Nhớ tới lời cầu hôn ngày đó, trong lòng Tề Thịnh cũng không khỏi có chút thấp thỏm. Đương nhiên, điều lo lắng nhất vẫn là thân thể Cố Sanh hồi phục thế nào.
Bây giờ gặp cô đã tỉnh lại, hồi phục cũng gần như hoàn toàn, Tề Thịnh ngồi bên cạnh hồi lâu, rốt cục không nhịn được mà hỏi: "Chuyện ngày đó em nói, còn giữ lời chứ?"
Cố Sanh chớp chớp mắt: "Ngày nào?"
"Ngày ấy, anh ôm lấy em, nói những lời kia." Tề Thịnh kiên nhẫn trả lời: "Lúc đó em đã đồng ý cái gì? Nhanh như vậy đã quên rồi à?"
"À." Cố Sanh nghĩ ra rồi. Ngày đó anh nói, muốn cầu hôn, mà mình cũng đã thật sự đồng ý.
Cố Sanh không phải loại người nói không giữ lời. Hơn nữa, ngày đó cô đồng ý với Tề Thịnh, cũng không phải vì tâm huyết dâng trào, hay nhất thời cảm động, mà là khoảnh khắc anh ôm lấy cô đã khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Không bài xích, không cự tuyệt, thậm chí, có chút muốn gần gũi.
Trong đầu hết lần này đến lần khác lóe lên, tất cả đều là hình ảnh của người này. Lúc ấy cô liền biết, mình đã thích Tề Thịnh.
Chỉ là hiện tại anh đột nhiên hỏi như vậy, Cố Sanh vẫn là có chút ngượng ngùng. Dù sao suốt mười tám năm qua, cô cũng thật sự chưa từng yêu đương.
Cảm giác này rất mới lạ, vẫn là lần đầu.
Ngón tay Cố Sanh sờ sờ bờ môi, vành tai vô thức đỏ lên, nghẹn nửa ngày mới phát ra một tiếng "Ừm" lí nhí.
Tề Thịnh thấp giọng cười một tiếng, bỗng nhiên nổi hứng trêu chọc cô, mặt đột nhiên sát lại gần, thấy ngón tay cô đang đặt trên môi, ánh mắt dần sâu hơn, giọng nói có chút khàn đi.
"Cố đại sư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Động tác sờ môi của Cố Sanh dừng lại. Trước đó cô đã nghiệm ra, Tề Thịnh chỉ khi nào muốn trêu cô mới gọi cô là Cố đại sư.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Cố Sanh không ngừng tự nhủ mình không được sợ hãi, phải giữ vững sự bình tĩnh của một đại sư Huyền Học, cho nên chỉ liếc mắt nhìn anh: "Làm gì?"
Tề Thịnh cười cười, mặt sát lại gần cô, hơi thở phả bên tai, có một sự mập mờ như có như không: "Muốn hôn em."
Trong nháy mắt, Cố Sanh không chỉ đỏ tai mà nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên một bậc.
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục giả bộ cao lãnh: "Không được."
"Đều đã đồng ý gả cho anh rồi, hôn em cũng không được à?" Tề Thịnh dường như rất không hài lòng, muốn sát lại gần hơn, kết quả Cố Sanh trong nháy mắt đã tránh được khuôn mặt anh, tiến đến trước mặt rồi "Chụt" một cái.
Một nụ hôn cực nhẹ, lại trực tiếp làm Tề Thịnh sững sờ.
Cố Sanh xem như đã gỡ lại được một bàn, nhìn anh cười đến híp cả mắt.
Tề Thịnh: "..."
Tề Thịnh sờ sờ bờ môi hơi lạnh của mình, có chút ngốc.
Anh học được cách mặt dày là không giả, nhưng thực tế thao tác thì... hình như vẫn còn rất ngượng ngùng.
Cố Sanh không hề ngượng ngùng, thân thể ngồi thẳng hơn một chút trên giường. Liền nghe Tề Thịnh nhẹ nhàng ho một tiếng, đứng dậy: "Anh ra ngoài một lát."
Cố Sanh còn chưa kịp phản ứng, anh đã như bôi dầu vào chân, chạy đi như bay.
Cố Sanh có chút sững sờ nhìn ra cổng, còn chưa nhìn ra được nguyên do, sư phụ lại đẩy cửa bước vào: "Cậu nhóc kia đi rồi à?"
Cố Sanh gật gật đầu: "Hình như là vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện