Trên con đường cao tốc với đèn đường mập mờ, có một chiếc xe hào nhoáng đang chạy băng băng, đó là xe của Lâm thị.
Bên ngoài chiếc xe trong có vẻ bình thường và cao sang ngư chả có chuyện gì, nhưng chỉ có người ngồi bên trong xe mới hiểu được, họ bây giờ thật sự chẳng vui vẻ gì.
Ba con người quyền quý này điều đang mặt mày rũ rượi, nhăn nhó chẳng hé nổi một nụ cười.

Với cái bầu không khí bao trùm sự đáng sợ này thì tội nhất vẫn là trợ lí Hoàng, anh ấy chắc phải lo lắng lắm.
- Lâm Đình, sao con lại làm như vậy hả? Con rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?!
Lam lão gia bắt đầu quạu quọ trách móc Lâm Đình, bởi ông ấy không hề muốn cuộc liên hôn này xảy ra, nhưng hiện tại...!có không muốn cũng chẳng được, vì nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiêu.

Đương nhiên nếu chơi đùa với một cô gái bình thường, lả lơi trong bar thì đâu có gì đáng để nói, nhưng đây dù gì cũng là tam tiểu thư của một nhà có tiếng tâm.
- Ba không thấy đó là âm mưu của bọn họ sao, hình như lúc cô ta rót rượu đã bỏ thuốc con, là con sơ suất không để ý nên mới bị tính kế.
Trông vẻ mặt của Lâm Đình có phần thờ ơ, Lâm lão gia lại càng thêm phần tức giận.
- Đã biết là âm mưu còn rơi vào bẫy???
- Vậy con hỏi ba, nếu ba trong tình huống của con, vừa bị bỏ thuốc cực mạnh, vừa bị nhốt trong phòng với một cô gái thì ba có nhịn được không?

Lâm lão gia im lặng không nói gì, Lâm phu nhân lên tiếng.
- Con ăn nói kiểu gì đấy!! Haiz! Mọi chuyện đã giở lỡ thế này, chắc chắn không thể không trước cô gái đó về nhà họ Lâm rồi.

Nhưng mà...!mẹ thật sự không thể nào ưng một đứa con dâu mất nết như vậy.

Bộ váy mà nó mặc hôm nay mẹ nhìn thôi cũng chướng mắt.

Lâm Đình ung dung nói.
- Mẹ lo xa thế làm gì? Không cần đám cưới gì đâu, chỉ cần kết hôn rồi thông báo cho bọn truyền thông một tiếng là được, sau này có cớ ly hôn rồi thì cũng tung tin cho bọn họ biết là xong..

Có ai bắt ép là kết hôn rồi không được ly hôn đâu chứ!
...----------------...
Tại Tưởng gia.
Trong khi bọn họ đang vui vẻ dưới lầu vì đạt được mục đích thì Tưởng Mộng Hoàn với dáng vẻ mất hòn bước xuống lầu.

Cô ấy đeo lại cặp kính dày cộm, mặc lại bộ đồ đơn giản, kín đáo lúc mới đến, chân mang đôi giày thấp, nhìn cô còn thảm hại hơn cả bình thường.
Lúc này Tưởng lão gia vui vẻ bước đến vỗ vào vai Mộng Hoàn.
- Làm tốt lắm, xem ra cũng biết cách quyến rũ đàn ông, không có ngu ngốc như vẻ bề ngoài.

Nếu mà mày thật sự có thể bước vào nhà họ Lâm, ba chắc chắn sẽ quyên góp tiền cho cô nhi viện của mày.
Tưởng Y Như lên tiếng với cái giọng khiêu khích.
- Ba không cần khen nó làm gì, nó vốn dĩ được kế thừa tuyệt chiêu quyến rũ đàn ông cơ mà.
Hiện tại Mộng Hoàn đã không còn sức để phản kháng những lời nói đó nữa nên cô chỉ biết im lặng.

Nhưng họ cứ được nước lấn tới, nhất là Tưởng phu nhân, bà ta nói câu nào là cay nghiệt câu đó, đúng là đáng ghét thật.

- Sau này mày được làm thiếu phu nhân của nhà họ Lâm rồi, sướng thật đó! Hôm nay còn được lên giường với Lâm thiếu gia, được cậu ta sủng ái đến tận trời, phải nói là may mắn không ai bằng nên mày hãy biết an phận đi, vì căn nhà này đã giúp cho mày truyền cao, chứ không phải là..

làm vợ bé như mẹ của mày!!
Tưởng Mộng Hoàn cô như câm lặng, do đau đớn và khốn khổ đến tột cùng khiến cho nước mắt của cô cứ ứ động mà không thể rơi, cô ngẩng đầu lên nhìn bọn họ với sự vô vọng đến đáng thương.
- Các người đúng là cầm thú! Các người không còn là con người nữa rồi!!
Chát!!!
Vừa dứt cau, Tưởng lão gia đã tức cho cô một bạt tay thật mạnh, khiến cô ngã lăn xuống sàn đất lạnh lẽo, tim cô cũng từ đó mà giá băng.
- Mất dạy! Mày ăn nói cho cẩn thận vào!!
Mộng Hoàn bật cười trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Ha ha ha! Ba à, từ trước đến giờ ông có dạy tôi cái gì đâu mà mấy với không mất chứ!!
Song, Mộng Hoàn đứng dậy, cô khập khiễng bước ra khỏi căn biệt thự vô tình này, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
...----------------...
Cơ thể đau đớn, cõi lòng tan nát, Mộng Hoàn bước đi trên con phố tấp nập.
Ánh đèn đường mờ ảo hoà lẫn với sự long lanh, nhấn lệ của nước mắt, cô không nhìn rõ được phía trước.
Ạch!!
Vấp ngã, sau cú ngã như trời giáng, chân cô đã chảy máu, nhưng hiện tại cô không cảm thấy hề hớn gì với cơn đau này, bởi còn gì đau hơn nỗi đau trong lòng cô chứ!!
Bất lực, tuyệt vọng, đau khổ, mệt mỏi, tất cả ập lên đầu cô một một lần ngã trên đường, hiện tại cô không biết làm gì, chỉ đành ôm mặt khóc thật to cho vơi bớt cơn sầu muộn giữa đêm khuya.

...----------------...
Sau khi về đến nhà, bước vào phòng tắm, cô muốn tắm sạch hết bụi bẩn của hồng trần, xoá sạch hết những kí ức đen tối khiến cô mất đi sự trinh nguyên.
Nhưng khi c ởi sạch đồ ra, để lộ cơ thể tr@n truồng, nhìn mình trong chiếc gương cô mới phát hiện...!không xoá được.

Những dấu ửng đỏ khắp người cô chính là dấu hôn anh ta đê lại, nó khiến cô cảm thấy dơ bẩn nhưng rồi lại không còn cảm giác gì.
- Anh ta...!cũng là người bị hại! Anh ta...!là bị ép.

Từ đầu anh ta đã không muốn lấy mình rồi.

Nhưng dù những lời đồn có làm cho anh ta hiểu lầm về mình thì, anh ta cũng đâu cần nặng lời với mình như vậy, anh ta có thể ghét bỏ và im lặng cơ mà, cớ sao phải nhiều lời với một người mà mình ghét!!
Suy nghĩ lại thì cô cảm thấy người cô hận không phải là Lâm Đình mà là cái gia đình đó.

Chỉ là...!những lời nhục mạ đó của anh...!thật sự khiến tim cô co thắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện