của các sư phụ cũng được nâng cấp hơn, đều là những người thương binh còn sống sót từ chiến trường. Nhìn những sư phụ cụt tay cụt chân, lại có thể chỉ bằng ánh mắt cũng đánh bay mình, bọn nhóc đó chỉ có thể thật thà mà khổ luyện.
Năm mười tuổi, bọn nhỏ đó bắt đầu được phân loại, sau khi hoàn thiện võ học cơ bản, thì dựa vào tố chất từng đứa để phân loại, tìm sư phụ thích hợp để dạy dỗ riêng. Ví như thiên về tốc độ, hay sức mạnh, quyền pháp hay vũ khí, tấn công tầm xa hay gần...
Năm mười ba tuổi, lúc này mỗi đứa trong bọn chúng đều đã đạt trình độ võ sĩ cấp cao, nhiều đứa trẻ có thể đạt đến cấp tinh anh. Lúc này, đích thân gia chủ hoặc một đại sư cấp cao, sẽ thực hiện lễ rửa tội cho bọn chúng. Dựa vào kết quả tiếp theo để thực hiện sự phân loại cuối cùng.
+ Với những đứa trẻ không khai mở được, sẽ đưa vào diễn võ trường cấp thấp, cố trong thời gian ngắn nhất đạt đến cấp võ sư, rồi tham gia vào hiệp hội sinh tồn giả, tranh thủ lợi ích cho gia tộc, sẽ nhận được sự hồi báo tương đương, quan trọng nhất là con cái cũng sẽ nhận được sự dạy dỗ công bằng. Việc này không mâu thuẫn với điều kiện tồn tại của hiệp hội, đó là mang lại lợi ích tốt nhất cho các sinh tồn giả. Những người này dù biết sự khắc khổ trong cách rèn luyện của gia tộc, nhưng đều vô cùng tình nguyện gửi gắm con cháu, thà như vậy còn hơn để bọn chúng sống cuộc sống của người bình thường, giá trị cách biệt là quá lớn. Người khác có muốn cũng chưa chắc được.
+ Với những đứa trẻ khai mở được, nhưng có số vòng thấp hơn 8 vòng, sẽ đưa vào học viện cơ giới sĩ,tương lai sẽ là lực lượng trung kiên tầng thấp và trung bình của quân đội và gia tộc.
+ Những đứa trẻ khai mở từ 9 tới 15 vòng, sẽ đưa vào học viện Trương gia đệ nhất, đào tạo thành thế hệ sĩ quan lãnh đạo của Trương gia. Hoặc cao thủ ẩn tàng của gia tộc.
+ Trường hợp cuối cùng, lực lượng quan trọng nhất, những đứa trẻ khai mở số vòng sáng lớn hơn 16 vòng, chúng sẽ bị phong ấn vùng chứa. Là phong ấn hoàn toàn, không chỉ che giấu tầm nhìn. Chúng sẽ không thể sử dụng được năng lượng tinh thuần của mình, cho đến khi được giải khai. Sau đó chúng sẽ bị thả vào vùng sinh tồn, mặc sống chết, tự hoàn thành chương trình rèn luyện của mình, làm một thí luyện nhân của Trương gia. Yêu cầu là trong năm năm, trước khi mười tám tuổi, tuổi để làm lễ trưởng thành, chúng phải đạt được cấp võ sư, hay có năng lực chiến thắng một võ sư đạt chuẩn. Nếu thành công tên của đứa trẻ đó sẽ được ghi vào gia phả dòng chính của gia tộc, thực hiện việc giải khai phong ấn, được học những kĩ năng chiến đấu cao cấp nhất của Trương gia, trở thành ứng viên gia chủ, hay trưởng lão. Phân cho binh lực, ra chiến trường kiếm quân công.
Nên nhớ độ tuổi trung bình của các võ sư đều là hơn ba mươi, bốn mươi. Bắt một đứa trẻ làm được điều đó, thật quá hà khắc, tất cả chỉ vì chữ Trương trong tên gọi của mình.
Nếu đến năm mười tám tuổi chúng không đạt được yêu cầu, việc giải khai phong ấn vẫn diễn ra, đưa vào diễn võ trường cấp cao, đạt đủ chuỗi chiến thắng sẽ đưa ra chiến trường, từ bước thấp nhất mà tự đi lên.
Có hai tấm gương sống lớn nhất cho hai trường hợp trên, gia chủ Trương Diệt Vân là người thành công, đại tướng quân ba sao Trương Phá Thiên là từ binh nhất mà đi lên.
Thành bại thật sự là do yêu cầu đầu tiên của Trương gia, sức mạnh của ý chí. Nhìn chung, trong chiến đấu cùng cấp, chiến sĩ của Trương gia luôn dễ dàng dành được chiến thắng, đó là nhờ việc rèn luyện ở cấp cơ bản đã hoàn thành rất tốt.
Thêm một việc nữa, trong suốt quá trình mười tám năm rèn luyện đó, đứa trẻ nào bỏ cuộc giữa chừng sẽ không được mang họ Trương, như đã nói, cổng nhà Trương gia không có kẻ yếu đuối bước ra.
Tên Trương Phóng to xác đang kéo Vương Lang lúc này, chính là thí luyện nhân thế hệ kế tiếp của Trương gia, nói sợ không ai tin, hắn to xác vậy mà mới chỉ mười bảy tuổi, một năm nữa mới tới lễ trưởng thành. Tình huống của Trương Phóng cũng có hơi chút đặc biệt, so với các thí luyện nhân khác thì không được thuận lợi bằng.
Bonus: Nhật ký về quê
Ngày 7: Đã qua nửa đêm, bữa tiệc đã đến lúc cao trào nhất. Tôi mặc kệ, đeo tai nghe lên, mở những bài hát tôi yêu thích. Tôi thích những ca khúc hoài niệm, được hát bởi các danh ca một thời. Nó thật tuyệt, luôn khiến tôi cảm thấy yên bình. Bỗng vách tường phòng tôi bị đạp thủng, là chân của một thứ ăn tươi. Chết tiệt! Hôm nay là trăng tròn.
Danh sách chương