Tâm trạng của cô lúc này rối bời, chẳng còn muốn thương lượng với hắn bất cứ việc gì nữa, gương mặt của cô có chút uất ức, nhìn hắn như đang muón nói rằng:

' Sao anh dám lừa tôi?'.

Khiến cho người đàn ông càng thêm lo lắng, Ba Lạc Bá Tư hắng giọng, muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì cô đã xoay người rời đi, Lưu Ly hoang mang không tin vào sự thật rằng mình được hắn giúp đỡ, cô biết hắn không phải đang muốn trêu đùa biến cô thành trò tiêu khiển nhưng nội tâm lúc này vẫn không kìm được mà buộc lòng nghĩ như thế.

Cô gái chạy sang căn phòng mà hắn đã chuản bị cho mình, đi vào trong rồi thuận tiện đóng cửa, Tinh Nhi đã thức giấc, Hải Quỳ đang chơi với con bé, nhìn thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà cô đã trở về, có chút tò mò liền hỏi:

" Nhanh vậy đã bàn bạc xong rồi? Hắn ta nói gì?".

Lưu Ly nhìn nữ bác sĩ đang chơi đùa với con mình, tiến đến rồi nói:

" Lúc nãy, tôi thấy một chiếc khăn rất giống cái đầu tiên tôi bán đang ở trong phòng hắn".

Hải Quỳ cứng người, có chút máy móc xoay đầu nhìn cô.

Không phải chứ? Phát hiện rồi, vậy mà lại phát hiện rồi.

" Lúc đó cô bảo là sẽ giúp tôi bán" - Lưu Ly trôi chảy mà nói tiếp.

Trong thời gian qua, cô không còn nói lắp nữa, đã có thể giao tiếp như những người bình thường, đây là dấu hiệu tốt.

Nhưng lại vô cùng tệ đối với Hải Quỳ, vì Lưu Ly nói quá trôi chảy cho nên cô ấy cũng chẳng có thời gian bịa ra một lý do hợp lý, chỉ ú ớ cười trừ:

" Haha, vậy... vậy sao?".

"............".

"............".

Không gian rơi vào trầm tư, nữ bác sĩ liếm liếm đôi môi phiến hồng, tiếp tục chối:

" Tôi chỉ phụ trách bán thôi, còn ai mua... làm sao tôi kiểm soát được?".

"...........".

" Nhưng việc quan trọng bây giờ đâu phải là chuyện của chiếc khăn... cô đã hỏi hắn chưa? Tinh Nhi sẽ an toàn hơn nếu được ở lại đây, Tiểu Hắc... cũng sẽ được trị thương một cách tốt nhất, hôm nay thằng bé chỉ còn có nửa cái mạng".

Lưu Ly thở dài:

" Tôi... vẫn chưa nói".

" Vậy thì mau đi đi, sớm hay muộn cũng phải nói, chi bằng nói cho nhanh để đỡ phải nghĩ ngợi" - Hải Quỳ đứng dậy đẩy cô ra khỏi phòng rồi đóng cửa.

Mệt quá đi, mệt thật sự!

Đúng là không thể một chân đạp hai xuồng, đứng núi này trông núi nọ. May là cô ấy nhanh trí, nếu tiếp tục truy cứu việc này thì sẽ lộ ra bao nhiêu chuyện đây? Tuy biết việc lấy sự an nguy của con gái và Tiểu Hắc ra để khiến cho cô rối rắm là việc xấu xa, nhưng thực sự mà nói ở bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều so với ở một nơi hắn sắp xếp.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay may mà có thuộc hạ của hắn âm thầm bảo vệ, nếu như không... thì không biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào.

Lưu Ly bị sức ép của Từ Huệ, thêm cả sự an nguy của hai đứa trẻ, lại thêm trong lòng có nhiều phiền muộn khiến cho cô trở nên lo lắng. Cô gõ cửa phòng của người đàn ông, lần nữa đi vào.

Nơi này để lại cho cô những ký ức không mấy vui vẻ, cũng là nơi khiến cho cô hạnh phúc và an tâm...

Bước vào bên trong, hắn vẫn ngồi ở trên giường, kéo chăn đắp nửa thân dưới, trên bụng quấn băng gạc trắng, đối lập hoàn toàn với nước da màu đồng rắn rỏi.

Hào Kiện lui ra, đóng cửa. Trong phòng chỉ còn lại mình cô và hắn.

Lưu Ly ngồi ở cách đó không xa, lúc đến đây trong đầu cô có vô số điều muốn nói.

Nào là điều kiện để trao đổi việc có thể ở lại nơi này, nào là tại sao hắn lại biết nơi cô ở rồi có mặt lúc ngàn cân treo sợi tóc... nhưng khi đối diện với hắn thì đầu óc cô trống rỗng, chẳng còn nhớ bất cứ từ gì.

Người đàn ông len lén nhìn cô, dường như không có ý làm khó, nhỏ giọng mà nói:

" Đã khuya rồi, mệt mỏi cả đêm, em ngủ đi, ngày mai chúng ta hãy nói chuyện sau".

Cô đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, cứ tưởng hắn sẽ đưa ra yêu sách, hoặc chí ít sẽ mặt dày mà ăn vạ, bảo cô phải chịu trách nhiệm, như thế giống với hắn hơn.

Nhưng thôi kệ vậy, hắn không làm khó, cô không cần gấp gáp, cứ suy nghĩ một đêm tìm ra cách tốt nhất rồi ngày mai hãy tìm hắn cũng không muộn.

Cô gái nhỏ cũng không nói gì nữa, đứng lên cúi đầu rồi đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện