Cố Sanh nghe xong, liếc nhìn ông ta một cái, cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Điều này không giống với trong tưởng tượng của Chú hai Cố, ông ta nghi hoặc: "Cháu đã sớm biết rồi?"
Cố Sanh như cười như không nhìn ông ta, bỗng nhiên từ trong túi móc ra một vật, ném lên mặt bàn trước mặt.
Chiếc túi thơm màu cam bên trong có tấm bùa bình an, vừa đúng là bút tích của Cố gia. Bởi vì Cố gia mỗi lần chế tác những tín vật này đều sẽ lưu lại ấn ký đặc thù, cộng thêm tướng mạo của cô, thân phận của Cố Sanh không thể nghi ngờ.
Chú hai Cố hít sâu một hơi: "Cháu đã sớm biết, vậy lần trước nhìn thấy Cố Bắc, tại sao không nói cho nó? Như vậy cháu đã sớm có thể trở về nhà rồi..."
Cố Sanh lại nhíu mày: "Không cần thiết."
"Không cần thiết?" Chú hai Cố không thể tin vào những gì mình nghe được. Trong quan niệm của ông, mỗi một tộc nhân của thế gia Huyền Học, đối với gia tộc của mình, đều sẽ có một lòng quyến luyến mãnh liệt.
Nếu như bị trục xuất, đó chính là sỉ nhục. Đương nhiên, nếu có cơ hội, người đó nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế để quay về gia tộc, mới tính là rửa sạch sỉ nhục.
Ông vẫn cho rằng Cố Sanh không xác nhận được thân phận của mình, hoặc là đã làm mất tín vật, lo lắng không cách nào trở về gia tộc. Nhưng ông chẳng thể nào ngờ tới, cô biết tất cả mọi chuyện, tín vật cũng còn đây, chỉ là không muốn trở về gia tộc mà thôi.
"Tại sao?" Chú hai Cố không nhịn được lại hỏi một câu.
"Đã bị vứt bỏ, tại sao còn muốn quay về?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cháu..." Chú hai Cố cảm thấy cô quả thực không thể nói lý: "Chú cho cháu thêm một cơ hội, nếu bây giờ cháu bằng lòng quay về, Cố gia có thể một lần nữa điền tên cháu vào gia phả."
Cố Sanh từ đầu đến cuối lặng im, biểu cảm lạnh nhạt xa cách: "Thứ cho tôi nói thẳng, Cố gia... cũng không có sức hấp dẫn như vậy đối với tôi."
"Cháu... Được! Rất tốt! Cố Sanh!"
Chú hai Cố chỉ tay về phía cô, mạnh mẽ lưu lại mấy câu như vậy, rồi tức giận bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Cố Bắc vội vàng đuổi theo, lúc rời đi còn nhìn Cố Sanh thêm một cái. Ánh mắt này, khác với Chú hai Cố, giống như một sự đồng tình, lại giống như một sự đồng ý ngấm ngầm với lời nói của cô.
Đồng ý?
Thật là nghĩ nhiều quá.
Trong ký ức của nguyên chủ, thực ra là có Cố Bắc. Trong những năm tháng cô kiểm tra thiên phú, tên còn gọi là Cố Tiểu Tiểu, những đứa trẻ trong Cố gia chịu chơi với cô không nhiều, chỉ có một người anh trai như vậy, mỗi ngày đều ở một địa điểm cố định trong sân chờ cô.
Bọn họ đã cùng nhau đào lươn, câu cá, bắt dế. Cùng nhau hái hoa tươi để nhuộm cho cô bộ móng tay tự nhiên, chỉ vì cha mẹ chưa bao giờ chuẩn bị cho cô những thứ này.
Hoàng hôn buông xuống, trên thảm cỏ xanh, giữa họ có rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Thậm chí ngày bị đưa đi, nguyên chủ còn nghĩ, mình đi rồi, người anh trai này không tìm thấy mình, có phải sẽ không còn ai chơi cùng không? Chỉ còn lại một mình cậu ấy, cậu ấy sẽ rất buồn.
Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, lúc gặp lại anh, Cố Sanh đã sớm không còn là linh hồn ban đầu. Đối mặt với người anh trai ngày xưa này, trong lòng cô cũng không có nửa phần rung động.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện