Cô gái cứ nghĩ hắn cho mình thời gian thì cô sẽ có thể suy nghĩ thấu đáo hơn, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn đâu hoàn đấy.
Cô khiến hắn bị thương, phải ở lại chăm sóc như lời Từ Huệ nói, con gái ở lại đây thì mới có thể an toàn. Dẫu sau này cô rời đi thì chỉ có thể đi một mình, việc Tinh Nhi là con hắn sớm muộn cũng lộ.
Lưu Ly nằm trên giường mãi không thể nào chợp mắt, thật không có gì lạ khi cô thức trắng.
Sáng hôm sau thức giấc với đôi mắt sưng to và thâm đen, nhìn chẳng khác gì con gấu trúc. Trời bên ngoài mưa rất lớn, mây đen đến nỗi chẳng nhìn thấy được mặt trời, lại có gió lớn. Đây là đang diễn tả tâm trạng của cô đúng không? Người đàn ông vốn dĩ muốn làm một tiệc trà bánh nho nhỏ ở sân vườn cùng cô trò chuyện, kết quả đúng là người tính không bằng trời tính, ngay cả nguyện vọng đơn giản mà ông trời cũng không cho, hắn chỉ đành hẹn gặp cô ở trong thư phòng.
Cửa sổ thư phòng khá lớn, nhìn ra bên ngoài liền thấy được... bão tố.
Cô ôm theo con gái trong lòng, chẳng hiểu sao thường ngày chẳng khóc chẳng náo mà hôm nay lại bám dính lấy cô, nếu như cô không bế thì lặp tức gào thét. Lưu Ly đã thử nhờ người trông coi nhưng chỉ Tinh Nhi bám dính hệt như keo, chỉ cần có dấu hiệu đưa con bé sang người khác là mở mồm thét lên. Vậy nên cô đành phải bế con bé đến đây.
Ba người... cùng thảo luận.
Ngồi trong lòng cô, Tinh Nhi hết thổi bong bóng thì lại phun mưa, vui vẻ tự làm trò rồi tự cười.
" Mum mum... a paaa...".
Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn con gái ở khoảng cách gần, trong lòng không thể kìm nén được vươn tay chạm vào má bé con rồi vuốt ve. Thấy có đồ lạ đưa đến, bé con không khách sáo há miệng ngậm lấy.
Tinh Nhi đã được bảy tháng tuổi, bắt đầu mọc răng sữa, bé con gặm gặm ngón tay của hắn hệt như một con chuột, chỉ được vài giây cảm thấy không ngon liền nhè ra khiến cho ngón tay thon dài ấy dính đầy nước bọt.
Lưu Ly không ngăn cản hắn đến gần, vì dù sao đây cũng là con của hắn, nhưng cô vẫn lo sợ hắn cướp mất con gái, không vui mà nói:
" Con bé có vẻ không thích ngài".
" Ừm, không sao".
".........".
"........".
Bầu không khí thoáng chốc so với thời tiết bên ngoài còn lạnh lẽo hơn, người đàn ông mất tự nhiên thu tay về, đẩy một đĩa bánh bao đến trước mặt cô rồi mở lời:
" Em ăn đi".
Lưu Ly chỉ nhìn chứ không chạm vào, một lúc sau cô vờ như dỗ con để lờ hắn đi.
Ba Lạc Bá Tư biết cô không muốn nói nhiều với mình, trong lòng thất vọng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường rồi nói:
" Vết thương của đứa trẻ kia khá nghiêm trọng, tay trái gần như bị cắt lìa, ta đã lo liệu ổn thoả rồi, bác sĩ và thuốc tốt nhất sẽ được đưa đến, chỉ cần chuyên tâm tịnh dưỡng".
Cô im lặng không nói gì.
" Những kẻ hôm qua... ta đã điều tra rồi, bọn chúng quả thực đang nhằm vào con bé, vì không thể làm gì ta cho nên liền chuyển mục tiêu, đây... là lỗi của ta".
Cô vẫn không nói gì.
Thực chất hắn có rất nhiều kẻ thù, nhưng việc Tinh Nhi gặp nguy hiểm không thể nào đổ lỗi lên đầu hắn được, đều là do những kẻ đứng sau quá tiểu nhân.
" Vì sự an toàn của con... em... em nên ở lại nơi này, vì ta vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau".
" Tôi biết rồi".
" Ừm".
"............".
"............".
" Tinh Nhi đói rồi, tôi phải cho con bé ăn, không còn việc gì thì xin phép lui ạ".
" Ừ".
Cô gái vừa đi khỏi, nụ cười trên gương mặt hắn liền tắt đi. Cô nói chuyện vô cùng có quy tắc, không tìm ra được điểm gì để bắt bẻ, nhưng trong lòng hắn chỉ cảm thấy xa cách.
Đã hứa với lòng không bao giờ gặp lại, nhưng bây giờ lại làm trái, hắn thực sự tham lam. Ba Lạc Bá Tư luôn tự nói với chính mình rằng điều này chỉ vì muốn tốt cho con gái, nhưng hắn sao có thể tự lừa dối chính mình được?
Những kẻ đã phái người ám sát là những quý tộc mất đi con trai năm ngoái, bọn chúng dao gần đây âm thầm điều tra và biết được sự tồn tại của cô và Tinh Nhi.
Ngày hôm qua xảy ra việc đó, hắn đã phái người đi tìm hiểu, với thế lựuc của đại công tước và công tước thì việc này chẳng có gì khó.
Hắn xử lý cả rồi, nhưng hắn lại nói dối với cô rằng chưa tìm ra.
Danh sách chương