Còn chưa kịp trưởng thành đã vứt bỏ con cái, loại gia tộc này xem lợi ích còn quan trọng hơn cả huyết thống. Hiện tại tìm đến, khẳng định cũng là vì đã phát hiện ra giá trị của Cố Sanh.
Sư phụ đối với Cố gia không có chút thiện cảm nào. Trước đó lúc Cố Sanh còn chưa tỉnh, Cố gia cũng đã phái người đến hai lần, nhưng đều bị ông từ chối ngoài cửa. Lần này, ông cũng không định để đối phương bước vào.
Ông không kiên nhẫn mà phất tay áo: "Không gặp, bảo họ biến đi."
Cố Sanh lại đột nhiên thay đổi chủ ý: "Chờ một chút."
Sư phụ khó hiểu nhìn cô: "Đồ đệ ngoan, loại cha mẹ đó không đáng để con phải bận tâm nhiều."
"Con biết thưa sư phụ, con chỉ là có một vài chuyện, muốn làm cho rõ ràng."
Bao nhiêu năm như vậy, nguyên chủ vẫn luôn muốn một câu trả lời. Bây giờ có cơ hội, dù cô có chướng mắt với bộ dạng của Cố gia, thì tâm nguyện này vẫn phải giúp cô hoàn thành.
Sư phụ đối với chuyện cô xuyên qua không đặc biệt rõ ràng, cho nên cũng liền thuận theo ý cô.
Lúc Cố Sanh tỉnh lại, thân thể đã gần như hồi phục hoàn toàn, không hề giống những người bệnh nặng mới khỏi có nhiều điều kiêng kỵ. Sau khi ăn thêm vài thứ, đả tọa một hồi, về cơ bản đã thần thái sáng láng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nơi ở tạm hiện tại của Sư Môn là một đạo quan đổ nát trên núi của Phong thị. Ngoài mấy gian thiền phòng, cũng chỉ còn lại đại sảnh bên ngoài để thờ cúng tổ sư.
Trong đại sảnh cũng rách nát tả tơi, bốn phía trống trải, được dùng để tiếp đãi khách nhân. Lần này Cố gia đến một người là Cố Bắc mà cô từng gặp trước đó, người còn lại tuổi tác hơi lớn hơn, Cố Sanh nghe Cố Bắc gọi ông ta là cha.
Hai người ngồi trong đạo quan đổ nát, quan sát những bức tường gió lùa tứ phía, không nói một lời. Đột nhiên nhìn thấy Cố Sanh đi tới, đáy mắt họ hiện lên một tia kinh ngạc.
Trước đó nghe nói cô đã tỉnh, vốn chỉ nghĩ là đã có thể đi lại được.
Nhưng Cố Sanh lúc đó là được người nhà họ Tề đón về, giống như mấy đại thế gia khác, họ chỉ biết cô bị thương, nhưng bị thương đến mức độ nào thì trong lòng cũng không rõ. Hiện tại thấy Cố Sanh bình phục nhanh như vậy, liền tự nhiên cảm thấy cô chỉ bị chút thương nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
"Ồ! Cố tiên sinh, gần đây đến thăm hỏi ân cần quá nhỉ. Cái đạo quan đổ nát này của chúng tôi gia nghiệp nhỏ bé, e là không có thứ gì tốt để chiêu đãi ông đâu."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Sư phụ vừa mở miệng đã châm chọc hai người một câu. Cha của Cố Bắc chỉ cười ha hả hai tiếng, một chút cũng không lộ ra nửa phần vẻ bị chế giễu, ngược lại còn sờ sờ cằm: "Thực không dám giấu giếm, Môn chủ, chúng tôi hôm nay tới là có chút chuyện riêng muốn nói với Cố Sanh, xin hỏi có thể cho chúng tôi một khoảng thời gian bằng một tuần trà được không?"
Sư phụ tỏ vẻ không vui, nhưng Cố Sanh lại ra hiệu không sao, mình có thể xử lý tốt, sư phụ mới yên tâm để mọi người ra ngoài.
Chờ người của Huyền Môn vừa đi, Chú hai Cố liền không còn ngụy trang nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cố Sanh, nhiều năm như vậy, chú tin rằng cháu cũng đã tìm hiểu về thân thế của mình. Trong đó có rất nhiều uẩn khúc, nhưng chú có thể nói cho cháu biết, cháu thật ra là người của Cố gia."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện