"Ban đầu cứ tưởng có thể từ từ phát triển lớn mạnh ở đây, ai ngờ cái thứ c.h.ế.t tiệt kia cũng xuyên qua, còn muốn nhắm vào con, hận không thể đào cả địa mạch của Phong thị lên, làm cho Thiên Đạo nổi giận, suýt chút nữa còn liên lụy đến con. Đợt này thật sự là lỗ nặng!"
Cố Sanh nãy giờ vẫn thất thần, lúc này mới phản ứng lại. Chuyện cuối cùng ngày hôm đó, là Tề Thịnh đã ôm lấy cô, cùng nhau ngất đi trên ngọn núi kia.
"Vậy anh ấy sao rồi?"
"Ai cơ?"
"Người đi cùng con ngày hôm đó..." Cố Sanh nói đến đây, bỗng nhiên nghĩ đến, lúc hai người ngất đi, trên núi vẫn còn rất nhiều xác thối chưa bị tiêu diệt.
Mặc dù có pháp khí bảo vệ, nhưng cũng có khả năng...
Tay cô đang bưng bát có chút run rẩy: "Sư phụ, ngày đó lúc người tìm thấy con, bên cạnh con còn có ai khác không?"
"Không có! Chỉ có một mình con thôi."
"Xoảng" một tiếng, cái bát trong tay Cố Sanh không giữ vững, rơi xuống đất, phát ra một âm thanh giòn tan.
Người đàn ông trung niên bị giật mình: "Chậc! Đồ đệ ngoan của ta, sao con càng ngày càng không đùa nổi thế? Hồi nhỏ con nghịch lắm cơ mà?"
Cố Sanh: "..."
Cố Sanh ngơ ngác nhìn sư phụ mình, giờ phút này trong lòng trải qua biến chuyển dồn dập, vậy mà không nói nên lời.
Vẫn là sư phụ nhìn cô như vậy không đành lòng, mới đem sự thật nói cho cô biết: "Con đối với sư phụ của con không có tự tin đến thế à? Cậu ấy cũng chỉ bị sét đánh gần c.h.ế.t thôi, chứ đã c.h.ế.t hẳn đâu. Ta đây tùy tiện động ngón tay, kê chút đơn thuốc bí truyền, dễ dàng cứu sống lại được, đúng không?"
Cố Sanh một mặt do dự nhìn ông, không mấy tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sư phụ: "..."
Sư phụ tức giận phất tay áo: "Thật hết cách, còn biết tôn sư trọng đạo nữa không đây?"
Cố Sanh mím miệng, khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
Xem ra, Tề Thịnh không sao rồi.
Quả nhiên, cô tỉnh lại không bao lâu thì bên kia đã có điện thoại gọi tới. Chiều hôm đó, Tề Thịnh liền tự mình chạy tới.
Anh vẫn như cũ một thân tây trang màu đen, râu tóc đều đã được cắt tỉa gọn gàng, trông không có vẻ gì là chật vật, hẳn là đã hồi phục được vài ngày.
Anh ở trong điện thoại nghe vẫn chưa đủ, phải tận mắt nhìn thấy Cố Sanh tỉnh lại mới tính là yên tâm. Về phần tại sao bị thương nặng như vậy lại có thể bình phục nhanh đến thế, anh cũng không tò mò.
Dù sao, chính anh không phải cũng bình phục rất nhanh sao?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Trưởng bối của Cố Sanh rất có năng lực.
Trước đó anh vẫn không cảm thấy thân phận có gì quan trọng, nhưng từ khi mình bị thương, sư phụ của Cố Sanh mỗi ngày đều đến điều trị, anh gặp càng nhiều lần thì càng nhìn ra sự khác biệt của người này.
Tài nghệ của ông ấy về mặt Huyền Học, tuyệt đối là vượt trên tất cả các nhân sĩ Huyền Học hiện nay. Cũng khó trách, ông có thể dạy dỗ ra được một đồ đệ như Cố Sanh.
Chỉ là như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút phiền muộn.
Là thiên tài đệ nhất của thế gia Huyền Học, là đại thiếu gia của Tề gia từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên anh vì thân phận của mình mà phiền lòng.
Bởi vì anh cảm thấy, thân phận của mình ở trước mặt Cố Sanh, dường như thật sự có chút yếu thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện