"Sẽ không." Lưng Tề Thịnh vẫn còn run rẩy, giọng nói có chút run, nhưng lại cố hết sức trấn tĩnh: "Anh sẽ không chết, Cố Sanh."
Anh nói, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, còn có tâm trí cười cười: "Cái mạng này của anh... phải giữ lại để cưới em chứ."
Trong cảnh tượng như vậy, câu nói này nói ra thậm chí còn đứt quãng, một điểm cũng không ăn khớp.
Cố Sanh lại cảm thấy, đây là lời tỏ tình êm tai nhất mà cô từng nghe trong đời này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Nước mắt rốt cuộc không khống chế nổi, chảy ra: "Ừm."
"Cái gì?"
"Ừm." Giọng Cố Sanh cũng không còn có thể trấn định được nữa: "Em nói, được."
"Cố Sanh, vậy coi như là lời cầu hôn của anh... em đã đồng ý... là không được đổi ý đâu đấy."
Cố Sanh vẫn không thể động đậy. Tề Thịnh nhịn đau, hơi cúi người, cùng cô đối mặt, nghe được cô nói: "Tuyệt đối không đổi ý."
Anh bỗng nhiên cười, chống đỡ thân thể đang lay động tiến về phía trước, chạm nhẹ vào môi cô.
Trong nháy mắt, mây đen trên trời tiêu tán, một khoảng không trong sáng hiện ra. Tề Thịnh ôm lấy Cố Sanh đã khôi phục lại khả năng hành động, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cùng nhau ngất đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mây đen vừa tiêu tán, đám xác thối trên núi lại có thể cử động. Không ít xác thối hướng về phía hai người đang nằm đó, nhưng lại bị lớp màng ánh sáng của pháp khí bảo vệ b.ắ.n ra.
Ngược lại là người đàn ông kia, trước đó vì bị sét đánh nên như phát điên, lại làm mất luôn cả pháp khí của mình. Trong nháy mắt, không ít xác thối đã bị hấp dẫn mà lao đến, gặm nhấm t.h.i t.h.ể của hắn cho đến sạch sẽ.
Mấy tháng chuẩn bị, bao ngày đêm căm hận và bất bình, đến cuối cùng c.h.ế.t đi, chung quy cũng là tự mình gánh lấy nghiệp nợ.
Chết không toàn thây, cũng coi như đã nhận được bài học.
Hai người sau cú ngất đó đã mê man hơn nửa tháng. Lúc Cố Sanh tỉnh lại, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng.
Lần này thân thể cô bị hao tổn thật sự quá lớn. Trong nửa tháng hôn mê, cô vốn được đưa đến bệnh viện, nhưng sư phụ sau khi phát hiện khả năng hồi phục dị thường của cơ thể cô đã tìm một lý do, nhất quyết phải đưa người về trên núi.
Bây giờ cuối cùng cô cũng tỉnh, những người trông coi xung quanh đều thở phào một hơi.
Cố Sanh có chút mờ mịt ngồi trên giường, nhìn người đang đẩy cửa bước vào, cảm giác như thật như ảo, không nhịn được mà mở miệng gọi một tiếng: "Sư phụ?"
"Ừ! Đồ đệ ngoan." Người đàn ông trung niên bưng tới cho Cố Sanh một bát thảo dược, đưa tới trước mặt cô: "Tuy nói thân thể này của con bây giờ khác hẳn với người thường, có thể tự động chữa lành. Chẳng qua sư phụ nghĩ nửa ngày, lần này con gặp đại nạn, sư phụ đều không giúp được gì, vẫn là phải tự tay sắc một bát thuốc cho con uống mới an tâm."
Cố Sanh: "..."
Cố Sanh vẫn còn có chút ngơ ngẩn, theo thói quen như trước đây, cô bưng chén thuốc kia lên, uống một hơi cạn sạch.
Sư phụ vẫn còn nói chuyện bên cạnh: "Ai! Năm đó sau khi con đi, Thiên Nguyên Đại Lục liền gặp phải một trận đại kiếp, Thiên Đạo sinh biến, Huyền Môn cũng có rung chuyển lớn, cuối cùng sau một trận ngoài ý muốn đã xuyên qua đến nơi này."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện